Tập 45: Không biết sống chết!
Không khí tĩnh lặng xuống dưới, không ai dám nói bất cứ cái gì, tất cả họ đều nhìn chằm chăm vào bé gái kia. Ngay lập tức, họ thật sự là thất kinh lên, có người sợ đến mức thốt lên, "Là tà thuật, hắn là yêu quái!" có một người hét lên, những người còn lại đều nhất trí hô lên theo, có người sợ hãi chạy vào trong nhà trốn, có người lịa chạy ra ngoài, có người cầm lấy gậy gộc muốn đánh tôi đều bị binh lính giết chết.
Tôi phủi lấy quần áo trên người, không dính chút bụi bặm nào, vẻ mặt thản nhiên nhìn họ, như nhìn những kẻ đần độn. Xoay người hướng về Lê Từ, "Lê Từ, chuyện ở đây giao cho ngươi!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Lê Từ đáp ứng nghiêm cẩn kiểu quân đội hiện đại.
"Lôi Báo, ngươi sắp xếp quân đội vào từng nhà, ai chịu uống nước thì có ở lại, ai không thì nhanh chóng đuổi đi, đồ của họ có thể mang đi nội trong hôm nay! Nhớ kiểm tra cẩn thận, không được để lại bất cứ ai ngoài cuộc!" lần nữa căn dặn Lôi Báo.
Thông qua từng người giao phó, Lôi Báo phụ trách sắp xếp người ngụ lại trong thành, Lôi Hổ phụ trách ngoài thành, Lê Từ phụ trách đốc xuất người uống nước thuốc... xử lý xong chuyện ở đây, tôi lại quay lại xe ngựa, nghênh hướng phủ thành chủ mà đi.
Xung quanh là tiếng người la hét, kêu gào, bên trong phủ thành là một đám người chạy tới chạy lui thu xếp đồ đạc, để chạy đi. "Bắt trói tất cả cho ta, không được để ai chạy thoát khỏi đây!" lệnh của tôi vừa ban ra, binh lính phía sau lập tức bắt lấy, kẻ nào chống đối thì bị đánh còn bị nhét khăn vào miệng, cột dây cũng chặt hơn.
"Đưa vương phi tìm một phòng ở tạm, chờ sắp xếp xong phòng ở mới rồi tính tiếp. Sau khi bắt trói, kiểm tra từng phòng, tính toán sổ sách rõ ràng." tôi nhìn đám người có ánh mắt oán hận, lại bị tôi trừng một cái lập tức trở nên ngoan ngoãn lại, không dám nháo lên.
Dẫn theo bốn tên lính đi xung quanh phủ thành chủ, nơi này xa hoa trạm khắc rồng bay phượng múa. Phòng cũng nhiều và lớn, đã thế bên trong còn trang trí đến lóa mắt. Lại có vài phòng giống như là dành để nhốt phạm nhân.
Nhưng phạm nhân ở đây, tôi tìm thấy có năm đến bảy người nữ nhân ai cũng là thiếu nữ từ mười lăm đến hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, nhưng lại đang nước mắt đầm đìa. Tôi tiến lại gần họ, "Các ngươi là ai? Tại sao lại bị nhốt ở đây?" giọng nói có phần nhẹ điểm.
Lại không ngờ có người, cho rằng tôi dễ khi dễ, vẻ mặt oán giận nói, "Còn không phải là vì cái gì Đao Vương đi, phó phủ thành chủ bắt chúng ta để tiếp đón Đao Vương gia. Nên mới nhốt chúng ta ở đây! Ta nói hắn cũng không phải cái thứ gì tốt, cũng xấu xa không kém phó thành chủ là bao. Đều là một bộ nam nhân háo sắc!"
Vẻ mặt mà tôi cho là hiền hòa, lại bị người cho là tiểu bạch kiểm, dễ khi dễ. Liền lập tức chuyển đen, trong lòng thầm nghĩ loại người gì cũng có, cho hắn mặt mũi liền như vậy mà tới, "Ngươi đừng lo, Đao Vương tuy nói là nam nhân cũng sẽ không vì cái loại nữ nhân xấu xí như ngươi, từ trong ra ngoài mà động lòng dù chỉ là một chút đâu! Thả người ra, cho họ biết luật mới. Rồi để họ lựa chọn!" vẻ mặt cũng trở nên lạnh băng đi vài phần.
"Đại nhân!" một giọng nói yêu kiều, có phần quen tai lên tiếng.
Tôi không khỏi trong lòng kỳ quái, nhìn lại một lúc lâu mới dám chắc là nàng, "Là ngươi! Ngươi là kẻ biết võ công, cớ gì lại chịu bị người bắt lại như vậy? Đừng nói với ta, là ngươi muốn dựa vào việc này nhìn thấy ta, hay là muốn thử cảm giác bị bắt một lần là như thế nào nhé!" vẻ mặt không tin.
Nàng ta mềm mại thân thể như không xương, hướng về tôi mà huynh đi, lại bị tôi né tránh, tỏ ra không vui nói, "Vương gia ngài thật quá đáng, ngài chả biết thương thương tiếc ngọc gì cả!" uốn éo cơ thể mềm mại của mình.
Trong lòng tôi lúc này, có câu hỏi nhưng không dám hỏi, ngươi có xương không? sao ngươi có thể uốn éo như rắn như vậy, mà khoan rắn có xương a. Hảo kỳ quái, lại không thấy thấy ghê, "Ngươi muốn gì, nói thẳng đi?" tôi trực tiếp chạy vào chủ đề.
Nữ nhân kia khẽ cười ra tiếng, "Vương gia thật là...hảo! nếu vậy ta cũng nói thẳng, ta muốn sinh sống ở đây. Không phải một mình ta, mà là..." trên nóc nhà xuất hiện nhiều thân ảnh, có nam có nữ.
Tôi nhìn lên thầm cổ đại đúng là thích đứng trên nóc nhà thật, hèn gì mấy bộ phim kiếm hiệp, hiệp khách còn là xuất hiện từ phía trên. Nhìn một hồi, cảm thấy mỏi cổ, liền hướng nàng nói, "Muốn ở lại có thể, ta có thể cho các ngươi hai lựa chọn, một là uống thứ thuốc kia. Sau này chúng ta là người một nhà, ai bắt nạt các ngươi sẽ có chúng ta ra tay bảo vệ, miễn các ngươi không cần cảm thấy mình sống quá dài, mà đi sinh chuyện là được. Hai, các ngươi có thể tạm thời ở lại đây nhưng chỉ có một tháng, sau đó muốn ở lại cũng chỉ là bị coi như người lạ. Việc của các ngươi, tự các ngươi xử lý, không được gây chuyện trong thành. Thế nào!"
Nữ nhân trước mắt lại không ngờ tôi sảng khoái đến vậy, cả hai điều kiện nghe thì có vẻ đều là an toàn. Nhưng trong lòng vẫn là có khuất mắt, "Vương gia ngài không muốn biết lý do tại sao ư?"
"Ngươi thật là dài dòng, ta là một cái không giỏi văn chương, ta chỉ muốn biết ngươi uống hay là không uống?" tôi không rõ nhiều người sao không nói thẳng, cứ thích quanh co lòng vòng làm cái gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Nữ nhân phát hiện tôi thay đổi sắc mặt, vẻ mặt không vui, liền vội trả lời....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro