Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 1: Tiền kiếp 4

Sau chuỗi ngày học hành và "huấn luyện" gian nan, cuối cùng, ông hội đồng quyết định:
"Hiểu Ân à, con đã lớn, cũng đã hiểu chuyện hơn trước. Ta muốn tổ chức hôn lễ cho con, để cả nhà có thể yên tâm."

Hiểu Ân ngồi đối diện cha, thở dài. Cô biết mình không thể trốn tránh mãi.

Những ngày qua, cô đã dần hiểu ra tình cảm đặc biệt mà 5 cô vợ dành cho mình, và... cô cũng nhận ra lòng mình đã rung động từ lâu. Nhưng có một sự thật lớn mà cô chưa bao giờ dám thổ lộ, thậm chí với cha mẹ.

Tối hôm đó, cô ngồi trong phòng, ngọn đèn dầu cháy leo lét. Hiểu Ân tự lẩm bẩm:
"Ngày mai là hôn lễ rồi. Nếu mình không nói ra, lỡ sau này họ biết được thì sao? Nhưng... nếu nói ra, liệu họ có rời xa mình không?"

Càng nghĩ, Hiểu Ân càng bồn chồn. Cuối cùng, cô quyết định:
"Thà nói trước còn hơn giấu mãi."

---

Hiểu Ân hẹn cả 5 cô vợ ra khu vườn sau nhà, nơi ánh trăng soi sáng từng nhành cây ngọn cỏ. Cô mặc bộ sơ mi trắng với quần âu sẫm màu, dáng vẻ thanh thoát nhưng ánh mắt đầy lo lắng.

Khi 5 cô đến, mỗi người một vẻ, ánh trăng như tô thêm nét duyên dáng của họ. Đào Minh Nguyệt nhìn Hiểu Ân, khẽ hỏi:

"Có chuyện gì mà cậu... à, anh gọi chúng tôi ra đây vào giờ này vậy?"

Hiểu Ân nhìn từng người một. Đào Minh Nguyệt trầm ổn, Đặng Thảo Khanh sắc bén, Hàn Thục Tuyết điềm đạm, Châu Hà Thanh tinh nghịch, và Hạ Vân Nhi dịu dàng. Ánh mắt của họ khiến lòng cô càng thêm rối bời.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Các em... À không, các cô. Tôi có một bí mật đã giấu từ nhỏ. Tôi không phải là người mà các cô nghĩ đâu."

5 cô nhìn nhau đầy vẻ ngạc nhiên. Đào Minh Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng:

"Ý anh là sao? Anh cứ nói đi, chúng tôi đều ở đây để nghe."

Hiểu Ân lắp bắp, tay nắm chặt lấy vạt áo:

"Tôi... không phải là con trai. Tôi là con gái!"

Cả khu vườn chìm trong im lặng. Hiểu Ân cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào ai.

Nhưng điều cô không ngờ là, thay vì sự bất ngờ hay phẫn nộ, cô lại nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Châu Hà Thanh là người đầu tiên bật cười lớn:
"Trời ơi, cuối cùng anh... à không, chị cũng chịu nói ra rồi! Tôi còn tưởng chị định giấu cả đời chứ!"

Hiểu Ân ngẩng đầu, ngơ ngác:
"Mấy cô... nói vậy là sao?"

Đặng Thảo Khanh nhìn cô, nhếch môi cười:
"Chị nghĩ chúng tôi không biết sao? Chúng tôi đã biết từ lâu rồi!"

---

Hóa ra, bí mật mà Hiểu Ân luôn lo sợ bị lộ đã được 5 cô phát hiện từ khi cả nhóm còn nhỏ.

Hôm đó, trong một buổi đi chơi bên bờ sông, Hiểu Ân chẳng may trượt chân rơi xuống nước.

Đào Minh Nguyệt, người biết bơi, không chút do dự nhảy xuống cứu cô.

Khi cả nhóm đưa Hiểu Ân ướt sũng vào nhà Minh Nguyệt gần đó, các cô quyết định thay quần áo cho cô để tránh cảm lạnh. Và chính lúc đó, sự thật được phơi bày.

Dù bất ngờ, nhưng cả 5 cô đều không quá để tâm. Lúc đó, họ chỉ nghĩ rằng:

"Thì ra cậu Hai là con gái, nhưng mà... thích là thích thôi!"

Hạ Vân Nhi, lúc đó còn nhỏ xíu, đã líu ríu nói:
"Dù Hiểu Ân là con trai hay con gái thì cũng dễ thương hết!"

---

Trở lại hiện tại, Hiểu Ân đứng chết trân, không tin vào tai mình.

"Các cô biết hết rồi? Vậy tại sao không nói gì với tôi?"

Hàn Thục Tuyết mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm:
"Vì chúng tôi biết chị sợ hãi.

Nhưng chúng tôi cũng biết, dù là con trai hay con gái, chị vẫn là Hiểu Ân mà chúng tôi yêu thương. Nên chúng tôi quyết định chờ ngày chị tự nói ra."

Hiểu Ân nghẹn lời. Cô không ngờ, những cô gái mà cô luôn lo sợ làm tổn thương lại thấu hiểu và bao dung đến vậy.

Đào Minh Nguyệt bước đến, đặt tay lên vai Hiểu Ân, nhẹ nhàng nói:

"Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, từ nay về sau, chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, được không?"

Những giọt nước mắt hiếm hoi chảy dài trên má Hiểu Ân. Cô khẽ gật đầu, giọng run run:
"Cảm ơn các cô... vì đã không rời xa tôi."

---

Hôn lễ của Hiểu Ân được tổ chức linh đình, cả làng trên xóm dưới đều đổ xô đến xem.

Ai cũng nghĩ đây là ngày vui của "cậu Hai nhà hội đồng." Nhưng chỉ có những người trong gia đình và 5 cô dâu biết được sự thật đặc biệt của người đứng trên lễ đường.

Hiểu Ân trong bộ áo dài gấm trắng, tóc vấn cao, khuôn mặt thanh tú, bước lên lễ đường với ánh mắt đầy tự tin. Bên cạnh cô là 5 cô dâu xinh đẹp, mỗi người một vẻ, tay trong tay bước vào một chương mới của cuộc đời.

Bà Dương, nhìn từ xa, khẽ chắp tay cầu nguyện:
"Trời đất phù hộ, mong cho con gái ta hạnh phúc mãi mãi."

Và dường như, lời cầu nguyện ấy đã được hồi đáp. Bởi từ giây phút ấy, Hiểu Ân biết rằng cô đã có được tình yêu lớn nhất của cuộc đời - một tình yêu không màng giới tính, chỉ biết hướng về trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro