1
Ông Đặng là một trong những người giàu nhất cái đất Vĩnh Long ,ông là một trong số những tay ăn chơi có tiếng .Ngày trẻ chỉ cần nhắc đến tên Đặng Văn Huy ,ai cũng phải nể vì độ giàu và độ tiêu tiền của ông trong các cuộc vui .Dù bây giờ đã sáu mươi nhưng ai cũng phải khen ngợi ông ,tóc đã bạc nhưng phong độ của ông thì vẫn như thời trai trẻ
Ông Đặng có đến bốn người vợ và các cô vợ của ông người lớn nhất cũng năm mươi ,nhỏ nhất cũng chỉ đôi mươi . Bà cả năm nay vừa tròn năm mươi ,bà hai ,bà ba của ông lần lượt là bốn mươi và ba mươi hai .Bà tư là người ông mới nên duyên cách đây không lâu ,bà tư nay cũng chỉ mới mười tám
Ông Đặng năm nay dù gì cũng đã sáu mươi ,nói ông già cũng không đúng vì thân hình hay sức khoẻ của ông cũng chả khác gì mấy anh chàng đôi mươi ,việc này làm cái ông phú hộ khác phải ganh tị .Họ còn ganh tị với con trai ,con gái nhà ông .Đặng Văn Minh là cậu con trai cả của ông Đặng với bà cả ,cậu năm nay đã ba mươi .Câu có dáng người to lớn và là người có tính nóng nảy ,là người khó ở nhất nhà Đặng ,cậu được ông Đặng cho đi du học từ nhỏ nên suy nghĩ rất thoáng không cổ hủ như những người cùng thời ,khi trở về không lâu cậu cũng theo ý cha mà lấy vợ và phụ ông quản lý công việc của nhà Đặng ,cậu và vợ cậu tức là mợ cả dù đã lấy nhau mười năm nhưng vẫn chưa có được một đứa con .Điều này làm làng xóm không khỏi bàn ra tán vào
Cậu con trai thứ hai là Đặng Văn Quốc ,cậu năm nay đã hai mươi bảy ,cậu cũng là con trai của ông Đặng và bà cả .Cậu là một người hiền lành trái ngược với người anh của mình ,cậu có làn da trắng và dáng người nhỏ nhắn .Cậu đang là một thầy giáo trong làng .Ban đầu ông Đặng không đồng ý cho cậu làm thầy giáo nhưng vì thấy cậu Quốc cứ năn nỉ ,riết rồi sinh bệnh .Vì thương con mà ông cũng đành chấp nhận
Cô con gái thứ ba tên là Đặng Ngọc Thảo ,cô năm nay chỉ mới mười tám ,cô là con gái của ông Đặng và người bà hai .Cô ba hiện đang học ở trời Tây
Hôm nay là một ngày quan trọng với ông Đặng ,ông Đặng cứ đi tới đi lui trong nhà ,thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài sân
"Bây đâu rồi"
"Dạ ,ông gọi con" - một đứa người ở hớt hãi chạy lên ,nó sợ bản thân chậm trễ sẽ làm ông phật lòng
Đứa người ở này làm ở đây cũng đã mười năm ,đủ lâu để hiểu được tính cách của nhà họ Đặng .Ngày trước khi nó mới mười tuổi phải lưu lạc đầu đường xó chợ có cơ duyên gặp ông Đặng và vợ cả ,ông bà nổi lòng thương mà cưu mang nó
"Nay cô ba về ,bây coi chuẩn bị để đón cô"
"Cô ba ạ?" - nó đưa tay gãi đầu ,mặt nó ngơ ra
"Là em gái của cậu Minh và cậu Quốc"
"Sao con chưa nghe ông nhắc bao giờ ạ"
"Mày hỏi làm gì? ,không mau đi chuẩn bị" - bà ba của ông Đặng từ trong đi ra ,lời nói không mấy vui vẻ
"Dạ...dạ con đi liền .Thưa ông ,thưa bà con đi" - nó thấy bà ba không mấy vui vẻ thì cũng hiểu mà liền rời đi
Vợ ba đi đến ngồi cạnh ông Đặng - "Tại sao đương không nó lại về?"
"Bà đang nói Ngọc Thảo?"
"Vâng"
"Nó bảo đã học xong nên về"
"Về làm gì ,ở bên đấy cưới tấm chồng chẳng sướng hơn sao?"
"Ngọc Thảo còn nhỏ ,chưa đến lúc tính chuyện cưới gả"
"Nó lấy chồng sớm chẳng phải sướng tấm thân nó sao ,không phải việc phụ nữ nên làm là làm vợ ,làm mẹ à"
"Chuyện cưới gả của con bé tôi không có ý định can thiệp"
"Ông Đặng nói vậy sao mà được ,không can thiệp vào lỡ nó chọn một tấm chồng vũ phu lại khổ"
"Ngọc Thảo nó có mắt nhìn người ,bà không phải lo"
"Con bé năm nay cũng mới mười tám ,chưa trải sự đời .Sớm hay muộn cũng bị đám con trai lừa gạt"
"Bà ba năm nay cũng đã ba mươi hai ,ăn nói cũng phải biết nghĩ đó đa .Không khéo sấp nhỏ lại cười cho"
"Tôi nói có sai mà sấp nhỏ lại cười"
Ông Đặng không nói gì mà bỏ đi với gương mặt bực tức
Ở với nhau lâu như vậy ông chả lẽ không biết rõ tính nết của từng người vợ trong nhà ,ông và những người vợ rất ít xảy ra tranh cãi nhưng ngoại trừ vợ ba ,chẳng biết có phải tuổi của ông và vợ ba kị nhau hay không mà trong nhà chỉ có ông và vợ ba luôn thường xuyên tranh cãi
Vợ ba là người ông mà ông đích thân xin cha má cưới hỏi ,nhưng ở với nhau vài năm ông với người vợ này vẫn chưa có với nhau bụng con nào ,mãi sau này ông mới biết bà ta vô số lần phá bỏ đứa con của ông ,ông hận lắm nhưng cũng chỉ vì yêu mà ông tha thứ cho bà
Giữa trưa ,đám người làm trong nhà đang hì hục làm việc .Người thì nấu ăn ,người thì dọn dẹp ,gánh nước ,đứa người ở ban nãy đứng quét sân thì nghe được tiếng gọi ,nó liền chạy ra mà mở cổng
"Thưa ông mới về"
"Ừm" - ông Đặng hiên ngang đi vào
Đứa người ở đang cuối đầu chào khi ngẩn đầu lên thì nhìn thấy có một bóng dáng người con gái đi theo sau ông .Nó thầm nghĩ chẳng lẽ mới đây mà ông lại có thêm vợ năm ,nhìn kĩ thì người con gái này cũng chỉ mới đôi mươi
"Dạ ,con chào..." - nó gãi đầu không biết nên gọi người con gái này là gì ,may mà ông Đặng nhìn rõ cái khó mà giúp nó
"Đây là cô ba Thảo"
"Dạ ,con chào cô ba"
Người con gái kia cười nhẹ rồi gật đầu thay lời chào
"Cũng đã trưa lắm rối ,bây mau vào nhà dọn cơm nước cho cô ba dùng"
"Dạ ,thưa ông...thưa cô con đi" - nói rồi nó nhanh chân chạy đi chuẩn bị
"Nó là ai vậy cha?"
"À ,nó là gia đinh cũng như con hầu ở đây"
"Nó làm ở đây bao lâu rồi với nó là hầu của ai?"
"Nếu ta nhớ không lầm thì cũng đã được mười năm ,nó là con hầu của thăng Quốc"
"Vâng" - cô gật đầu như đã hiểu rồi đánh lái sang chuyện khác
"Hiện tại anh Minh với anh Quốc sao rồi cha ,hai anh vẫn khoẻ chứ?"
"Hai đứa nó vẫn khoẻ ,vẫn thường đem tai hoạ cho ta"
Cô bật cười ,cô thầm muốn biết khi cô đi hai ông anh đã làm những gì mà để mỗi lần viết thư ông Đặng đều kể khổ ,mong cô sớm trở về để phụ đỡ ông
"Hai ông đấy có cho cha đứa cháu nào chưa?"
Nhắc đến con cháu ,ông Đặng mặt nặng mày nhẹ ,ông chỉ có hai đứa con trai thế mà một đứa đã cưới xin mười năm vẫn chưa có một bụng con ,đứa thì dù đã hai mươi bảy nhưng vẫn chưa có ý định cưới vợ
"Hai cái đứa đó không có biết nghĩ cho ta"
"Hai anh làm gì cha phật lòng?"
"Một đứa thì không thèm lấy vợ còn một đứa thì không làm ăn gì được"
"Không vội ,nay mai cha cũng sẽ có cháu thôi"
"Chẳng biết lúc đó tao còn sống hay chết"
"Kìa cha"
"Ta năm nay cũng đã sáu mười .Bây giờ ta chỉ biết trông đợi vào con"
"Thôi ,cũng trễ rồi ta vào ăn cơm đi cha"
Trên bàn ăn ,cả nhà Đặng rộn rã vì cô ba Ngọc Thảo đã trở về ,riêng vợ ba của ông Đặng thì lâu lâu lại buông lời khó nghe .Bữa ăn kết thúc cũng không mấy vui vẻ
Sau bữa ăn nhà Đặng ai làm việc nấy ,chỉ có cô ba là cứ đứng trong nhà ngóng ra ngoài mắt cứ nhìn tới nhìn lui ,ông Đặng chuẩn bị đi công việc thì bắt gặp
"Bây làm gì mà cứ ngó ra ngoài vậy đa?"
"Dạ không có chi đâu cha"
"Hay ta kêu mấy đứa nhỏ dẫn bây đi xem làng cho biết"
"Dạ thôi ,không cần đâu cha"
"Bây đâu ,ra đây ông nhờ"
Mặc cô ba nói không cần nhưng ông vẫn kêu ,không lâu sau có một đứa gia đinh chạy lên
"Dạ ,ông cho gọi con ạ"
"Bây xem đưa cô ba đi xem làng ,để mắt đến cô ,cô mới về nên chưa rành đường xá"
"Dạ thưa ,con biết rồi ạ"
"Ừm ,ông đi công việc"
"Cha đi cẩn thận"
"Dạ ông đi"
Sau khi ông Đặng rời đi thì cô mới chú ý đến đứa gia đinh này ,cô nhìn gương mặt nó mà không ngừng khen ngợi .Đứa gia đinh này cũng đẹp quá rồi ,nếu nó mà là một tiểu thư thì phải biết bao nhiêu cậu ấm đến hỏi cưới .Không biết bao lâu con hầu mới nhận ra cô đang nhìn mình
"Cô ba làm gì nhìn con dữ vậy ạ?"
Tiếng nói của nó kéo cô ba về thực tại ,cô thầm nghĩ mình điên mất rồi .Khi không lại đi khen một đứa người ở còn ngắm nhìn gương mặt của nó
"À....ừm ,không có gì"
"Dạ.....không biết cô ba có gì nhờ vả?"
"Ừm...hiện tại cô muốn đi xem làng ,mày đưa cô đi xem đi"
"Dạ ,vậy cô đi theo con"
Cả hai cùng đi trên con đường làng ,con hầu thấp bé đi trước còn cô ba đi sau .Cô ba đi phía sau không ngừng nhìn xung quanh ,xung quanh chỉ thấy cây cối ,đất đá và những người tá điền đang làm ruộng ,đúng là khác xa với trời Tây của cô .Bỗng có một vài người thấy thì liền cuối đầu chào ,cô hơi khá bất ngờ mà hỏi con hầu đi trước
"Mấy người đó làm gì vậy?"
"Dạ bẩm cô ,họ là tá điền thuê đất của nhà cô ạ"
"À....thế sao tự dưng họ nhìn tao dữ vậy?"
"Chắc do cô ba ăn mặc sang trọng với là người họ Đặng nên họ nhìn ạ"
Cô ba Ngọc Thảo nhìn đám tá điền vẻ mặt đầy chán ghét - "Dơ bẩn ,chỉ có vậy thôi mà nhìn lắm"
Con hầu đi trước nghe vậy cũng không dám nói gì ,phận tôi tớ dù thấy lời nói đó không được hay cũng chẳng dám cãi lại chủ
Cô ba và con hầu cứ đi mãi chẳng ai nói với nhau lời nào ,không bao lâu cả hai đi đến chợ .Cô ba nhìn một vài gian hàng , cô thấy một số cục gì đó gói lá màu xanh ,cô không kiềm được mà đưa tay chỉ rồi hỏi con hầu đi trước
"Đó là cái gì?"
"Dạ là bánh ạ"
"Bánh gì mà lạ vậy ,sao lại gói trong cái lá?"
Con hầu vừa nói vừa chỉ tên từng cái để cô ba nhà mình dễ hiểu - "Đây là bánh ít ,đây là bánh tro còn cái này là bánh tét thưa cô ba .Từ xưa thì người dân đã gói các loại bánh này với lá chuối rồi ạ ,cái này cũng được coi là truyền thống ạ"
"À ,vậy bánh này.....có ngon không?"
Con hầu bật cười ,cô ba vẻ khó hiểu nhìn nó
"Có gì để cười sao?"
"Cô ba thật dễ thương"
"Dễ thương?"
Con hầu mất một lúc mới nhận thức được bản thân đang nói những gì ,con hầu liền quỳ xuống trước sự khó hiểu của cô ba - "Con xin lỗi cô ba ,con lỡ lời.....con không nên nói như vậy"
"Mày làm cái gì mà vậy ,tao có ý khuyển trách gì mày đâu"
"Dạ...."
"Mày đứng lên đi ,mày làm vậy người ta lại bảo tao bắt nạt mày"
Con hầu nghe cô ba nói vậy cũng nhanh chóng đứng lên giải thích - "Dạ....con không có ý đó"
"Thôi không nói nữa ,mày mua mấy cái bánh đó cho tao đi"
"Dạ"
Không lâu sau trên đường về ,cô ba tay cầm một cái bánh ít đã được bóc lá ,con hầu đi sau tay cầm túi bánh .Cô ba nhìn cái bánh rồi đưa lên miệng ăn ,con hầu đợi cô ăn được một lúc thì không khỏi tò mỏ mà hỏi thử
"Cô thấy vị như nào ạ?"
"Cũng được"
"Dạ..."
"Mà nè....bình thường ở đây tụi bây chơi gì?"
"Dạ ,tụi con làm người ở thì lấy đâu thời gian để chơi"
"Vậy còn mấy đứa không làm thì sao?"
"Tụi nó sẽ đi chăn trâu rồi làm những việc có thể phụ gia đình"
Cô ba vừa ăn vừa gật gật đầu như đã hiểu
Đêm nay có lẽ là một đêm mất ngủ với cô ba ,cô cứ mãi trằn trọc chẳng thể ngủ .Cô bèn đi dạo một vòng cho dễ ngủ ,vô tình gặp được con người lúc trưa ,đang đứng tưới cây .Cô đứng nhìn nó một lúc lâu rồi bất giác mỉm cười ,cô đi đến đặt tay lên vai nó
Nó đang tập trung tưới cây bị cô ba làm giật mình mà vô thức la lên - "Aaa....."
Cô ba ôm nó ,tay nhanh nhẹn bịt miệng nó lại ,vọi vàng trấn an - "Là tao đây ,mày làm cái gì mà la lớn vậy"
Sau khi thấy nó đã bình tĩnh thì cô ba thả nó ra
"Cô ba....sao cô lại ở đây?"
"Ý mày là tao không được ở đây?"
"Con không có ý đó"
Cô ba đặt tay lên vai nó kéo nó lại gần ,mặt nó và mặt cô chỉ cách khoảng một ống tay - "Vậy.....mày có ý gì?"
Nó đỏ mặt đẩy cô ra - "Ý con.....sao giờ này cô còn thức"
Cô ba nhìn xung quanh ,mắt va phải một cái cây to đã bị ngã nằm trên mặt đất ,cô kéo nó đi lại ngồi trên cái cây đó - "Tao không ngủ được"
"Cô lạ chỗ ạ"
"Có lẽ vậy"
"Vậy phải làm sao ạ"
Cô ba nhìn nó ,bất giác nhớ lại dáng vẻ ngại ngùng khi nãy ,gương mặt xinh đẹp của nó làm lòng cô gợn sóng
"Qua vài ngày là ổn thôi....thế còn mày ,sao giờ không đi ngủ đi"
"Con còn phải tưới cây rồi dọn dẹp trong bếp nữa"
Cô ba nhíu mày ,thế quái nào cả đám người ở mà giờ vẫn còn việc - "Bộ tụi kia không làm phụ mày hay sao?"
"Dạ..."
"Tụi người ở kia ăn hiếp mày à?"
"Không....không có đâu cô ba ,cô nói vậy tội họ lắm"
"Thế mày cứ đi ngủ đi"
"Dạ không được đâu"
"Mày cãi tao?"
"Cô ba đừng làm khó con ,để bà biết là....bà đánh con chết"
Nó tiếp tục tưới cây còn cô thì vẫn cứ nhìn nó không bao lâu cô cũng cất tiếng hỏi - "Mày tên gì?"
"Cô hỏi con ạ?"
"Ở đây chỉ có tao và mày ,tao không hỏi mày chả lẽ hỏi ma?"
"Dạ....con tên Thuý Diễm"
"Mày là con hầu của cậu Quốc?"
"Dạ....vâng ạ"
"Cậu hai cũng thật có số hưởng đó đa"
"Cô ba ý của cô......là sao ạ"
"Cậu hai có một con hầu xinh đẹp như vậy....chỉ sợ...."
Nó cắt ngang lời cô - "Cô ba đừng nói vậy ,con với cậu hai không có xảy ra chuyện gì hết ,con và cậu hoàn toàn trong sáng"
"Thế thì tốt ,chứ để ông và bà biết là mày chết đó đa"
"Con cảm ơn cô ba đã nhắc ạ"
"Mày từ nay không cần làm hầu cho cậu hai nữa"
"Thưa ,con không làm hầu cho cậu nữa...thì con làm gì ạ?"
"Mày làm con hầu của tao"
"Làm con hầu của cô ba?"
"Ừm"
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng gì hết ,lời tao nói cấm cãi"
Con hầu im như hến chẳng dám đồng ý hay từ chối ,nó sợ sẽ làm phật lòng cô
"Hay là mày muốn những gì khi nãy thành sự thật"
Con hầu cứ im lặng ,cô không đủ kiên nhẫn mà ra lệnh
"Mày bỏ hết công việc đang làm mau vào trong ngủ ,từ ngày mai mày là hầu của tao .Chỉ làm theo lời tao"
"Dạ..."
Trời tờ mờ sáng khi bọn gia đinh vẫn đang làm việc ,cô ba đã thức và đi xuống bếp ,cô ba cứ đảo mắt liên tục như đang tìm thứ gì đó
Một đứa gia đinh nhìn thấy ,đi đến hỏi -
"Thưa...cô cần gì ạ?"
"Thúy Diễm đâu?"
"Dạ....."
"Tao hỏi Thuý Diễm đâu"
"Dạ....nó đi chợ rồi ạ"
"Ừm....bây làm việc đi"
Cô ba bực bội đi ra nhà trước thì thấy ông Đặng đang ngồi nói chuyện với vợ cả .Cô đi lại mà chào hỏi - "Thưa cha ,thưa má"
"Ừm ,bây làm gì mà thức sớm vậy? .Ngủ thêm đi"
"Dạ...tại con quen thức sớm rồi ạ"
Vợ cả thấy sắc mặt cô không tốt ,mắt thì thăm đen gương mặt không mấy vui vẻ thì lên tiếng hỏi thăm - "Tối qua con ngủ được không?"
"Thưa má ,con ngủ được"
"À mà....con có chuyện muốn thưa với cha má"
"Có chuyện gì bây cứ nói"
"Con muốn xin cha má cho con Diễm làm con hầu của con"
"Con Diễm nó đang là con hầu của thằng Quốc ,chuyện này phải hỏi ý Quốc đã"
"Kìa cha ,con Diễm là đàn bà con gái làm hầu cho anh Quốc như vậy lỡ có chuyện gì thì sao"
"Bây cứ lo xa"
"Cha...con gái mới về nước ,chỉ ưng mỗi con Diễm"
"Nhưng chuyện này không được"
"Cha không thương con gì hết"
Vợ cả thấy cô như vậy đành lên tiếng nói giúp - "Thôi ,con muốn thì ông cứ cho nó đi"
"Bà cứ như vậy riết nó sinh hư đó đa"
"Con bé cũng mới có mười tám...cũng không nên nghiêm khắc quá"
Cô ba nghe thế thì liền đi qua đấm vai cho bà - "Má cả nói đúng đó cha"
Ông Đặng lắc đầu ngao ngán ,nhìn cô và vợ cả
"Thôi được rồi ,mọi thứ cứ theo ý con đi ,bà đó chiều riết con gái tôi nó hư mất"
"Dạ...con cảm ơn cha"
Ông Đặng không nói gì đứng dậy bỏ đi ,vợ cả giọng uất ức nói - "Đấy tại cô mà ông trách tôi kìa"
"Thôi mà ,má cả đừng giận"
"Nói suông vậy ai mà không giận cho được"
"Hay là....mai con kêu má con đi chùa với má cả nha"
Vợ cả không giấu được nghi ngờ mà nhìn cô - "Thật không đấy?"
"Thật mà ,mai má con không chịu đi con cũng ép đi"
"Tạm tha cho con đấy"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro