Chương 2
Đan Vân Sơ hận bản thân lằng nhằng dây dưa không sớm đi ra khỏi cửa, mới vì thế mà nhận được điện thoại của nàng, tự mình bị nàng quên sạch sau 3 năm, lại nhận được một cuộc điện thoại, làm cho Đan Vân Sơ không vui vẻ nổi.
"Đan Vân Sơ!" Bên trong thanh âm có chút quen thuộc khiến Đan vân Sơ không vui mà cúp điện thoại.
Điện thoại lại một lần vang lên, khiến cho Đan Vân Sơ có chút cáu kỉnh, đáng ghét lập tức muốn qua năm mới ngay tức khắc, nàng còn phải vội vàng về nhà mừng lễ năm mới, nếu không đi thế nào cũng bị trưởng bối trong nhà cằn nhằn đến chết.
Điện thoại rất nhanh chuyển tới hộp thư "Đan Vân Sơ, tôi biết cô nhận được điện thoại của tôi, tôi hiện tai ở sân bay Cao Kỳ, trong vòng nửa giờ phải đến đón tôi, nhất định không được muộn, không được muộn !" Ngữ khí bá đạo không hề thương lượng vang lên.
Diệp Tuyền Vũ, nữ nhân kia đã khiến tự mình bán đứng thân xác mà đổi lấy công danh thành tựu, tại khi mình đang ở trên đỉnh vinh quang, đem mình từ trên đám mấy kéo xuống, để mình cảm thụ bị ngã vào đáy cốc, thế nhưng tất cả đều là nàng cấp cho, nàng lấy lại cũng là đương nhiên, chỉ là không biết đương sơ nàng vì cái gì làm như vậy, thế nhưng thực sự thì lại để mình ở lại làm giáo viên của một trường tiểu học.
Nàng cùng Diệp Vũ Tuyền 11 năm qua, chính là cùng nàng quan hệ xác thực chỉ có 2 năm, 2 năm kia vẫn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng vội vàng mở rộng thương hiệu của nàng, mình thì vội vàng xây dựng triển lãm tranh quốc tế lưu động, kia một tầng quan hệ thể xác mới là điều gắn bó quan hệ các nàng ấy, về sau 3 năm lại thờ ơ lãnh đạm, Đan Vân Sơ cho là các nàng sẽ không còn bất luận cái gì xuất hiện nữa, từ nay về sau trời về trời, đất về đất.
Đột nhiên phát hiện ra cái loại hết sức lông bông này chỉ có khi còn trẻ mới có thể có, mà nàng bị cái thế giới tàn khốc này làm cho trở nên cuồng ngạo, cũng từ từ phát hiện ra cùng Diệp Tuyền Vũ cái khế ước này không hợp với nàng, đương niên nàng bất quá là do mộng tưởng trùng trùng đả kích trong đầu mà thôi. Năm ấy tất cả mộng tưởng đều như pháo hoa rực rỡ trong đêm tối, mà sau khi ánh sáng rực rỡ ấy tàn lụi trong đêm, nàng chỉ còn lại trống rỗng cùng tự suy ngẫm, cuối cùng quyết định thoát ly khỏi cái cuộc sống không thú vị này.
Đều là cái tiểu công chúa Diệp Tuyền Vũ bốc đồng kia đột nhiên gọi điện thoại đến, khiến mình nhớ tới chuyện bản thân không còn trẻ, năm đó hùng tâm tráng trí trong nàng cũng như đã ngủ đông, cũng theo tuổi già mà biến mất dần. Nữ nhân 29 gần 30, nữ nhân 30 tuổi quả thực là một cái hố, 30 tuổi không thể nào giống như 20 tuổi lông bông.
Đan Vân Sơ ngồi tại ghế sô pha lo lắng có nên đi hay không, nếu là không đi, với tính tình bốc đồng bá đạo của Diệp Tuyền Vũ, cũng sẽ không để mình sống yên ổn, nhưng nếu đi, Đan Vân Sơ cảm thấy không có lý thú gì, cuộc sống nàng hiện tại đã rất tốt, cũng rất bình yên, không muốn tái cùng Diệp Tuyền Vũ dây dưa cùng một chỗ.
Nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, nghe thanh âm từng giây tích tắc vang lên, do dự hồi lâu, Đan Vân Sơ mới thất vọng đem thu thập đồ đạc chuẩn bị hành lý đi xuống dưới chuẩn bị về nhà, chán nản gãi đầu một chút, đi ra khỏi cửa vẫy một chiếc taxi.
"Tiểu thư, cô đi đâu ?" Tài xế hỏi.
Đan Vân Sơ do dự hồi lâu, "Sân bay Cao Kỳ"
Các nàng ấy cho tới bây giờ chưa từng nói qua thời gian kết thúc khế ước, đây chính là lúc nên kết thúc, Đan Vân Sơ nghĩ.
Trong trung tâm đại sảnh sân bay, một nữ nhân xinh đẹp động nhân sắc mặt đang biểu lộ thần tình nổi giận, thế nhưng bên cạnh vẫn như trước tạo thành đoàn người nho nhỏ , tất cả đều bị vẻ hấp dẫn của khuôn mặt xinh đẹp kia mà hoãn cước bộ.
Diệp Tuyền Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay không dưới mười lần, cho tới nay chưa từng có ai có thể khiến nàng tự mình chờ đợi như thế, luôn luôn đều là cái Đan Vân Sơ chết tiệt kia, Diệp Tuyền Vũ càng chờ càng tức giận, nói nàng là nửa giờ phải đến, nàng lại để cho mình ở chỗ này chịu gió lạnh 2 giờ đồng hồ. Diệp Tuyền Vũ cảm thấy nàng đúng là điên rồi, rõ ràng nàng là một người cuốn hút rất nhiều người, vì cái gì cần phải như một đứa ngốc ở chỗ này chờ cái nữ nhân kia chứ, nữ nhân để cho mình phải ăn tận những vị đắng đau khổ.
"Tiểu thư, không ai đến đón sao ? Tôi tiễn cô một đoạn đường được không?" Có một nam tử tự cho rằng mình tốt đẹp đã tiến lên bắt chuyện.
"Cút ngay, sửu nam ( đàn ông xấu)!" Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói, Đan Vân Sơ đáng ghét kia còn chưa tới, biết rõ tự mình sẽ tức giận, nàng còn dám đến muộn, nếu như nàng là chim bồ câu của mình, nàng nhất định phải chết mí thôi.
"Tiểu công chúa tính tình vẫn như thế hư hỏng." Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ lãnh diễm trêu tức nói.
Với ngữ khí như thế có thể nói với mình chỉ có một người, chính là Đan Vân Sơ.
"Cô..." Diệp Tuyền Vũ không khẳng định nói.
"Thế nào, lâu rồi không gặp tôi, đã quên tôi là ai sao?" Đan Vân Sơ ngáp một cái, biếng nhác nói.
"Đan Vân Sơ?"
Nàng... nàng thế nào lại biến thành bộ dạng này?
Nàng thật là Đan Vân Sơ sao ?
Diệp Tuyền Vũ khó có thể tin được nhìn chăm chằm Vân Sơ, nàng không hề lộ ra bất luận cái gì khuôn mặt ngày xưa, một cái quần jean cũ nát, còn có một thân y phục thuần hắc, cộng thêm một mái tóc dài đen như đêm khuya...
Nàng lúc nào lại trở thành cái bộ dạng này ?
Nàng không phải trước nay luôn luôn thích nhất tại trên người vẽ loạn sao ?
Thế nào hiện lại xem ra không có một chút nào rực rỡ, trái lại còn như cừu non lạc đường, cuối cùng nàng dường như trở lại nguyên bản.
Chưa thấy qua nàng như thế này dáng dấp trắng trong thuần khiết, tuy rằng thiếu đi vài phần ngang tàng ác liệt, nhưng mà đôi mắt kiêu ngạo kia cũng không có gì thay đổi.
"Sao thế, không nhận ra a!" Tiểu công chúa thế nào thấy mình lại như thấy quỷ thế a.
"Cô thế nào lại biến thành cái dạng này?" Diệp Tuyền Vũ sải bước đi nhanh về phía trước, bỗng dưng cảm thấy choáng váng, phảng phất như có chuyện gì rất thú vị, nhưng nàng vẫn là đặt tâm trên người Vân Sơ.
"Cô không phải là phát sinh chuyện gì chứ ?"
Nói thật ra, trông trộm Đan Vân Sơ ở bộ dạng này, thật đúng là khiến cho Diệp Tuyền Vũ không quá thích ứng được.
Cảm giác Đan Vân Sơ trái lại so với 3 năm trước trẻ hơn rất nhiều, tuổi trẻ không chỉ biểu lộ ở trên khuôn mặt nàng, dường như ngay cả lòng nàng cũng rất ngây ngô, là thời gian đơn thuần nhất.
"Tôi có thể có chuyện gì chứ? Tiểu công chúa, mới vừa gặp mặt nhau, cô là như thế này hỏi thăm tôi sao ?" Đan Vân Sơ ánh mắt dò xét hỏi.
"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là tiểu công chúa, tôi đã không còn là tiểu nữ sinh 10 tuổi a." Diệp Tuyền Vũ nổi giận nói, mỗi lần nghe thấy Đan Vân Sơ gọi mình là tiểu công chúa, Diệp Tuyền Vũ vẫn cảm thấy mang theo một chút gì đó châm biếm.
"Tiểu công chúa, cô tìm tôi có chuyện gì?" Đan Vân Sơ quan sát Diệp Tuyền Vũ một chút, cơ hồ cùng ba năm trước đây không có gì thay đổi, thiên kim tiểu thư giàu có cuồng ngạo, cho rằng cả trái đất đúng là đang vây quanh nàng mà di chuyển, bất quá xác thực nàng vốn có cái tư chất này, điểm ấy Đan Vân Sơ không phủ nhận.
"Cô biết tôi ở chỗ này chờ cô bao lâu rồi không? " Diệp Tuyền Vũ phẫn nộ hỏi, Đan Vân Sơ trong mắt không những không có áy náy, trái lại còn có hình dáng không kiên nhẫn, Diệp Tuyền Vũ không thể chấp nhận thất bại, cho dù từng đem Đan Vân Sơ đặt ở dưới thân, thế nhưng nữ nhân này cuối cùng vẫn là không phục tùng mình.
"Cô không cần chờ, tôi không kêu cô chờ." Lửa giận trong mắt tiểu công chúa thực sự là rất lớn a, tiểu công chúa, chính cô ta vừa một lần gọi điện, khiến mình đã bỏ đi lễ mừng năm mới ở nhà mà chạy qua đây, nói cho cùng là ai so với ai quá phận hơn, còn ở nơi này kêu la.
"Cô..." Diệp Tuyền Vũ rất là tức giận, cảm thấy huyết đã hướng lên tới ót, đầu có chút choáng, Diệp Tuyền Vũ nghĩ mình đúng là tự ngược đãi chính mình, về nước nghỉ phép một tháng, ai không chọn, hết lần này đến lần khác chọn Đan Vân Sơ, nàng cảm giác cước bộ của mình có phần hơi hư nhuyễn.
"Đi thôi !" Đan Vân Sơ thật không là một người biết cái gì săn sóc nữ nhân, không hề mảy may hướng đến Diệp Tuyền Vũ đang rất mệt tỏ ý cầm thay nàng hành lý, trên thực tế, công chúa rất là nữ vương, nhưng mà Đan Vân Sơ trước mặt công chúa càng nữ vương hơn.
Diệp Tuyền Vũ muốn gọi Đan Vân Sơ, nhưng chứng kiến Đan Vân Sơ xoay người bước đi trong nháy mắt, nữ nhân Đan Vân Sơ kia vô tâm, nàng trực giác muốn theo sau, thế nhưng nàng phát hiện ra chân mình tựa hồ như kỳ quái nặng nề.
Đan Vân Sơ còn đang quái lạ Diệp Tuyền Vũ thế nào lại ngoan như thế, không một thanh âm, nàng quay người phát hiện Diệp Tuyền Vũ đang quỳ trên mặt đất.
"Tôi nói Tiểu công chúa a, cho dù cô trước đây đã từng rất nhiều có lỗi với tôi, thế nhưng cũng không cần dùng đại lễ như vậy a? Không phù hợp với tính cách đường hoàng ương ngạnh của cô ..." ( =)), Vân Sơ, em thật có óc tự sướng =)))
"Cô một... nữ nhân ngu ngốc... cô không thấy tôi...!" Không bình thường sao?
Diệp Tuyền Vũ dùng khí lực còn sót lại rống Đan Vân Sơ, thế nhưng ngữ khí lại dường như yếu đi vô lực, Đan Vân Sơ muốn đem tự mình tức chết mới cam tâm sao, nếu không phải đi không nổi, ai lại quỳ xuống, hơn nữa ai đường hoàng ương ngạnh, rõ ràng mình ném Đan Vân Sơ đi, nhưng nàng cũng không cảm thấy tự mình có lỗi với Đan Vân Sơ, tuy rằng tự mình đem nàng đưa lên cao, cũng tái từ trên mây đem nàng hung hăng quẳng xuống, chính là đều là lỗi của Đan Vân Sơ...
Đan Vân Sơ lúc này mới phát hiện Diệp Tuyền Vũ sắc mặt có chút ửng đỏ bất thường, sẽ không phải là lên cơn sốt chứ? Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ đi tới gần, đem bàn tay hơi lạnh đặt trên cái trán hoàn mỹ nhưng cũng có phần kiêu ngạo, nóng quá, tiểu công chúa xem ra thực sự là sốt rồi a, thực là phiền phức, Đan Vân Sơ bất đắc dĩ nhìn Diệp Tuyền Vũ mềm nhũn trong lòng mình, cái này bước qua năm mới thật khiến cho kẻ khác chán nản a.
"Bị ốm rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện.."
Đan Vân Sơ nhíu mày nói, nếu không phải Diệp gia sẽ gây phiền phức cho mình, nàng thật hi vọng có thể đem Diệp Tuyền Vũ vứt xác ở nơi này.
"Tôi không đi bệnh viện..." không thể đi bệnh viện.
"Câm miệng!" Đan Vân Sơ lý lẽ đều cũng không để ý, nàng để tài xế taxi hướng bệnh viện mà đi tới.
"Cô trước giờ không nghe tôi nói, bây giờ vẫn là không nghe tôi nói..."
Ô, nàng có chút muốn nôn, từ nhỏ nàng đã rất ít khi sinh bệnh, lần này bệnh lại vừa nặng vừa tới vội.
"Nói nhiều, người sinh bệnh không hề đủ tư cách theo tôi ý kiến." Vân Sơ gương mặt lạnh lùng cúi mặt nhìn lấy đồng hồ trong tay, thương tiếc tự mình năm nay đúng là vô pháp về với ông bà đón giao thừa, thế nào cũng sẽ bị lão mụ lải nhải suốt cả một năm, mà đầu sỏ gây nên vụ này lại là nữ nhân đang nằm trên đùi nàng "Cô cho cô là tiểu hài tử sao ? Bất quá là đi bệnh viện thôi, la ó cái gì ?"
"Cô nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng quay về nghỉ phép sao ? Một tháng nghỉ phép có thể bởi vì nằm viện mà tiêu tùng à..."
Diệp Tuyền Vũ tức giận nói, ông nội vì quá bảo hộ nàng có chết cùng không muốn tự nàng quay về một mình, cái này cũng coi như được rồi, lại còn thêm bệnh, ban đầu trở ngại không lớn, vào viện, ai biết ông nội sẽ lại chuyện bé xé ra to thế nào...
"Thực sự là phiền phức a, vậy cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi." Tranh thủ còn tìm người thay thế, ở đây hẳn là còn có tình nhân khác của Diệp Tuyền Vũ chứ !
"Đi tới nhà cô!" Diệp Tuyền Vũ nhãn thần mang theo một tia nồng đậm uy hiếp, biết Đan Vân Sơ đang nghĩ cái gì, muốn đem tự mình mặc kệ cho người khác sao, không có dễ thế đâu!
"Cô..." Đan Vân Sơ hít một hơi sâu, Đan Vân Sơ niệm tình một phần nàng là người bệnh, thỏa hiệp, hơn nữa dù sao các nàng cũng cần có một lần chính thức nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro