
Chương 4. Nhầm lẫn
"Tiểu Ninh, anh xin lỗi."
"Tiểu Ninh, em gái ngoan của tôi, ông trời tại sao lại đối xử với tôi như vậy."
————————
Giọng nói của Phan Hán Khanh tua đi tua lại trong trí nhớ của Cố Hiểu Mộng, cô mở to mắt, vội vàng ngồi bật dậy.
"Dừng lại."
Quản gia nghe giọng của Cố Hiểu Mộng giật cả mình, run rẩy đạp phanh, từ từ xoay người nhìn Cố Hiểu Mộng. "Cố Thiếu tướng, ngài có gì dặn dò sao?"
"Im lặng."
Cố Hiểu Mộng vén rèm xe nhìn về phía sau, ánh mắt đảo qua đảo lại, tìm kiếm. Giữa phố người đông nghẹt, đi qua đi lại, Cố Hiểu Mộng có chút tức giận, tay nắm chặt rèm xe nhăn nhúm. Cô quay đầu lại, hạ giọng ra lệnh.
"Đi thôi."
Có lẽ là ảo giác. Cô nhắm mắt lại, thả lỏng một chút. Nhưng giọng nói ban nãy, dù rất nhỏ như có như không lướt qua, cô lại cảm giác được tim mình trật một nhịp, nó giống quá, dù bao nhiêu ngày tháng chưa được nghe lại, nhưng lời nói êm dịu như gió, thật sự giống quá.
Buổi chiều tan sở, Cố Hiểu Mộng đi ngang con phố lúc sáng, yêu cầu lái xe chậm lại. Cô nhìn quanh một lúc, cuối cùng cũng tự mình bước xuống xe.
Bộ quân phục được ủi thẳng tắp, dáng người cao ráo mạnh mẽ, chân mang ủng quân đội Martin đen đạp từng bước trên đường, mùi thơm cơ thể hoà quyện với mùi thuốc lá toả ra một mùi nồng đậm dễ chịu.
Vài người trên phố ánh mắt rụt rè nhìn cô, những dòng người đi trên đường thấy vậy tránh tránh như thể sợ vô tình va trúng một thứ gì đó đắt đỏ mà bị đền bù.
Đúng vậy, bấy giờ, dưới sự thống trị của Nhật, người dân TQ họ nhìn thấy người Nhật lại chả phải rất sợ hãi sao? Không riêng gì người Nhật, những sĩ quan quân đội làm cho Nhật Bản cũng khiến họ khiếp sợ, chúng chính là cái Hán gian, lũ bán nước bệnh hoạn, chúng hống hách đánh đập người dân vô tội, chúng cướp đất nước của họ, tự do của họ.
Cố Hiểu Mộng thấy một nữ nhân mặc sườn xám đứng trên quầy trang sức, quay lưng với cô. Cô đặt tay lên vai nàng ta, dùng lực độ mạnh mẽ xoay người nàng ấy lại. Nữ nhân bất ngờ ánh mắt hoảng sợ, đánh rơi cả sợi dây chuyền trên tay, rơi xuống ủng quân đội của Cố Hiểu Mộng, run rẩy sợ hãi.
"Sĩ quan, ngài có chuyện gì sao? xin tha lỗi, ta không cố ý."
Nàng ta run rẩy cúi người xuống nhặt sợi dây chuyền trên ủng Cố Hiểu Mộng, tay lau lau trên ủng cô, dáng người run rẩy trông thật tội nghiệp.
Cố Hiểu Mộng thở ra một hơi, giọng nói lạnh như đá.
"Cút."
"Vâng." Nữ nhân cúi đầu không dám nói thêm một lời, lập tức bỏ chạy.
Cố Hiểu Mộng đứng nhìn quanh một hồi, mất kiên nhẫn bước trở lại xe, người quản gia đã đứng đợi sẵn trước cửa xe, mở cửa cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro