Chương 3: Đừng chọc người bệnh tâm thần
Trong phòng làm việc bên cạnh, bốn lỗi tai đang chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, dưới gầm bàn vang lên giọng nói yếu ớt: "Quản lý, đó là giọng của Tiểu Kỳ phải không?."
"Cô ta đang làm gì vậy, thổ lộ với Trì Vi? Nhưng Trì Vi không phải.... bị sếp tổng cho...." Chủ nhân thanh âm nói lắp ba lắp bắp, như không tin vào tai mình nên nói nhỏ với tên quản lý đang nằm sau bức tường cách đó không xa.
Tên quản lý bụng phệ đang nằm dựa vào tường, lén lút quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ, đồng thời trợn mắt hốc mồm: "Cái này.... cái này...."
Thật sốc.
Thật khó mà dùng từ ngữ nào có thể diễn tả được nội tâm chấn động của hắn lúc này.
Rút thẻ đi làm?.
Thổ lộ với zombie?.
Tiểu Kỳ này điên rồi phải không?.
Hắn cảm thấy chính mình bị chấn động vô cùng.
Người này có lẽ là bị bệnh tâm thần đi.
Không ngờ bình thường ẩn giấu tốt đến như vậy, không có chút dấu hiệu phát bệnh nào.
Dù không biết vì sao Trì Vi lại không cắn cô ta, nhưng tên quản lý đã sớm nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời. Vì vậy hắn quay đầu lại thấp giọng nói với tên nhân viên mập mạp núp ở dưới gầm bàn: "Lát nữa tôi sẽ kêu Mạnh Kỳ đến, cậu nghĩ cách gây tiếng ồn có nghe thấy không?."
"Nghe tôi đảm bảo cả hai chúng ta đều sống tốt."
.....
"Chúc mừng cô, rút thẻ thành công!."
Thanh âm điện tử chói tai vang lên toàn bộ hành lang, thanh âm trống rỗng nhưng thật sự đã gây ra rất nhiều chấn động.
Ở các văn phòng khác dường như có những người đã biến thành zombie.
Tiếng chói tai truyền đến bên tai cô, khiến cô hít sâu một hơi, cố gắng hết sức giữ vững bình tĩnh.
【 Một nhiệm vụ thông thường rút thẻ không có gì mới lạ, cô đã thành công rút thẻ trong 3 phút trước khi đến muộn, để tránh khỏi bị phạt tiền vì đến trễ. 】
【 Nhiệm vụ hoàn thành, nhiệm vụ đánh giá là: Là người bình thường. 】
【 Cô nhận được ban thưởng nhiệm vụ: Cấp trên sẽ đánh giá cao đối với cô. 】
Cô vẻ mặt bình tĩnh, không chút cảm xúc gì.
Được cấp trên đánh giá cao?.
Ngày tận thế rồi đấy, cấp trên còn tính toán đánh giá cao à?.
Nhưng mà điểm tích lũy này có tác dụng gì vậy?.
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, một thứ gì đó giống như 'thương thành' hiện ra trước mắt của cô.
【 Bản thương thành này chỉ trưng bày những thứ mà cô có đủ khả năng mua, sẽ không hiện những thương phẩm có quá 5 điểm tích lũy. 】
Nhìn vào hàng chữ màu đỏ phía trên, cô rất hài lòng, sau khi đọc xuống dưới, cô phát hiện... chỉ có ba cái lựa chọn.
Thương phẩm được đánh dấu là 'có giá trị nhất' và hai thương phẩm được đánh dấu là 'vô dụng'.
"5 điểm tích lũy có thể đổi được 5000 tệ, đúng là hay thật."
Sau khi nhìn thấy thương phẩm giá trị nhất cô liền bật cười, tận thế rồi đại ca, mi cho tôi 500 triệu cũng vô dụng thôi.
Có điều cũng không đúng lắm, vạn nhất những con zombie rác rưởi này sẽ sớm bị tiêu diệt thì sao?. Mà hai cái thương phẩm khác tuy ở mức bình thường, nhưng cũng khá tốt với cô.
Một lon Coca có thể giúp tinh thần tỉnh táo, còn lại là lương khô có thể giúp no bụng, gần như đủ cho một bữa ăn đi, giá đều là 2 điểm tích lũy.
Cũng không tệ, có thể ăn có thể uống.
Nếu như bình thường chỉ có những người ngu mới chọn lương khô và Coca.
Nhưng bây giờ, thời thế thay đổi.
Chỉ có người ngu mới chọn năm ngàn tệ.
Cô hít sâu một hơi nhìn về phía Trì Vi đang dạo chơi ở một bên, mặc dù Trì Vi có ấn tượng cực kỳ thấp đối với cô, nhưng có lẽ sẽ không xuất hiện thêm một con zombie thứ hai.
Vì vậy cô dự định rút lui rồi tính toán kế hoạch hành động.
"Tiểu Kỳ, lại đây, lại đây." Đúng lúc đó bên tai cô vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Thanh âm đó nghe rất nhẹ, nhưng lại rất khẩn trương, chủ thanh âm thấp giọng dùng hết sức để lớn tiếng nhất có thể.
Nghe được thanh âm này cô cảm giác có chút quen quen, nhìn lại. Cô nhìn thấy ở cửa văn phòng bên cạnh có một khuôn mặt đang nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng... như muốn cô đến giúp một chút.
Nhìn thấy khuôn mặt già nua này, cô liền vui vẻ. Đó không phải là thằng cha quản lý hay sao?.
Một đêm không gặp mặt tại sao lại hành động như thế này a?.
Bộ mặt nghiêm túc tối qua lớn tiếng nhắc nhở tôi tăng ca biến đâu mất rồi?.
Còn nữa sao ông ta lại ở văn phòng công ty bên cạnh, đây là chuyện gì xảy ra vậy?. Đây có phải là sự đánh giá cao từ cấp trên dành cho mình hay không?.
Cô liền cao hứng bừng bừng.
Nhìn thấy xô chú ý đến hắn, tên quản lý liền vui mừng, thấp giọng nói: "Tiểu Kỳ, giúp tôi một việc, dụ Trì Vi ra chỗ khác đi."
Cô thấy vậy không chút kiêng kỵ mà tiến lên, định bụng nói chuyện với tên quản lý.
Suy cho cùng thì khi tận thế đến có thêm một người nữa thì có thêm một phần sức mạnh. Nhưng cô vừa định bước vào cửa thì cánh cửa gỗ đóng sầm lại, chặn cô ở bên ngoài cửa.
Đồng thời trong phòng chợt phát ra một tiếng động lớn, dường như đang muốn thu hút thứ gì đó đến.
Chuyện quái gì vậy?.
Cô khẽ giật mình, ngay khi tiếng động lớn vang lên Trì Vi đang dạo chơi ở cuối hành lang, bị thanh âm đó hấp dẫn tuy nhiên sau khi nhìn thấy cô, nàng vẫn do dự không tiến lên nhìn qua có chút lo lắng.
Những thanh âm gào thét ở các mức độ khác nhau phát ra từ mấy phòng chung quanh. Có vẻ như thanh âm này cũng thu hút sự xao động của zombie đang bị nhốt ở trong một văn phòng khác.
Sau đó cô nghe thấy tên quản lý hét lớn: "Mạnh Kỳ, tên đó đến rồi, làm phiền cô dẫn nàng đi ra, chờ sau đợt virus này qua đi. Tôi nhất định sẽ đề bạt cô lên làm phó tổng quản lý, tương lai của công ty trông chờ vào những người trẻ như cô."
【 Chúc mừng cô, việc rút thẻ của cô đã thu hút sự chú ý của cấp trên thành công, thăng chức tăng lương ngay ở trước mắt, bước đầu trong các quy tắc nơi làm việc, mời cô hãy lớn tiếng cảm ơn cấp trên vì mức độ kỳ vọng của sếp dành cho cô. 】
【 Kích hoạt nhiệm vụ: Gửi lời hỏi thăm ân cần, chân thành nhất đến với người lãnh đạo thân thiết của cô nào. 】
【 Ban thưởng nhiệm vụ: Điểm tích lũy +5, độ tín nhiệm lãnh đạo +10. 】
"Haha." Cô cười lạnh, khóe môi hơi nhếch lên. Cô đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra nếu là như vậy thì đừng trách cô.
Cô thấy vậy thì mỉm cười hiền lành, lớn tiếng nói với tên quản lý ở bên kia cửa: "Quản lý, buổi sáng tốt lành, ông sao lại ở công ty bên cạnh a?. Tôi nghĩ chúng ta vẫn còn phải quay lại công ty của mình làm việc, ông cảm thấy thế nào? Về phần đề nghị của ông tôi cảm thấy không khả thi nên là ông tự đi đi."
"Hả?." Quản ký không ngờ cô lại có thể phát ra thanh âm như vậy, thì sững sờ nhưng còn chưa kịp để ông ta phản ứng thì đã cảm nhận được một cỗ lực lượng cực lớn từ ngoài cửa truyền đến.
Tay cầm chuyển động.
"Không xong." Sắc mặt của tên quản lý chợt đại biến, vội vàng chống đỡ cửa lại, nhưng sức mạnh của cô quá lớn. Còn hắn thì tuổi già sức yếu không phải là đối thủ đối với cô.
Tên quản lý tức giận quát: "Mau tới đây giúp, đừng để cô ta vào, để cho cô dẫn thứ quái vật đó đi đi, như vậy thì chúng ta mới có thể rời khỏi đây mà về nhà."
Nghe thấy tiếng của quản lý tên nhân viên trốn dưới gần bàn lập tức từ trong mộng tỉnh lại. Vội vã cuống cuồng bước tới, nhưng hắn và tên quản lý còn chưa kịp cùng nhau chống cửa. Thì cửa đã bị cô đập cho nát một cách thô bạo.
"Ầm ầm." Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa bị đẩy mạnh ra phát ra thanh âm lắc lư. Nhất thời cả căn phòng im lặng như tớ.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ." Tên quản lý gượng cười, nhìn chiếc kéo thô sơ trong tay cô, giọng điệu liền đổi ngữ khí cực hòa nhã: "Tôi cũng cảm thấy đề nghị của tôi vừa rồi không ổn lắm, tôi hiện tại cảm thấy việc này nên để Lưu Văn đi thì tốt hơn."
Hắn bây giờ rất hối hận muốn phát điện, sớm biết thì đã không nên trêu vào người mắc bệnh tâm thần.
Lưu Văn chính là người đồng nghiệp mập mạp ở bên cạnh, nghe được thanh âm của quản lý, người chịu trách nhiệm gây ồn ào, thân thể hắn chợt run lên.
"Haha." Cô cười lạnh một tiếng rồi bình tĩnh lui ra khỏi văn phòng.
Khi cô rời đi thì Trì Vi hung hãn mà lao vào.
"Cứu tôi, cứu tôi." Tên quản lý còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm và phản ứng gì, đã thấy Trì Vi lao tới trước mặt. Bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, sau đó là một tiếng 'phốc', một mảnh thịt bị cắn đứt lìa.
Tiếng gào thét trầm thấp phát ra từ cổ họng, lực cắn cực mạnh nháy mắt bạo phát, máu thịt văng tung tóe bốn phía.
"Ahhhh!!!." Tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai, tên Lưu Văn bên cạnh thì sợ hãi nằm co quắp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Cô tâm tình bình tĩnh, nếu như tên mập mạp này và tên quản lý có thể phản ứng ngay từ đầu và đóng sầm cửa lại, thì bọn hắn vẫn có cơ hội sống.
Nhưng đáng tiếc vì họ đã không nắm lấy được cơ hội này. Quá khứ giống nhau như cái chết ngày hôm qua, cũng giống như sự ra đời hôm nay.
Mọi thứ bắt đầu từ hôm nay trở đi!.
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro