Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

013. Đã tối rồi, em có muốn...

013: Đã tối rồi, em có muốn...

-------------------------------------------------------

Du Hân Nghiên đưa Hoàng Tuyên Khởi đến một nhà hàng đồ nướng ở cách không xa thành phố, với không gian mở. Ở đây có các gian phòng nhỏ với khoảng không vừa đủ cho các buổi tiệc gia đình hoặc dành cho những bữa ăn riêng tư thân mật cho các cặp đôi. Bên cạnh bàn ăn là cửa sổ tròn to đang được mở, nhìn ra là hồ cá lớn được bao bọc bởi hàng trúc xanh mát.

Vào buổi chiều chập tối, gió thổi dịu nhẹ, cảm giác đầu tiên đây là một cơn gió nóng, cảm giác thứ hai cơn gió này cũng khá là mát. Những cành trúc xì xào, lắc lư qua lại, cá nhỏ trong hồ vì mặt nước động mà vui vẻ phóng lên.

Cảnh đẹp ý vui, nhưng vẫn không chiếm được một cái liếc mắt của thiếu nữ si tình.

Hoàng Tuyên Khởi chống tay trên bàn, đỡ lấy một bên má, nghiêng đầu ngắm nhìn Du Hân Nghiên.

Lần đầu tiên Hoàng Tuyên Khởi nhìn thấy có một người, chỉ ngồi nướng thịt, cũng có thể xinh đẹp đến như vậy. Động tác của Du Hân Nghiên, từng cái giơ tay, từng cử chỉ, đều ưu nhã và đẹp mắt.

"Nhìn chị mãi có thể khiến em no bụng sao ?" Du Hân Nghiên cảm thấy ánh mắt của Hoàng Tuyên Khởi còn nóng bỏng hơn cả lò nướng trước mặt.

Có thể! Ngắm nhìn người ta quá lộ liễu, bị phát hiện, mặt Hoàng Tuyên Khởi liền nóng. Nhưng Hoàng Tuyên Khởi cũng tự cảm thấy rằng, nàng nhìn Du Hân Nghiên đến mức muốn nhào đến ăn luôn cô, quá ngon miệng!

Nàng chưa từng nhìn bất cứ người bạn nào của mình một cách thèm thuồng như vậy.

"Nghiên Nghiên, chị nướng nãy giờ cũng mệt rồi, để em nướng cho, chị mau ăn đi." Hoàng Tuyên Khởi né tránh câu hỏi kia của cô, liền chuyển sang chuyện khác. Ai ngờ người ấy né tránh bàn tay đang muốn giành lấy đồ gắp và kéo của nàng.

"Nóng tay lắm, không sao đâu, chị nướng sắp hết rồi, em mau ăn đi." Ý tứ chính là, chị làm sao mà nỡ để em chịu cái nóng này chứ.

Chị ấy thật là ôn nhu săn sóc quá đi!!

Hoàng Tuyên Khởi gào thét trong lòng.

Tuy nói là vậy, nhưng cô gái nhỏ vẫn ân cần cuốn lấy rau, cùng với rất nhiều thịt, cuộn lại thành một gói không nhỏ đưa đến bên miệng Du Hân Nghiên. Muốn đút cho cô.

Đương nhiên là Du Hân Nghiên sẽ không thể từ chối Hoàng Tuyên Khởi rồi, cô mở miệng cắn lấy gói rau thịt trên tay nàng, cố ý mà bất cẩn cắn lên cả ngón tay của Hoàng Tuyên Khởi, cuộn thịt đã bị cắn đi hơn phân nửa.

Hoàng Tuyên Khởi như bị giật điện mà rụt tay lại, ngón tay nóng nóng, tê dại khiến cho đại não nàng trình trệ, ma xui quỷ khiến, đưa phần cuộn thịt còn lại vào trong miệng mình.

Hành động đột ngột của nàng khiến cho Du Hân Nghiên bất ngờ, sau đó cô lại bật cười sủng nịch, bộ dáng ngơ ngác của Hoàng Tuyên Khởi đáng yêu quá.

Đây có phải là còn hơn cả một nụ hôn gián tiếp không ?

Không muốn chọc cho Hoàng Tuyên Khởi càng thêm xấu hổ, em ấy cứ mãi ngượng ngùng như thế, sợ là phải đợi đến sáng mai hai người mới có thể rời khỏi đây.

Hoàng Tuyên Khởi nhìn thấy Du Hân Nghiên chỉ cười chứ không trêu chọc mình, trong lòng thầm cộng thêm điểm cho cô.

Chị ấy tinh tế quá!

Vừa ăn uống vừa trò chuyện, khi hai người rời khỏi, quả thật trời đã tối. Đường về có chút xa, Du Hân Nghiên nói ra ý định trong lòng mình.

"Đã tối rồi, em có muốn ghé nhà chị không, nhà chị gần hơn một chút." Ý tứ chính là, không muốn Hoàng Tuyên Khởi đi đường xa mệt mỏi, mong nàng có thể sớm nghỉ ngơi. Nhưng mà Du Hân Nghiên có thật sự là nghĩ như vậy hay không.

Quả đầu nhỏ Hoàng Tuyên Khởi lại không nghĩ như vậy, nghe đến ngủ tại nhà Du Hân Nghiên, trong đầu lập tức hiện lên vô số hình ảnh bị làm mờ, quả đầu nhỏ bóc khói.

"Em em em, ngày mai, mai phải, phải đi ghi hình cho chương trình sống còn." Nàng lắp bắp nói, sợ rằng ngủ một đêm, ngày mai liền luyến tiếc rời khỏi.

"Chị nhớ, em có nhắn cho chị rồi mà, ngày mai chị đưa em đi, được không bé Khởi." Giọng điệu của Du Hân Nghiên vừa ôn nhu, vừa như khẩn cầu, lại làm nũng năn nỉ.

Hoàng Tuyên Khởi cảm thấy Du Hân Nghiên không phải là đang nói chuyện với nàng, mà đang thôi miên nàng, mê hoặc nàng, khiến cho Hoàng Tuyên Khởi không thể từ chối cô.

Thật ra Hoàng Tuyên Khởi là lo cho Thố Thố, hôm nay Thố Thố không có theo nàng đến trường, cả một ngày không gặp, nàng có chút lo lắng. Lúc này, trong đầu nàng phát lên một giọng nói.

"Tuyên Khởi tiểu thư không cần lo cho Thố Thố, phu nhân chăm sóc cho Thố Thố tốt lắm, Tuyên Khởi tiểu thư cứ yên tâm mà ở cùng Hân Nghiên tiểu thư nha~ Ngày mai Tuyên Khởi tiểu thư nhớ ghé đón Thố Thố đi cùng nha~ " Giọng nói này chính là của Thố Thố, Hoàng Tuyên Khởi làm sao mà quên mất Thố Thố chính là trợ lý cho hệ thống của bộ truyện này. Làm gì sẽ để cho nàng phải lo lắng.

Phu nhân ở đây chính là mẹ của Hoàng Tuyên Khởi, bà định vào giúp con gái dọn phòng thì nhìn thấy Thố Thố thỏ nhỏ nhảy lon ton lon ton đến trước mặt bà, quá đáng yêu, bà liền bế Thố Thố ra ngoài chơi, chiếu cố Thố Thố cả một ngày.

Thố Thố nằm trên giường, nhìn lên màn hình 4D trên không trung, quan sát hai người họ, thấy Hoàng Tuyên Khởi yên tâm đáp ứng Du Hân Nghiên, Thố Thố vui vẻ tắt đi màn hình, gặm nốt củ cà rốt rồi đi ngủ.

Đợi Hoàng Tuyên Khởi hồi phục tinh thần thì nàng phát hiện Du Hân Nghiên vẫn luôn chăm chú nhìn mình, ánh mắt cô dịu dàng, còn có chút ý cười ?

"Hửm, được không em ?" Cô không hề có chút mất kiên nhẫn nào mà hỏi lại.

"Dạ, vậy chúng ta đến nhà của Nghiên Nghiên đi." Hoàng Tuyên Khởi vừa đáp ứng vừa gật đầu, dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu.

Nàng cũng nhắn tin nói với Hoàng ba và Hoàng mẹ, đêm nay nàng đến nhà bạn ngủ.

Căn hộ của Du Hân Nghiên nằm trong một tổ hợp khu dân cư tầm trung, an ninh tốt, đầy đủ tiện ích. Quả thật ở gần với nhà hàng hai người vừa ăn tối, nhưng lại cách khá xa trung tâm thành phố.

Căn hộ hai tầng , có một phòng khách, một phòng bếp rộng, một phòng ngủ chính, một phòng dành cho khách, một thư phòng, ban công khá rộng rãi.

Hoàng Tuyên Khởi lướt mắt quan sát một vòng, cách bày trí là theo sở thích của Du Hân Nghiên, tông màu lạnh, đơn giản nhưng lại sang trọng. Nàng cũng khá thích không khí nơi đây.

"Nghiên Nghiên, chị không ở cùng ba mẹ sao " Hoàng Tuyên Khởi ít nghe cô nhất đến ba mẹ, nàng cũng chưa gặp ba mẹ cô lần nào, có chút hồi hộp.

"Chị là dọn ra ở riêng, ba chị cũng ở trong thành phố này, còn mẹ chị đã mất rồi."

Du Hân Nghiên nói ra rất bình thản, không có đau lòng, cũng không có muộn phiền, có lẽ do cô đã chấp nhận đặt xuống. Nhưng mà Hoàng Tuyên Khởi thì lại áy náy, nhắc đến chuyện không vui của cô.

Nàng liền xoay qua, vòng hai tay ôm lấy eo cô, mặt áp vào ngực cô. "Em xin lỗi."

"Không sao, đã qua lâu rồi." Bất ngờ được ôm, Du Hân Nghiên hai mắt và khoé miệng cong cong. Cô xoa đầu Hoàng Tuyên Khởi, nâng mặt cô bé lên, nhéo nhẹ rồi nói "Có thời gian dẫn em đi gặp ba chị được không ?"

Hoàng Tuyên Khởi quên là bản thân đang để mặt ở đâu, thản nhiên gật đầu đáp ứng Du Hân Nghiên "Dạ."

Cảm xúc tê dại trước ngực, làm trái tim Du Hân Nghiên đập nhanh không thôi, sợ Hoàng Tuyên Khởi nghe thấy con nai đang chạy loạn trong lòng mình, Du Hân Nghiên giả vờ dẫn nàng đến phòng ngủ.

"Đây là phòng của chị, đêm nay em ngủ cùng chị đi, phòng cho khách lâu rồi không sử dụng, không có vật dụng gì cả." Đánh đòn phủ đầu, lại không cho nàng từ chối.

Hoàng Tuyên Khởi cũng không muốn từ chối.

Mở cửa, bật đèn, một bóng dáng mập mạp lông xù nhảy đến.

Meo meo~

Là một bé mèo ragdoll màu nâu trắng.

"Nó gọi là Nộn Nộn, mèo của ba tôi, ông ấy đi công tác mấy ngày, tôi liền chăm sóc nó mấy ngày."

Nộn Nộn rất quý chủ, nó thấy cửa mở liền vươn người đứng bằng hai chân sau, hai trảo nhỏ phía trước huơ huơ đòi bế. Hoàng Tuyên Khởi bị manh đến rồi.

"Em mau bế nó đi." Du Hân Nghiên đứng tựa ở cửa, nhìn một người một mèo nhìn nhau, đáng yêu chịu không nổi.

Hoàng Tuyên Khởi bé ngoan rất nghe lời, gật đầu xong liền cuối người bế Nộn Nộn lên như bế em bé, ôm nó ở trước ngực.

Lúc này Du Hân Nghiên bắt đầu giới thiệu cho một người một mèo.

"Em ấy là Hoàng Tuyên Khởi." Nộn Nộn như nghe hiểu tiếng cô. Meo một tiếng, đồng tử màu đen trong đại dương xanh thẳm liền giãn ra rất to. Biểu thị nó rất yêu quý người trước mắt.

Nộn Nộn đưa quả đầu như trái dưa hấu non đến gần Hoàng Tuyên Khởi hơn, thè đầu lưỡi liếm cằm nàng. Chọc cho người ở cửa không vui.

Du Hân Nghiên nhíu mày " Không được liếm em ấy!"

Mèo như hiểu được sự ghen tuông của chủ nhân, rất ngoan không liếm nữa, chỉ đặt đầu lên vai Hoàng Tuyên Khởi, nằm ở đó nhìn Du Hân Nghiên.

"Không sao đâu chị, Nộn Nộn rất đáng yêu." Hoàng Tuyên Khởi tưởng Du Hân Nghiên sợ Nộn Nộn cắn nàng nên mới la nó.

Hoàng Tuyên Khởi không biết, Nộn Nộn rất quý chủ, nhưng rất lạnh lùng với người lạ, nó thân thiết với Hoàng Tuyên Khởi như vậy, bởi vì hàng ngày hàng đêm, Du Hân Nghiên đều mở ảnh Hoàng Tuyên Khởi trên điện thoại của mình, luôn nói về nàng với Nộn Nộn, nói nàng đáng yêu, nói nàng ngọt ngào, xinh đẹp và tinh nghịch, nói với Nộn Nộn rằng cô có bao nhiêu thích người con gái này.

Tay Hoàng Tuyên Khởi xoa lớp lông ở cổ của mèo, Nộn Nộn bị xoa thoải mái mà gừ gừ, rung rung cái đuôi.

"Nó nặng lắm, em đừng ôm nó nữa." Bước tới nắm lấy lớp da cổ của Nộn Nộn, Du Hân Nghiên xách nó ra khỏi người Hoàng Tuyên Khởi, ôm nó thả xuống đất.

Phịch, mèo mập đáp đất.

Nộn Nộn bị ghét bỏ cũng không buồn, nó lấy lòng đi vòng tròn xung quanh hai người, cái đuôi nhiều lông quét quét lên chân hai người.

Du Hân Nghiên không thèm để ý đến nó, dẫn Hoàng Tuyên Khởi đi chọn đồ ngủ.

"Em cứ chọn bộ em thích." Tủ quần áo của Du Hân Nghiên, không hề gây bất ngờ, lại có quần áo được chọn theo sở thích của Hoàng Tuyên Khởi, chiếm phân nửa tủ, Hoàng Tuyên Khởi không nhìn ra được âm mưu của cô, lại khen cô chu đáo, tinh tế.

Hoàng Tuyên Khởi chọn bộ pyjama màu xanh dương, có hình sói trắng đang ngủ. Du Hân Nghiên nói nàng đi tắm trước. Bản thân cũng lấy quần áo đi qua phòng tắm trong phòng cho khách tắm rửa. Pyjama cô chọn là màu trắng, có hình thỏ trắng đang ngủ. Hiển nhiên là đồ ngủ đôi.

Một đêm nhiều sao, thỏ con nhỏ nằm bên cạnh sói trắng, bị hương thơm của sói trắng dẫn dụ mà nắm lấy quần áo của cô. Sói trắng để mặc cho nàng làm càn, miệng cười thích thú, kéo thỏ con ôm chặt vào lòng mình.

Du Hân Nghiên tay hư hỏng cách một lớp quần áo vuốt ve sau lưng Hoàng Tuyên Khởi. Nàng lại cắn cô, không đau, nhưng lại khiến cho cô tim đập thình thịch, cả người nóng bừng như trúng phải độc của thỏ con.

Nộn Nộn ngủ ngon ở cái ổ mèo bên cạnh giường.

Sáng sớm.

Tỉnh dậy, Hoàng Tuyên Khởi mơ màng mở mắt, muốn vươn người thì cảm thấy cả người đang nằm trong một vòng tay ấm áp, đỉnh đầu nàng đụng trúng cằm của người phía sau, vài cái đụng chạm nhẹ nhàng, ma sát trên tóc.

"Chào buổi sáng bé Khởi."

Nụ cười của thiếu nữ vừa tỉnh giấc, không thể nghi ngờ, quyến rũ không thể hiểu nói.

Hoàng Tuyên Khởi đầu óc ngốc ngốc cười lại với Du Hân Nghiên.

"Chào buổi sáng Nghiên Nghiên."

Mặt nhỏ lại bị cưng chiều nhéo nhéo rồi.

Cả hai đến nhà họ Hoàng đón Thố Thố rồi cùng nhau đi ăn sáng. Sau đó đến hội trường lớn để ghi danh.

Diệp Khê đã giúp Hoàng Tuyên Khởi đăng ký tham gia trên website.

Hôm nay, các thí sinh phải đến ghi danh trực tiếp và quay tư liệu vòng ra mắt, các thí sinh còn phải tham gia phỏng vấn và giới thiệu về bản thân, tài năng, trình diễn một đoạn nhỏ về ca hát, nhảy múa,... Tất cả những gì thí sinh thông thạo.

Du Hân Nghiên đeo một túi hình vuông chéo ở bên hông, ôm Thố Thố trên tay. Thố Thố đã đỡ sợ cô hơn, nên mới chịu ở yên cho cô ôm. Thố Thố biết Du Hân Nghiên không muốn Hoàng Tuyên Khởi mệt nhọc, muốn nàng giữ sức và tinh thần tốt trước khi tham gia chương trình.

Hội trường bây giờ đang rất đông người, các thí sinh xếp hàng dài trước bàn ghi danh, sau đó đợi ở phòng chờ.

Ghi danh xong, các cô vừa bước vào đã nhìn thấy Lư Gia Mẫn, ngồi cùng với Diệp Khê!

Lư Gia Mẫn không bất ngờ khi nhìn thấy Hoàng Tuyên Khởi cũng tham gia chương trình này, cái miệng nhỏ của bạn học Diệp thực sự có thể bán luôn bạn thân của mình. Diệp Khê không hề che giấu điều gì với Lư Gia Mẫn.

Diệp Khê vẫy tay với Hoàng Tuyên Khởi, đi đến dắt các cô vào ngồi cùng một chỗ.







---------------------------------------------Hậu trường

Thố Thố: Tuyên Khởi tiểu thư thật sự là hết cứu.

Du Hân Nghiên: Tuyên Khởi là bạn gái tôi, tôi cưng chiều là được.

Hoàng Tuyên Khởi: Bạn bạn bạn, gái, bạn gái! *đỏ mặt*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro