Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Ở Nhờ

-" Chị nấu gì á ?? " Hiểu Ân bước xuống phòng bếp, nhìn ngó Minh Nguyệt đang dọn đồ ăn ra bàn.

Quào, canh bí đỏ cùng ít thịt kho tiêu, một chút cá chiên mặn. Mấy món giản dị này sao làm cái bụng cô rộn lên cồn cào.

- "Không biết nấu sơn hào hải vị, nên em ăn đỡ đi nha" Minh Nguyệt cười nhẹ.

Cô năng nổ xới cơm ra cho cả hai, vui vẻ cầm đũa nếm thử.

- "Ưm ...... Ngon hết xảy con bà bảy lun á, còn ngon hơn nhà hàng năm sao nữa " Hiểu Ân lùa cơm ăn một cách ngon ngẻ, không biết vì đói hay vì do là người kia nấu nên mới cảm thấy hạnh phúc như này.

-" Cái miệng dẻo lắm !! " Minh Nguyệt cũng động đũa, nàng ăn rất ít, chỉ có cái tên đối diện là ăn như hổ đói thôi. Ấy mà điều này lại làm nàng vô cùng vui, không khí ấm áp như một gia đình thực thụ.

-" Chị ăn đi nè " Hiểu Ân gấp một miến thịt bỏ vào chén của Minh Nguyệt, cười tít cả mặt mà nhìn nàng.

-" Em cũng lo ăn đi, ăn không hết là sau này không nấu cho ăn nữa " nhìn bản mặt thấy ghét chưa kìa, nàng lấy đuôi của đũa gõ nhẹ lên mũi cô một cách cưng chiều.

-" Í, vậy nếu ăn hết thì chị nấu cho em cả đời nhé ? " cơ hội tới mà không chộp lấy thì cô không mang họ Dương nữa.

-" Để xem ....."

Phòng bếp rộn ràng tiếng cười, khác với vẻ cô độc mọi ngày. Dùng bữa xong thì cô nhanh tay xung phong rửa chén, nàng ung dung ra phòng khách ngồi xem ti vi.

-" Gọt cho chị trái xoài trong tủ lạnh đi  " Minh Nguyệt nói lớn cho người trong bếp nghe thấy, hừ, dám thất tình rồi đi uống rượu say khướt để nàng chăm sóc, phải phạt mới được !

Vài phút sau Hiểu Ân với dĩa xoài trên tay bước ra.

-" Nè chị "

-" Chị muốn ăn xoài chấm muối tôm " Minh Nguyệt nhướng mài lên nhìn dĩa xoài trên bàn.

-" Nhưng....này là xoài chín mà " Hiểu Ân bối rối.

Minh Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn cô một cách nhẹ nhàng trìu mến . 

-" À đ-để...em đi mua" Hiểu Ân cười khì khì rồi vội chạy lên phòng thay lại đồ của mình, hơi hôi rượu xíu nhưng đỡ hơn mặc bộ đồ ngủ " xa lánh "này mà ra ngoài.

Minh Nguyệt nhìn cô lăn xăn chạy đi làm nàng buồn cười, hành chút cho chừa cái tội.....

-" Dạ alo mẹ ?? " Hiểu Ân tay đang lựa lựa vài hủ muối tôm trong siêu thị thì mẹ cô điện.

- " Nay không về nhà hả ?? " Dương mẹ hỏi, cũng 6h30 rồi, mọi ngày tan ca lúc 5h, nếu có về trễ thì Hiểu Ân sẽ thông báo nhưng nay đi mà không nghe gì hết.

-" Dạ chắc nay con về trễ nha mẹ "

-" Đi đâu đó ?? " Dương mẹ hiếu kì hỏi.

-" Con qua nhà bạn một chút "

-" Vậy tối nay ngủ ở đó đi, ba với mẹ chuẩn bị đi du lịch rồi, khóa cửa hết nên khỏi về." Dương mẹ nói rất nhẹ nhưng như tảng đá nặng đè lên Hiểu Ân.

-" Ơ  mẹeee, sao ba mẹ không nói với con tiếng nào hếtt, giờ đi là saooo " Hiểu Ân nhăn mặt.

-" Thì giờ nói nè, vậy đi nha, ba mẹ cũng chưa biết khi nào về nữa nên con tự lo đi nhé, sẵn rảnh thì kiếm con dâu lẹ lẹ " Dương mẹ như có kế hoạch trong đầu mà vui vẻ nói.

-" Thôi mà mẹ, con....con...."

-" Quyết định vậy nha, nào về thì ba mẹ báo sau . Yêu con " Dương mẹ nói xong liền cúp máy. Hiểu Ân đứng ngơ ra một cục, đờ đẫn hết người.

-----------------------------------------------------

CẠCH

-" Về rồi à " Minh Nguyệt đang nằm ườn dài trên sô pha, nghe tiếng mở cửa liền nhìn ra.

-" Dạ....." thái độ ủ rũ bước vào nhà.

-" Có chuyện gì sao? " Minh Nguyệt nhìn cô thất tha thất thiểu mà tò mò.

-" Chị....ba mẹ chị lát có về không ?" Hiểu Ân đặt túi đồ lên bàn.

-" Sao hỏi thế? Ba mẹ chị mấy hôm nay có công tác ở nước ngoài rồi "

-" Cho em tá túc một đêm được không .....? " Hiểu Ân đôi mắt cún con, lấp lánh ánh sao trời nhìn nàng.

Minh Nguyệt chỉ cười nhẹ như đang suy ngẫm.

Hiểu Ân thấy thế vội giải thích về cuộc trò chuyện với mẹ lúc nãy, cô sợ nàng nghĩ cô là con người cơ hội này nọ, mà thật ra cô như vậy thật ! :))) chứ cô có thể ra ngoài thuê khách sạn, gì chứ tiền không thiếu chỉ có điều mỡ đang dâng trước miệng mà sao mèo lại nhẫn tâm bỏ qua được đây.....

-" À, nếu giờ chị đuổi em ra ngoài thì có hơi tàn nhẫn nhỉ ? " Minh Nguyệt gật gù.

-" Ơ ?? chị tính đuổi đứa dễ thương như em ra đường giờ này saooo... " ( đúng đúng a, chị mà đuổi nó thiệt là tàn nhẫn. Nên là chị đuổi đi =))) ) 

Minh Nguyệt thấy cái vẻ mặt xệ tám chục mét kia liền cười khúc khích.

-" Thôi đùa đó, lên đây chị chỉ phòng cho " Minh Nguyệt thu lại vẻ mặt chọc ghẹo, đứng dậy đi thẳng lên cầu thang.

Hiểu Ân hào hứng đi theo.

-" Chị, sẵn cho em mượn đồ với nhé...đồ ngủ thôi chứ đồ kia khỏi  " Hiểu Ân vừa nói vừa ngại đỏ mặt.

-"  Đồ kia là đồ gì?? " Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại quay người ra sau.

-" Uiii, à ý...ý là đồ...đồ trong á " Vì đang ngại ngùng cúi đầu nên lúc Minh Nguyệt quay qua thì xém làm cô đụng trúng nàng, hên là dừng lại kịp.

Minh Nguyệt nhìn nét mắc cỡ của cái người cách mình vài gang tay kia mà khẽ cười thầm, sao nhóc con này đáng yêu thế nhỉ ??

-" Em muốn dùng thì chị cho mượn thôi " Minh Nguyệt cũng lùi lại xoay người đi tiếp, không khéo tí nữa nhóc con của nàng vì ngại mà lăn ra xỉu mất.

Cả hai bước vào một căn phòng nhỏ ở cuối góc cầu thang.

-" Này...ắc xì....này là...khụ khụ " Hiểu Ân bị bụi trong phòng làm hắc hơi vài cái.

-" Xin lỗi em, chắc do ít khi dọn dẹp nên hơi bụi bẩn " Minh Nguyệt mặt mài áy náy vội đóng lại cửa phòng.

-" Khụ....không sao đâu"

-" Nếu không ngại thì em ngủ cùng phòng với chị được không ?" Minh Nguyệt đưa ra lời đề nghị.

-" Dạaa dạ được hếtttt, em dễ tính lắm " này là người ta bật đèn xanh cho cô rồi, không nắm lấy thì quá đần độn, Hiểu Ân cô lại là người thông minh nha....

Và thế là lần thứ hai cùng một chiếc giường....

-----------------------------------------------------

-" Em nhích nữa là lọt xuống giường đó " Minh Nguyệt phì cười nhìn con người cạnh bên cứ nhích xa ra khỏi nàng.

Ban nãy Hiểu Ân có bảo cô ngủ dưới sàn, lúc nói mà mặt còn đỏ lên bừng bừng, nàng làm sao lại nỡ cho cô nằm đất nên một hai kéo cô lên giường, không lên thì đá ra khỏi cửa sổ luôn.

-" À ờm " Hiểu Ân thẹn thùng nằm nghiêm chỉnh lại.

-" Mai ba mẹ chị về  " Minh Nguyệt lên tiếng khi căn phòng dần rơi vào im lặng, mỗi ngày nàng thức để làm việc tới 2 3h sáng lận, ấy thế mà nay mới 10h đã lên giường nằm, cũng tại cái tên kia cứ gục gà gục gật khi đang xem ti vi ở phòng khách, giờ vô phòng ngủ thì lại nhúc nhích không yên, coi có ngộ đời không ??

-" À mai em ra mướn khách sạn " Hiểu Ân nhắm nghiền con mắt, nhưng vẫn để ý tới nhịp thở của người cạnh bên, lần trước say xỉn nằm chung không có xúc cảm nhiều, nay tỉnh táo nằm chung mới thấy thơm chết mất, bầu không khí tràn ngập mùi hương hoa nhài của Minh Nguyệt, nhẹ nhàng tinh khiết, làm cô ham mê hít vào từng ngụm.

Minh Nguyệt không trả lời, một khoảng vắng lặng trôi qua.

-" Đợi chị một chút " nàng lên tiếng, sau đó bật dậy lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó.

Đến tận lúc cô gần như chập chờn vào giấc ngủ thì nàng reo lên.

-" Được rồi!!! "

-" Hả ??" Hiểu Ân ngơ ngác nhìn Minh Nguyệt, ánh đèn ngủ mờ ảo hắt lên gương mặt mĩ miều cùng chiếc đầm ngủ khá là mỏng của nàng làm cô khẽ nuốt nước bọt, ngủ thôi có cần sexy như vậy không ? Tỉnh cả ngủ rồi....

-" Chị có một đám bạn hmm...là mấy đứa đứng cùng chị lúc ở buổi tiệc sinh nhật của em á, tụi chị sống chung nhà với nhau, hầu như là ở đó thôi. Tại hôm nay ba mẹ đi vắng nên chị mới về đây, thì em bây giờ cũng không có chỗ để ở, hay là qua đó ở với tụi chị luôn được không ? "

-" Dạ.....này có hơi bất tiện không ạ ?? " cô có chút hứng thú, nhưng dù gì người ta sống tập thể với nhau lâu rồi, giờ cô vô cũng hơi ngại.

-" Có gì đâu, chị mới nhắn hỏi tụi nó nè, đồng ý hết rồi á " Minh Nguyệt vừa nói vừa quơ quơ màn hình điện thoại.

-" Em theo ý chị " Hiểu Ân cười nhẹ, cô sao cũng được thôi, nếu nàng không ngại thì sao cô phải ngại.....

-" Nhưng mà hmmm....có Hà Thanh nữa đấy nhé " Minh Nguyệt bỏ điện thoại ra rồi nằm xuống, hơi ngập ngừng nói với cô. Nàng có hơi nghi ngờ về mối quan hệ hai người này, từ ngày đi ăn ở quán Nhật, cái ánh mắt buồn bã thất vọng của Hiểu Ân khi thấy Hà Thanh đi cùng chàng trai khác, nàng vô cùng để ý.....chắc chắn cả hai không chỉ dừng ở mức bạn bè thông thường và hẳn là sự việc uống rượu thất tình ngày hôm nay của nhóc con có liên quan đến vị mĩ nữ kia rồi.

-" Vậy sao ...." Hiểu Ân hơi khó xử, dù sao cô cũng đang trong giai đoạn tránh né gặp mặt Hà Thanh.

-" Còn muốn tới ở cùng không ? " Minh Nguyệt nghe ra được vẻ hơi không được vui kia thì hơi nghiêng người qua hỏi.

Hiểu Ân nhắm mắt nghĩ ngợi rồi chớp chớp vài cái, nằm xoay người hẳn về phía Minh Nguyệt, cong khóe môi mà nói.

-" Ở cùng chị thì như nào cũng được ạ "

Cái vẻ mặt như chú cún con này là sao đây ??!! Minh Nguyệt cảm nhận được hơi thở của người kia đang phả rất gần mình.

Ực.....

Ủa tiếng nuốt nước bọt ?!

Minh Nguyệt bật cười, Hiểu Ân vì ngại nên lắc lư thân mình một xíu.

Đột nhiên.....Chụt

Ơ kìa, một cái gì đó vừa ịn lên khóe môi của cô.

-" Chị...." Lấy tay sờ vào mà ngỡ ngàng, cô gái này nay ăn gan hùm hay sao dám khiêu khích cô như thế.

-" Ngủ thôi " Minh Nguyệt chùm chăn kín đầu nhắm tịt mắt.

-" Châm hỏa rồi chạy trốn sao ?? Không dễ " Hiểu Ân lấy lại tinh thần, chồm người qua cái người trốn nhủi trong chăn kia, bầu không khí nóng rần lên như muốn thiêu đốt cả hai.



==========================================================

Chap sau chắc có thịt ngừi ăn quá :( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro