Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44.

Hơi thở hơi đăng đắng của hoa cát cánh bùng nổ và trực diện, Tư Cảnh Ngọc quay người lại theo phản xạ, bốn mắt nhìn nhau với Omega mang vẻ bệnh tật kia.

“Chị là… Liễu Phạm?” Tư Cảnh Ngọc buột miệng gọi, nhận ra Liễu Phạm đang cầm chiếc vòng tay ngọc mà hôm qua Liễu tổng đeo vào cổ tay mình.

Trong khoảnh khắc hơi thở giao hòa, hơi thở nóng bỏng của Liễu Phạm như ngọn lửa hừng hực in dấu lên từng tấc da thịt của Tư Cảnh Ngọc.

Pheromone mùi hoa cát cánh đặc trưng của riêng Liễu Phạm, thanh khiết như tuyết trắng trên núi cao, lại dữ dội như dung nham dưới lòng đất.

Đồng tử của Liễu Phạm phản chiếu ánh hoàng hôn nơi chân trời, vô số hạt bụi nhỏ li ti xoay quanh trong ánh tà dương vàng rực, tựa như bụi sao.

Gió nhẹ thổi bay mái tóc dài và vạt áo của người con gái, vì đang sốt nên nhiệt độ cơ thể nàng rất cao, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.

Từ đầu đến giờ, tất cả những gì nàng gặp phải chỉ là sự trốn chạy của Tư Cảnh Ngọc, dù là lần lỡ hẹn của Cá Voi Nhỏ hay mấy ngày trước Tư Cảnh Ngọc lại lâm trận bỏ chạy một lần nữa.

Con mồi đã dốc hết tâm sức để trốn thoát luôn có thể khiến một thứ gì đó trong máu huyết sôi trào đến cực điểm.

Nàng nghĩ đến tuổi thơ bị bỏ rơi, chiếc giày da rơi khỏi chân trái của cha khi ông rời bỏ mẹ, ngọn gió biển tanh nồng đêm đông, tiếng mẹ nức nở trong đêm khuya.

Nàng là thứ chẳng ai đoái hoài đến nhất, bị chuyền tay qua lại như một món đồ, đến trước bốn tuổi còn chẳng có lấy một cái tên.

Có lẽ rất nhiều chuyện trước kia Liễu Phạm không còn nhớ rõ, nhưng cảm giác bất an, chông chênh vì có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào đã khắc sâu vào xương tủy.

Nàng nhớ Alpha trước mặt đã cõng nàng đến bệnh viện trong ngày mưa lớn, nhớ bức tranh Alpha đó vẽ nàng.

Vậy nên, Tư Cảnh Ngọc dựa vào cái gì mà tùy tiện đẩy nàng ra hết lần này đến lần khác?

“Cô sốt sắng muốn bỏ rơi chị đến vậy sao?” Nàng nắm lấy cổ tay Tư Cảnh Ngọc, dữ dội như thể nắm giữ vật sở hữu của riêng mình, “Đồ tặng cho cô cũng phải trả lại y nguyên.”

“Quá quý giá, tôi không có lý do gì để nhận.” Vẻ mặt Tư Cảnh Ngọc vô cùng bình thản, vẫn như mặt hồ băng mùa đông, không một gợn sóng.

Chẳng ai đoán được nội tâm dưới lớp băng hồ có từng gợn lên chút sóng nào hay không.

Liễu Phạm cụp mắt, ánh nắng chiếu lên mí mắt mỏng manh của nàng làm hiện lên những vệt mạch máu nhàn nhạt, mỏng manh đến độ như lớp men màu vừa mới được tô lên, tùy tiện là có thể xóa đi toàn bộ dấu vết.

Nàng hiểu lời của Tư Cảnh Ngọc, quý giá hay không là thứ yếu, Alpha không muốn nhận mới là điểm chính.

Bất kể là chiếc vòng tay ngọc hay là tình cảm mà mình đã trao đi.

Nực cười là, thích hay không thích, có chấp nhận hay không, đối với Tư Cảnh Ngọc lại cần có lý do.

“Tại sao cần lý do?”

Nghe câu hỏi này, Tư Cảnh Ngọc né tránh ánh mắt, trong con ngươi lạnh lùng lần đầu tiên ánh lên vẻ mông lung, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra câu trả lời.

“Nếu không có lý do, đó sẽ là một chuyện rất đáng sợ.”

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp thon dài của người con gái thoáng qua ánh sáng lộng lẫy mơ màng, Tư Cảnh Ngọc chợt nhớ đến nụ hôn mang theo hơi men ở trên gác xép của hai người.

Đó là lần đầu tiên cô uống rượu whisky, trải nghiệm sự ẩm ướt vượt xa một cái chạm môi hời hợt, Omega tỏa hương hoa cát cánh như thể đang hiến tế mà quyến rũ.

Là một nụ hôn sai lầm, cũng là một sự say mê mà cô không thể hiểu nổi.

Cô không hiểu tình yêu, cũng thề sẽ không trở thành kẻ đắm chìm trong đó.

Liễu Phạm cười khẩy, rốt cuộc ai mới là người bị trói buộc, Tư Cảnh Ngọc bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng, tỉnh táo thờ ơ như biết rõ mình muốn gì, thực chất lại là một kẻ ngốc nhát gan do dự kỳ quặc.

Nàng thích tấn công bao nhiêu, thì Tư Cảnh Ngọc lại thích trốn tránh bấy nhiêu.

“Vậy cô thật lòng hy vọng chị ở bên người khác?” Liễu Phạm không hỏi dồn nữa, nàng không biết Tư Cảnh Ngọc rốt cuộc thấy không có lý do đáng sợ, hay là con người Liễu Phạm đáng sợ.

Có điều, nếu Tư Cảnh Ngọc dám cảm thấy mình đáng sợ thì cô chết chắc, Liễu Phạm thầm nghĩ.

Nàng sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ làm cho rõ ràng mọi chuyện.

“Đúng vậy.”

Câu trả lời vỏn vẹn hai chữ lọt vào tai Liễu Phạm, hội tụ thành sự khiêu khích và thờ ơ đậm đặc, sự kiên nhẫn và lý trí vừa khó khăn lắm mới gom góp được gần như cạn kiệt.

Khóe môi nàng hơi nhếch lên, đáy mắt không có chút ý cười nào, cả khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, rực rỡ chói mắt, lạnh lẽo tĩnh lặng.

Thế mà Tư Cảnh Ngọc vẫn không hề hay biết, hoặc là cố ý thêm dầu vào lửa.

“Này, Triệu Ngưng Tịch đang đợi chị ở kia, còn không mau đi gặp Alpha chính chuyên của chị đi?” Giọng điệu Tư Cảnh Ngọc hung hăng, sửa lại tay áo khoác len, trong lòng không biết là nhẹ nhõm hay nặng trĩu, nhưng lại cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Alpha chính chuyên”.

Dù sao thì, để các nhân vật chính ở bên nhau chắc sẽ không sai đâu nhỉ?

Nhưng trong đáy lòng có một giọng nói vô cùng yếu ớt, mơ hồ hỏi mấy lời có hối hận hay không.

Cô hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc, nhiều nhất cũng chỉ muốn trở thành khách mời trong đám cưới của Liễu Phạm và Triệu Ngưng Tịch, làm sao có thể xuất hiện cảm xúc hối hận được.

Liễu Phạm cong môi, hàng mi dài khẽ run, gương mặt trắng bệch tiều tụy thấm đẫm một vẻ đẹp ma mị bệnh tật.

Đôi khi, con mồi càng hung dữ, càng giãy giụa, càng lạnh lùng, nàng lại càng có hứng thú mổ phanh trái tim Tư Cảnh Ngọc, xem bên trong đó rốt cuộc chứa đựng thứ gì.

“Nếu đã vậy, chuyện của chị dường như vẫn chưa đến lượt cô khoa tay múa chân,” Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Liễu Phạm kìm nén sự tức giận, “Dù sao cô cũng muốn đẩy chị cho người khác.”

“Vậy thì mời chị đừng quấn lấy tôi nữa,” Tư Cảnh Ngọc khoanh tay, gương mặt thanh tú lạnh lùng thoáng một nụ cười đểu đáng ăn đòn, “Hoặc chị có thể gửi thiệp mời cho tôi, tôi sẽ rất sẵn lòng tham dự.”

“Thiệp mời gì?” Tư Cảnh Ngọc nhảy chủ đề quá nhanh, Liễu Phạm nhất thời không phản ứng kịp.

“Thiệp cưới của chị và người khác, lúc ấy tôi nhất định sẽ tham dự hôn lễ của các chị đúng giờ,” Tư Cảnh Ngọc cụp mắt cười nhạt, đôi môi mỏng ánh lên vẻ ẩm ướt, “Còn mừng cho chị một phong bì lớn nữa.”

Liễu Phạm đưa tay gỡ chiếc lá rơi trên vai Tư Cảnh Ngọc, nụ cười thanh tú yêu kiều mà chói mắt, “Vậy sao? Thế thì chị chẳng phải nên cảm ơn cô trước à.”

Nhận thấy tư thế tấn công như có như không của Liễu Phạm, Tư Cảnh Ngọc không tự nhiên cử động chân, thay đổi hướng mũi chân đang đối diện.

“Ha ha, khách sáo rồi, không đáng gì đâu.”

Cảnh này lọt vào mắt Liễu Phạm giống như tín hiệu con thú nhỏ sắp chạy trối chết.

Rõ ràng Tư Cảnh Ngọc mới là người chiến thắng vào lúc này, lời lẽ sắc bén, lạnh lùng vô tình như một kẻ độc tài.

“Xem ra cô thật lòng mong chị hạnh phúc bên người khác nhỉ.”

“Đúng thế, tôi không lừa người đâu.”

Nghe vậy, Liễu Phạm đột nhiên bật cười, Tư Cảnh Ngọc không lừa người cũng buồn cười như việc chính mình không nói dối vậy, mặt thật dày.

Bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người, trong nụ cười tựa xuân về hoa nở này đã có dấu hiệu yếu ớt của việc thu quân giảng hòa.

Ánh mắt Tư Cảnh Ngọc dừng lại trên bờ vai vừa được Liễu Phạm chạm vào, chiếc lá rơi đó vẫn còn trong tay Liễu Phạm, khẽ vân vê, lúc xoay tròn trông như một bức tranh sơn dầu.

“Phạm Phạm,” Triệu Ngưng Tịch cõng con mèo, đột nhiên nhìn thấy Liễu Phạm ở bên kia đường, bèn bất chấp tất cả chạy tới, “Tôi còn tưởng em không đến, đây là hạt dẻ rang đường tôi mua cho em, không phải em thích ăn nhất sao?”

Mùi hạt dẻ vàng óng còn nóng hổi thơm phức xộc vào mũi, Triệu Ngưng Tịch xách túi giơ lên giữa không trung, Liễu Phạm chần chừ một lát mới vừa nói lời cảm ơn vừa nhận lấy.

“Tư Cảnh Ngọc, sao cô lại ở đây?” Triệu Ngưng Tịch liếc Tư Cảnh Ngọc với vẻ mặt không thiện cảm, “Đừng nói với tôi là tình cờ gặp, cô lén lút theo dõi Liễu Phạm không thấy xấu hổ à?”

Tư Cảnh Ngọc cụp mắt cười, thầm nghĩ không biết ai mới là kẻ lén lút, nhắc đến chuyện có xấu hổ hay không còn phải hỏi Liễu Phạm kia kìa.

Cảm nhận được sự châm biếm trong biểu cảm của Tư Cảnh Ngọc, Liễu Phạm kiềm chế đưa tay về phía trước, cố ý làm rơi chiếc lá lên giày Tư Cảnh Ngọc.

“Quả thật là tình cờ gặp,” Tư Cảnh Ngọc gật đầu ra hiệu, “Tôi tình cờ đi ngang qua thôi, hai vị cứ tự nhiên, tốt nhất từ nay về sau cứ coi tôi như người chết đi.”

Liễu Phạm hiểu câu nói sau cùng, Tư Cảnh Ngọc là nói với chính mình.

Ha, Tư Cảnh Ngọc muốn làm người chết?

Vậy cũng phải là do nàng giết.

Khóm hoa dại màu trắng trong bồn hoa bên cạnh bị gió thổi lung lay, vẻ mặt Liễu Phạm phức tạp, bàn tay thanh tú xách theo tà váy, mái tóc dài bay trong gió, chiếc váy đen bó sát vào đường cong quyến rũ thon dài của nàng vừa yêu kiều vừa cao quý.

“Tôi có hẹn với người khác rồi, đi trước đây,” Tư Cảnh Ngọc cười với Liễu Phạm, vẫn là dáng vẻ thanh tâm quả dục như tuyết trắng trên núi xanh, “Các vị hẹn hò vui vẻ, chúc các vị trăm năm hòa hợp, con cháu đầy đàn.”

Tư Cảnh Ngọc vừa dứt lời, Ninh Chanh Vũ mồ hôi nhễ nhại cầm điện thoại chạy tới, phàn nàn:

“Cảnh Ngọc, sao lại hẹn ở chỗ xa thế này, lái xe mệt chết tôi, chúng ta mau đi xem nhà…”

Giọng cô ấy đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Liễu Phạm.

“Liễu… Liễu Liễu Phạm, tôi không phải đang mơ đấy chứ?” Đây là lần đầu tiên Ninh Chanh Vũ nhìn thấy Liễu Phạm ở khoảng cách gần như vậy, kích động đến nỗi nói không nên lời, “Nữ thần, có thể cho tôi xin chữ ký được không, tôi là fan của cô.”

Không phải chứ, Tư Cảnh Ngọc liếc nhìn Ninh Chanh Vũ, tên này ngày thường ăn nói ba hoa, ra vẻ công tử bột ăn chơi trác táng, sao gặp Liễu Phạm lại biến thành bộ dạng fan cuồng nhút nhát thế này?

Lần trước ở tiệc sinh nhật của Liễu Phạm vẫn ra vẻ ta đây, giờ đối mặt với Liễu Phạm thật lại thành một tên ngốc không biết nói năng.

Hay là khí chất của Liễu Phạm quá mạnh mẽ?

“Hôm nay tôi không mang bút,” Liễu Phạm nhìn chằm chằm vào mặt Tư Cảnh Ngọc, rồi nói tiếp, “Đến lúc đó hỏi Tư Cảnh Ngọc đi.”

“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Tư Cảnh Ngọc ngước mắt nhìn Liễu Phạm, nhưng người con gái lại cố ý quay đầu nhìn con mèo trắng nhỏ trong ba lô của Triệu Ngưng Tịch.

“Cảnh Ngọc, vậy làm phiền cậu nhé,” Ninh Chanh Vũ lập tức vui tươi hớn hở, cười không khép được miệng, “Các cô định đi ăn cơm à, cho tôi đi cùng với, nhà hàng đó tôi quen lắm, chủ quán là họ hàng của tôi, bữa này tôi mời.”

Lời của Ninh Chanh Vũ khiến Triệu Ngưng Tịch lập tức sa sầm mặt mày, cô ta kéo Ninh Chanh Vũ lại nói nhỏ: “Cô không sao chứ, hôm nay là buổi hẹn hò của tôi và Liễu Phạm, cô xen vào định làm gì, cướp người của tôi à?”

“Tôi đâu có bẩn thỉu như các người,” Ninh Chanh Vũ vội vàng phủi sạch quan hệ, “Tôi là fan điện ảnh chân chính, khó khăn lắm mới gặp được một lần, ăn một bữa cơm thì sao chứ? Nếu cô và Liễu Phạm thật sự có duyên phận, ai cũng không cướp được đâu.”

Lời của Ninh Chanh Vũ có ý ngầm, ít nhất theo cô thấy, Liễu Phạm và Tư Cảnh Ngọc không phải mới tuyên bố hôn ước sao, Triệu Ngưng Tịch ít nhiều cũng có chút nghi ngờ là kẻ thứ ba chen chân.

Nghĩ đến đây, Ninh Chanh Vũ cười hì hì kéo mọi người đi về phía cửa nhà hàng, “Đều là người quen cả, nể mặt tôi chút đi, một người làm sao náo nhiệt vui vẻ bằng bốn người được.”

“Chanh Vũ, không phải chúng ta định đi xem nhà sao?” Tư Cảnh Ngọc kéo Ninh Chanh Vũ lại, cau mày hỏi, “Theo đi ăn cơm là định giở trò gì nữa đây?”

“Trời ơi, Liễu Phạm ngoài đời khí chất mạnh quá, đẹp đến nỗi tôi không dám nhìn thẳng, bình thường sao cậu dám ở gần nàng ấy vậy?” Ninh Chanh Vũ đi sau cùng, kích động đến tay cũng run rẩy, hoàn toàn quên mất trả lời câu hỏi của Tư Cảnh Ngọc, “Trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi, đập thình thịch sắp vượt quá tốc độ giới hạn rồi.”

Ninh Chanh Vũ tự mình nói một hồi, chỉ nhận được hai cái trợn mắt của Tư Cảnh Ngọc và một câu “Cậu có thể có chút tiền đồ được không, chưa từng thấy Omega hả”.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, sao Triệu Ngưng Tịch cũng ở đây?”

“Hẹn hò với Liễu Phạm.” Tư Cảnh Ngọc lười biếng đáp, ánh mắt thờ ơ.

“Vãi, Cảnh Ngọc, tôi thật sự phục cậu, bị cắm sừng ngay trước mặt mà cậu cũng chịu được hả? Nói cậu xuất gia tu đạo tôi cũng tin, cậu thật sự nhịn giỏi đấy, cứ thế dâng Omega của mình cho người khác?”

Cuối cùng, cô ấy lại nhỏ giọng hỏi Tư Cảnh Ngọc, “Cậu không phải thật sự không được đấy chứ?”

Tư Cảnh Ngọc lạnh lùng liếc nhìn Ninh Chanh Vũ.

“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa.” Ninh Chanh Vũ thầm than, ngày tháng sau khi Tư Cảnh Ngọc phá sản quả nhiên không dễ chịu chút nào.

“Con mèo này tôi nuôi ba năm rồi, tôi nhớ Phạm Phạm rất thích động vật nhỏ phải không?” Triệu Ngưng Tịch làm thân với Liễu Phạm.

Mấy người đi trước đi sau trên con đường rợp bóng cây, Tư Cảnh Ngọc vừa định kéo Ninh Chanh Vũ rời đi, đột nhiên điện thoại rung lên, có người gọi tới.

Giọng của Liễu Ly Nhã truyền ra từ ống nghe.

“Cảnh Ngọc, chuyện của em và người khác chị không tính toán, hai ngày nữa chị sẽ đến tìm em bàn bạc chuyện hôn sự của chúng ta.”

“Hôn ước của chúng ta,” Tư Cảnh Ngọc suy nghĩ một chút, cô quả thực cần phải nói chuyện rõ ràng với Liễu Ly Nhã, “Được, hai ngày nữa chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”

Nghe thấy hai chữ hôn ước, Liễu Phạm dừng bước, quay đầu lại, gương mặt như ngọc nhuốm một lớp nước mỏng manh diễm lệ, “Tư Cảnh Ngọc, chị hiểu rồi, thì ra cô sốt sắng đến vậy là vì muốn kết hôn với người khác?”

Cảm nhận được sự bất mãn trong lời nói của Liễu Phạm, Tư Cảnh Ngọc cũng nổi tính khí thất thường, giọng điệu càng hung hăng và thiếu kiên nhẫn hơn, “Hầy, chị nói đúng rồi đấy, tôi muốn kết hôn với người khác.”

Triệu Ngưng Tịch đứng bên cạnh vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, buổi hẹn hò của cô ta và Liễu Phạm sao đột nhiên lại biến thành bữa ăn tối của bốn người. Nhưng Liễu Phạm không tỏ vẻ bất mãn, cô ta nhất thời không biết làm sao để từ chối Ninh Chanh Vũ nữa.

“Này, chị em, ánh mắt Liễu Phạm nhìn cậu không đúng lắm,” Ninh Chanh Vũ cẩn thận kéo tay áo Tư Cảnh Ngọc, “Hai người yêu nhau giận dỗi à? Còn nữa, cậu thật sự muốn kết hôn với người khác sao?”

Từ lần nhìn thấy Tư Cảnh Ngọc và Liễu Phạm… “vui đùa” trong lớp học, cô ấy đã sớm cảm thấy giữa hai người này không đơn giản, nói không chừng đã sớm lén lút qua lại, đưa tình với nhau, yêu đương nồng thắm.

Bây giờ lại đang chơi trò tình thú gì đây.

“Tôi và nàng ấy không thân.” Tư Cảnh Ngọc khẽ ho một tiếng.

“Hai người ở trong lớp học như thế này như thế kia mà còn không thân?” Ninh Chanh Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cậu thực sự rất lạnh nhạt với Liễu Phạm, lẽ nào Liễu Phạm lại thích kiểu của cậu?”

“Kiểu của tôi là kiểu nào?” Tư Cảnh Ngọc liếc Ninh Chanh Vũ hai cái, trước đây cô thật sự không phát hiện ra người này có năng khiếu hóng chuyện đến vậy.

“Chậc chậc, chính là lạnh nhạt lạnh lùng thờ ơ, vô tình vô nghĩa không thèm để ý,” Ninh Chanh Vũ khẽ cười, “Nhưng thực ra rất mềm lòng, chỉ ăn mềm không ăn cứng.”

Tư Cảnh Ngọc trợn mắt, “Tôi mềm lòng á?”

“Đúng vậy, cậu chính là con cua, lớp vỏ cứng rắn lạnh lùng bao bọc lấy phần thịt cua tươi ngọt thơm ngon,” Ninh Chanh Vũ hào hứng nói, “Luôn có Omega muốn ăn thịt cậu, cậu diễm phúc không cạn đâu nha.”

Tư Cảnh Ngọc cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Ninh Chanh Vũ, lắc đầu, “Cậu không viết tiểu thuyết thì thật uổng tài, nói nhảm cũng giỏi đấy.”

Cô thậm chí còn nghi ngờ Ninh Chanh Vũ và tác giả của cuốn sách này có mối quan hệ gì đó không muốn người biết.

“Không lẽ cậu thật sự muốn kết hôn với người khác đấy chứ?” Ninh Chanh Vũ nghi ngờ nhìn qua.

“Tôi chỉ là…”

“Ồ ồ tôi hiểu rồi, cậu muốn Liễu Phạm ghen đúng không,” Ninh Chanh Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói, “Không ngờ bề ngoài cậu lạnh nhạt, sau lưng lại xấu tính thế.”

Triệu Ngưng Tịch nhận ra bầu không khí khá kỳ lạ, vội vàng chuyển sự chú ý của Liễu Phạm, “Phạm Phạm, có muốn cùng tôi nuôi một con chó không? Nuôi loại vừa nhìn đã thấy rất đáng yêu, ngoan ngoãn ấy. Chúng ta có thể cùng nhau dắt nó đi dạo.”

“Nuôi chó sao,” Liễu Phạm hơi cúi đầu, đôi bông tai hình ngôi sao phản chiếu ánh sáng lấp lánh, “Tại sao không phải là nuôi mèo?”

“Omega các em nuôi chó con thì tốt hơn, chó con trung thành quyến luyến chủ, mèo nhà tôi thế này lạnh lùng quá, không gần gũi người, gọi nó, nó chẳng thèm để ý,” Triệu Ngưng Tịch nở nụ cười ưa nhìn, “Phạm Phạm chưa chắc đã thích, nuôi chó tốt hơn.”

“Không, chị không biết đâu,” Liễu Phạm khoan thai đứng dưới bóng cây, ánh mắt lướt qua Tư Cảnh Ngọc, đôi môi đỏ khẽ cong lên, “Tôi lại thích loại lạnh lùng cơ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro