Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Mộng Hồi

Chu Thiệu Kỳ làm một đời Hoàng Đế, nhìn như trên vạn người, trên thực tế lại dưới một người...Tể Tướng đương triều—phụ thân của hoàng hậu Tống Y Na.

Làm con rối lâu rồi, lúc nhắm mắt xuôi tay, Chu Thiệu Kỳ chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng như vậy.

Mùa xuân năm nay rất ấm, gió nhẹ nước trong.

Trong khi vạn vật chuẩn bị phục sinh, hoàng cung lại chiềm trong tiếng khóc than.

" Mẫu hoàng..."

" Bệ hạ..."

Bên long sàn, hoành tử hoàng tôn kêu khóc một mảng, bên ngoài tẩm điện bá quan gào khóc bi ai, thỉnh cầu nàng đừng buông tay nhân thế.

Khoé mắt nàng rơi xuống vài giọt nước mắt.

Không biết bao nhiêu thập niên rồi nàng mới rơi lại nước mắt.

Tâm không can lòng, nhưng thân bất lực.

Ngay sau khi nàng nhắm mắt lại, ý thức rơi vào hỗn độn cản nhận sinh mệnh từng chút bị rút ra, ngay sau đó nàng mở mắt.

"?" Chu Thiệu Kỳ ngẩn người trong phút chốc.

Trước mắt nàng không phải long sàn chạm rồng khắc ngọc mà là Kim Loan điện nguy nga.

Tiếng kêu khóc biến mất, thế vào đó là âm thanh ầm ỹ của các đại thần.

" Hoàng thượng mới đăng cơ, hậu cung trống rỗng là lúc nên tổ chức tuyển tú, mở rộng hậu cung."

Chu Thiệu Kỳ ngẩn ngơ nghe được đại khái ý của các đại thần.

Là đang...nằm mơ sao?

Người trong lúc hấp hối, nghe nói sẽ nhìn thấy được những diễn cảnh lúc sinh thời.

Tổng quản thái giám Thác Đạt gặp nàng khác thường, bước nhỏ đi qua, nhỏ giọng hỏi thăm.

" Bệ hạ long thể bất an?"

Thiệu Kỳ ngước mắt, trong thấy gương mặt trắng trắng mềm mềm của Thác Đạt, nàng các chắc chắn mình đang nằm mơ, vì trong trí nhớ tiểu Thắc Đạt năm nào đã thành lão đầu lụ khụ rồi.

" Vô sự."

Nàng nhìn vào cánh tay của mình, trắng muốt mềm mại.

" Mang gương đến cho trẫm."

Thác Đạt dù lấy làm lạ nhưng vẫn cuối người lĩnh chỉ.

" Tuân lệnh."

Gương dân lên, ánh vào mắt là một gương mặt bóng loáng tinh tế.

Ân, quả nhiên là gương mặt nàng lúc còn trẻ, môi son ngọc diện, là một bộ túi da*xinh đẹp.

*Nhan sắc

Có thể lão thiên cảm thán nàng sống khổ cực nên trước khi chết để nàng nhìn thấy thanh xuân của mình lần nữa.

Mặc dù Hoàng đế bỗng nhưng soi gương làm quần thần không hiểu ra sao nhưng họ vẫn một mực khăn khăn muốn giải quyết chủ đề trước mắt.

" Bệ hạ, chuyện mở rộng hậu cung hệ trọng vô cùng, tuyệt đối không thể chậm trễ."

" Thần đồng ý với ý kiến của Lại Bộ đại nhân."

Chu Thiệu Kỳ buông gương, nếu theo nàng nhớ, lúc này nàng vừa lên ngôi, cơ nghiệp tiên đế để lại vững chắc, còn chưa bị một số người lũng đoạn, tạm gọi là có thực quyền trong tay.

" Chuyện này lần sau lại bàn."

Buông xuống một câu, Chu Thiệu Kỳ tiêu sái đứng dậy rời đi.

Cử động này trong mắt các đại thần là giận dữ rời điện, từng người trong lòng vừa kinh vừa sợ, không nói thêm câu nào.

Thác Đạt thấy vậy vội vung phất trần.

" Bãi triều."

Ngay sau đó chạy theo lưng Chu Thiệu Kỳ.

Đại điện chỉ còn lại các đại thần đứng đó.

Bấy giờ Thái Sử Tống Bội Nam mới châm chọc mở miệng.

" Các vị ở đây mở miệng ngâm miệng đều nói hoàng hậu nương nương bụng không động tĩnh gì, ngầm không biết có ý nói hoàng thượng..." Tống Thái Sử im một lúc, không nói gì thêm.

Một đống lão thần giận tím mặt, nề hà Tống Thái Sử là phụ thân của hoàng hậu, ai không biết hoàng hậu trước khi làm thái tử phi được bệ hạ sủng ái như thế nào, đối mặt Thái sử Tống bọn họ không thể nào chỉ thẳng mặt mắn.

" Thái sử đại nhân, bệ hạ là trăm năm khó gặp đỉnh cấp Càn Nguyên*, chúng ta tuyệt đối tin vào năng lực của bệ hạ."

*Dịch ra theo hiện đại là Alpha cấp S á.

Bên đây Tổng quản thái giám Thác Đạt bên này lẽo đẻo theo sau cười làm lành.

" Bệ hạ đừng để mấy lời kia trong lòng, từ xưa trung ngôn khó nghe, thỉnh bệ hạ bớt giận."

" Không ngại, ngươi biết cái gì chơi vui, trẫm muốn thư thái."

Trong mơ nàng không cần khuôn khổ làm việc, đương nhiên phải chơi cho thống khoái.

Não Thác Đạt xoay chuyển vài vòng nói.

" Vẽ tranh đánh cờ đàn tì bà?"

" Buồn chán."

" Cưỡi ngựa bắn cung, săn thú.."

" Không thích."

" Đá cầu, đấu vật?"

" Quá tốn sức."

Thác Đạt: Bệ hạ ngài khó chiều quá.

Đế vương tâm khó dò, Thác Đạt xoa mồ hôi trên trán, đúng lúc gặp gió nhẹ phất qua, mang theo trận trận hoa đào hương thơm, làm hắn thông suốt, một bên đoán thánh ý, lại kết hợp việc trên triều vừa rồi, thành công hiểu sai thánh ý, cho rằng Chu Thiệu Kỳ  nói "Chơi" là loại chơi không thích hợp thiếu nhi.

" Bệ hạ, nhạc kỹ Nam phủ không chỉ biết đánh đàn thổi tiêu, người đẹp ca ngọt, tư thái nhu mì."

Chu Thiệu Kỳ hiếp mắt, không biết nghĩ gì, gật đầu.

Thác Đạt thấy chủ tử 'sảng khoái' như vậy càng chắc chắn ý nghĩ của mình. Quay sang chọn một người ở trong chúng nô tài cơ trí nhất, cũng là có thẩm mỹ phẩm vị nhất, đồng thời cũng là anh em kết nghĩa của hắn, tên là Tiểu Đáo Tử.

Thác Đạt nhẹ giọng thì thầm với Tiểu Đáo Tử: "Ngươi đi Nam phủ, chọn cô nương thiên phú tốt, nhất thiết phải tìm đến nhóm Khôn Trạch* xinh đẹp nhất đến cho bệ hạ."

* Omega.

Tiểu Đáo Tử chạy như bay đi, hết thảy chọn mười cô nương tuổi thanh xuân, tất cả là phẩm giai trên trung bình Khôn Trạch, nhưng hắn cơ linh quá mức, tự làm chủ, dùng xe Phượng Loan Xuân Ân tiếp người.

Phượng Loan Xuân Ân, nghe tên liền làm người suy nghĩ miên man, công dụng cũng không phụ người khác suy nghĩ, dùng để triệu ái phi trong những lúc đế vương tịch mịch.

Xe rộng lớn xa hoa, hơn 10 người nâng, làm người người ước mơ.

Trước kia hậu cung trống rỗng, Hoàng Hậu độc sủng, mà Hoàng Hậu xuất hành tự nhiên có nghi giá, không cần dùng tới cỗ xe này.

Nay ngay thanh thiên bạch nhật xuất hiện, còn một hơi chở mười nữ.

Nhất thời hoàng thành sôi trào, thái giám cung nữ bôn tẩu bẩm báo.

" Nương nương, đại sự không ổn."

Tin tức truyền vào Vạn Xuân cung, lúc này Tống Y Na đang ngồi dưới bóng cay râm mát thảnh thơi  sơn móng tay.

Màu sắc đỏ tươi kiều mị, ngày xuân ngàn vạn hoa cảnh, cũng không bằng một phần ngàn phong tình của nàng.

Nghe thanh âm vừa nhấc mắt, liền gặp Đại cung nữ Thư Đào xưa nay đoan trang ôn nhã chạy vào, tóc tai rối bời, giống như là ở bị chó rượt.

Có thể để cho Thư Đào như thế, ngoài việc nàng bị tước hậu vị chỉ có thể là Tống gia bị chém đầu cả nhà hai.

Nàng đứng người lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì!"

Thư Đào thở mạnh hai cái nói: " Hôm nay trên triều đình bức ép Hoàng thượng tuyển tú nạp phi, Hoàng thượng long nhan giận dữ, từ chỗ Nam phủ chọn mười mỹ nhân."

" Bản cung còn nghĩ là cái gì. Bệ hạ bận rộn chính vụ, thỉnh thoảng nghe nghe dân ca, giải khoay thôi, không cần ngạc nhiên."

Nàng nghe xong còn không tin, nâng lên gương đồng chiếu chiếu, thuận tiện sờ trâm vàng cày trên đầu, cái này cây trâm là Chu Thiệu Kỳ mới tặng nàng, tinh xảo xảo diệu, lộng lẫy tao nhã.

Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng thượng nếm qua đóa hoa kiều mị như nàng, còn lại đẹp đến đây đi nữa đều trở thành nhạt nhẽo.

"Ngài sao nhưng bình tĩnh như thế nha!"

Tống Y Na khoát khoát tay: "Hoàng thượng nói qua, trong lòng của nàng chỉ có bản cung—"

"Nô tỳ tận mắt nhìn thấy xe Phượng Loan Xuân Ân dừng ở cửa Dưỡng Tâm điện, không nhiều không ít, vừa vặn đi xuống mười người."

Nàng vừa mới nói xong, Tống Y Na liền duỗi eo liễu, bước ra tán cây hoa đào, váy đỏ xoã tung mang phong.

Thư Đào vội vàng đuổi theo, đuổi theo không được mấy bước gặp Tống Y Na đi mà quay lại.

Thư Đào: "?"

Tống Y Na trở lại chỗ ngồi cũ, lấy kim giáp đeo vào ngón trỏ cùng áp út, phối hợp sơn móng tay đỏ như lửa, toàn thân ngay tức khắc có khí thế "Chỉ cần bản cung bất tử, các nàng cũng chỉ là phi".

Nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn.

Thư Đào hiểu, thua nữa không thể thua tư thế: "Có ai không, nhanh chóng chuẩn bị nghi giá, bãi giá Dưỡng Tâm điện!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro