Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Đừng phản bội tôi

Ở một góc phố thân ảnh một người con gái dáng người cao ráo thân hình mảnh mai đang đứng trò chuyện cùng một cô gái khác.

Cùng lúc đó ở phía bên kia trong một quán cafe nhỏ đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía người con gái kia.

__

" Vương Dịch tối nay chúng ta có thể đi ăn không? " - Phùng Tư Giai từ phía sau chạy đến vỗ vào vai Vương Dịch. Phùng Tư Giai là đồng nghiệp của nàng.

" Có thể nhưng phải về sớm! " - Vương Dịch nở nụ cười đáp lại, nàng không thể về trễ đó là điều cấm kỵ nhất.

" Vậy thì tối gặp nha,tạm biệt! " - Phùng Tư Giai vẫy tay về phía Vương Dịch rồi rời đi.

" Tạm biệt " - Vương Dịch cũng vẫy tay đáp lại, sau đó nhanh chóng trở về nhà.

__

Cánh cửa được mở ra bước vào trong nhà, nàng nhìn thấy Châu Thi Vũ đang nằm trên sofa, Châu Thi Vũ nghe tiếng lạch cạch từ cánh cửa liền quay đầu lại.

" Về rồi " - Giọng nói trầm ấm nhưng lại lạnh nhạt vô cùng.

" Ừ " - Vương Dịch tay cởi giày bỏ vào tủ giày, rồi chán nản trả lời.

" Hôm nay lại về trễ? " - Châu Thi Vũ không nhìn Vương Dịch mà đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía TV.

" Có chút việc cần xử lý " - Vương Dịch tháo áo khoác trên người xuống, nhìn người con gái ở trên sofa rồi lại trả lời một cách máy móc.

" Việc gì mà phải xử lý ở giữa phố thế? " - Châu Thi Vũ xoay người nhìn thẳng về phía nàng, ánh mắt săm soi ấy khiến nàng có chút khó chịu lại có chút sợ hãi.

" Chị theo dõi tôi? " - Vương Dịch giật mình quay sang hỏi thì liền nhìn thấy ánh mắt của Châu Thi Vũ.

" Làm sao? Từ đầu tôi đã nói thế nào? " - Châu Thi Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Dịch, 2 năm qua nàng vẫn rất tốt, khiến cho cô cảm thấy đã nuôi dạy thành công một người trở thành một người khác nhưng hôm nay cô lại có chút khó chịu nhưng không phải ghen vì chính cô cũng chẳng có tình cảm gì với nàng cả.

" Để tôi nói cho em biết Vương Dịch, em bây giờ chỉ nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thôi đừng suy nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi đây! " - Châu Thi Vũ nói chậm rãi từng chữ, cô chán ghét phải nhắc nhở nguời khác nhiều lần, chị ấy trước kia chưa từng khiến cô phải như vậy...

Cuộc trò chuyện kết thúc Vương Dịch mệt mỏi về phòng, vừa lên tới phòng liền ngã ra giường rồi rơi vào mớ suy nghĩ cùng kí ức đang hỗn độn ở trong đầu.

2 năm trước

Một đám người áo đen xông đến bắt lấy Vương Dịch rồi khiến nàng bất tỉnh, sau đó đem nàng đến một nơi.

Thuốc mê vừa hết tác dụng Vương Dịch tỉnh dậy, liền cảm nhận được cơn đau từ cổ tay , theo bản năng nàng liền dùng sức kéo tay lên thì phát hiện mình bị xích lại trên một cái ghế. Xung quanh là một căn phòng trống phủ đầy bụi bẩn chỉ có nàng, một chiếc ghế cùng một cái bàn cũ kĩ, và một người nữa...

" Tỉnh rồi? " - Thân ảnh một cô gái cao gầy đang đến gần Vương Dịch, một cảm giác ớn lạnh kéo đến.

" Cô là ai? sao lại bắt tôi đến đây? " - Vương Dịch cố gắng vùng vẫy nhưng vô vọng, tay nàng đã bị còng lại bằng chiếc còng sắt, dù là một nguời con trai cao khoẻ cũng không thể bẻ gãy thứ này huống chi là nàng - một người con gái 18t.

" Bắt? sao lại nói là bắt rõ ràng đã ký vào giấy rồi thì tôi muốn đem em đi đâu là quyền của tôi sao có thể nói là bắt em được " - Cô gái đó mở một cái còng tay phía bên trái rồi đưa tờ giấy đến trước mặt Vương Dịch.

" Chết tiệt các nguời lừa tôi!!! " - Vương Dịch tức giận xen lẫn vào đó là sự sợ hãi, trên tờ giấy chính là chữ ký của bố nàng và người mẹ không máu mủ ruột thịt với nàng, bọn họ đã ruồng bỏ nàng một cách không thương tiếc, có chút khiến nàng cảm thấy buồn cười.

Từ nhỏ nàng đã rất hiểu chuyện, 7 tuổi mẹ nàng mất, 9 tuổi ba nàng có vợ mới thế nhưng nàng không hề có chút nỗi loạn, ngược lại còn rất nghe lời bọn họ, gia đình nàng chính là thuộc dạng giàu, nhưng gần đây công ty của ba nàng đang bị bên đối thủ khiến suy yếu một chút, hôm trước chính là còn tặng cho nàng một vòng cổ bằng bạc rất đẹp, rồi lại nhìn nàng rất lâu cuối cùng lại lừa nàng một cú đau điếng thế này.

" Chấp nhận sự thật đi bọn họ thật sự đã ký giấy trao em cho tôi rồi " - Cô gái đó nở một nụ cười, rất xinh đẹp nhưng lại mang rợn đến lạ.

" Tôi là tôi bọn họ là bọn họ chúng tôi không có liên quan đến nhau " - Vương Dịch vẫn phản đối quyết liệt, từ nhỏ đã vì bọn họ mà cái gì cũng nghe theo, vậy thì lần này có chết nàng cũng phải vì bản thân mình một lần.

" Em nói không liên quan là có thể thật sự không liên quan sao? " - Cô gái đó vẫn nhẹ nhàng trả lời Vương Dịch, đúng nàng đang vì bản thân mình mà chống trả nhưng lại không nhớ ra rằng hiện tại đã là quá muộn rồi.

" Bọn họ nhận tiền của tôi rồi em muốn không làm theo là không làm sao? " . Tiền ở đây chính là cả 20% cổ phần để giúp củng cố cái công ty chết tiệt ấy, ông ta vì sự nghiệp mà vứt bỏ đi đứa con gái của mình, cũng thật buồn cười quá rồi.

" Bây giờ tôi là chủ của em mạng sống của em là của tôi nên nếu em còn muốn giữ lại cái mạng của mình thì hãy ngoan ngoãn một chút! " - Cô gái đó kéo mạnh tay trái Vương Dịch xuống rồi còng lại.

" Cô muốn giết thì giết đi " - Vương Dịch vẫn hét lên một cách dứt khoác nàng bây giờ chẳng còn gì để mất những con người mà nàng xem là gia đình kia lại không thương tiếc mà vứt bỏ nàng như thế.

Cô gái đó cầm đến một cây chích điện rồi đâm thẳng vào đùi nàng, dòng điện chạy vào người nàng khiến nàng đau đớn mà dãy dụa, cứ như thế này còn khổ sở hơn là chết.

Cô gái đó dừng động tác lại, nhẹ nhàng nâng cầm nàng lên ánh mắt có chút thương sót, nhẹ nhàng nói.

" Tôi là Châu Thi Vũ, chỉ cần em giữ im miệng mình lại và ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ chẳng làm gì em hết!  " - Châu Thi Vũ khuôn mặt hờ hững nói, ý định đem nàng về nhà vẫn không phải là tra tấn nàng.

" Tôi không cần cô thương sót muốn giết thì giết đi " - Vương Dịch vẫn như thế không chút lay động, cứ như vậy đi thế nào nàng cũng sẽ không sống nỗi thêm được bao lâu.

" Được! " - Châu Thi Vũ cười rồi quay đi lấy một cái roi điện. Hạnh hạ nguời khác không biết từ khi nào đã trở thành thú vui của cô nhưng lại không hẳn là vậy.

Từng đợt roi quật mạnh vào nguời nàng như thế đến khi những vết roi đánh vào bắt đầu rỉ máu, đôi môi nhỏ nhắn trắng hồng cũng vì kìm nén không la hét mà cắn chảy cả máu.

Roi đầu tiên được đánh xuống Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói - " Tôi lớn hơn em nên xưng hô cho đúng vào! "

Roi thứ hai đánh xuống - " Em đừng nghĩ đơn giản chỉ là giết chết em! "

Roi thứ ba được đánh xuống - " Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ khiến em sống không bằng chết "

Roi thứ tư được đánh xuống máu bắt đầu ứa ra - " Ngoan ngoãn nghe lời tôi em sẽ không phải chịu đau đớn như bây giờ! "

Roi thứ năm được đánh xuống những vết roi đánh hiện lên rõ ràng - " Đây là cảnh cáo tôi cho em 1 ngày để suy nghĩ, tôi không ngại giết người nhưng tôi có hứng thú với việc hành hạ người khác hơn "

Châu Thi Vũ vứt roi rồi rời đi bỏ lại Vương Dịch khắp người đầy vết thương đang sống dở chết dở ở trên ghế.

Châu Thi Vũ vừa rời đi Vương Dịch liền không nhịn nữa mà bật khóc nổi đau của 5 cái roi này làm sao bằng được nổi đau bị chính người thân phản bội đây.

Chẳng biết từ khi nào nàng đã ngất đi khi tỉnh lại thì liền nhìn thấy Châu Thi Vũ đang ở đối diện.

" Tôi nghe theo chị nhưng chị có thể đồng ý với tôi 2 điều kiện không? " - Vương Dịch khó khăn nói, vết thương trên người cô vẫn còn rất đau cơn đau cứ nhói lên từng hồi, sau cơn vật vả ấy nàng cảm nhận được nàng nên sống tiếp, sống tiếp để biến nỗi đau ngày hôm nay thành nỗi đau của kẻ khác.

" Nói thử xem " - Châu Thi Vũ vừa lau tay vừa nói.

" Chị phải cho tôi ra ngoài và sống một cách bình thường " - Vương Dịch ghét bị giam cầm như thế này.

" Được nếu em dám phản bội tôi thì đừng trách " - Châu Thi Vũ ngước lên nhìn Vương Dịch, nói mấy chữ liền cởi trói ra cho Vương Dịch ra ngoài.

___

Vương Dịch nằm trên giường nhớ lại chuyện của 2 năm trước,

Nàng lúc đó chọn theo chị ta bởi vì 2 chữ trả thù,nàng lúc đó biết nếu không theo chị ta thì có muốn chết cũng khó, sống lại càng không.

Thoát ra khỏi những điều đó Vương Dịch nhìn vào đồng hồ thì liền đi tắm sau đó xuống phòng ăn.

_______________Hết Chap 1___

Thật mệt mỏi, nhma mắc cười quâ:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro