5.
Ngày trước khi mất, Mẫn Đình đã cảm thấy rất khỏe mạnh, nàng đã có thể ra khỏi giường và dành một ngày để chơi với con. Rạng sáng hôm đó, Mẫn Đình nằm trên giường và nói rằng nàng mong được nói chuyện với ba mẹ. Trí Mẫn đứng ngoài phòng để chờ và chuẩn bị để có thể nói lời tạm biệt.
Hơi thở của Mẫn Đình yếu dần, nàng khó khăn cất lời:
"Ba..mẹ.., mọi chuyện..sẽ ổn thôi.."
"Đình..con ơi"
Ba nàng bật khóc trong lúc nàng nắm lấy tay ông.
"Không sao..đâu, ba..à.."
"Con có đang đau đớn lắm không? Con còn muốn điều gì khác không?"
Mẹ nàng muốn làm một điều gì đó để vơi đi nỗi đau trong lòng ngay hiện tại. Châu Hiền khẽ lắc đầu.
"Ba mẹ..giúp con chăm sóc...cho Trí Mẫn..cho con..của con.."
Ba mẹ nàng chỉ có thể gật đầu, bọn họ hôn nàng lần cuối trước khi nàng gọi Trí Mẫn vào.
"Chào..cục.cưng"
"Đình.."
"Đừng khóc..mà"
Mẫn đình cố đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô.
"Mẫn nhi.."
"Con bé đang ngủ, chị có muốn gặp con không?"
Nàng muốn nói lời tạm biệt với con bé, Trí Mẫn giúp nàng ôm con bé vào lòng sau khi bé được bà ngoại ôm tới.
"Mẹ..yêu con..rất nhiều. Mẹ..có quay video..cho con. Mẹ nhỏ...sẽ bật..cho con xem".
Mẫn Đình cố gắng nói, sau đó mẹ nàng đưa bé đi để lại không gian riêng tư cho cặp đôi. Đây là khoảnh khắc của bọn họ, Trí Mẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay người bạn đời của mình.
"Nếu mất quá nhiều sức lực để nói chuyện thì hai đứa mình cứ ngồi im lặng như vậy cũng được".
"Không...chị muốn nói..chuyện với em...cho đến...khi không..thể nữa..em đừng khóc.."
Trí Mẫn khẽ cười trong nước mắt.
"Chị cứ kêu em đừng khóc, nhưng làm sao em lại không khóc trong khi vợ mình..."
"Vợ em..sẽ không bỏ...em luôn đâu..chúng...ta sẽ gặp lại..nhau mà.."
"Nhất định không phải là lời vĩnh biệt".
Mẫn đình gật đầu:
"Chỉ...là lời..tạm biệt thôi.."
Mẫn Đình nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn của nàng giúp cho Trí Mẫn biết được nàng chỉ đang nằm nghỉ mà thôi. Trí Mẫn nắm chặt lấy tay nàng.
"Chúng ta đã bên nhau suốt 10 năm nay, chị mãi mãi là tình yêu của em và sẽ không có ai phù hợp với em hơn chị. Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã nghĩ rằng mình vừa được gặp người phụ nữ đẹp nhất thế giới, rồi sau khi chúng ta trở nên gần gũi với nhau hơn, em mới phát hiện ngay cả tâm hồn của chị cũng thật đẹp. Em không muốn để chị rời đi nhưng em cũng không thể cứ trơ mắt nhìn chị phải chịu đựng..."
Mẫn Đình khẽ nhéo lấy tay cô.
"Em...chừng nào..mới chịu dừng..khen chị đẹp..?"
Trí Mẫn bật cười.
"Bởi vì đó là sự thật".
"Em..cũng rất dễ..thương đó Liều...Trí Mẫn..hứa với chị...là..em sẽ..sống tốt..?"
Trí Mẫn chỉ có thể gật đầu cho dù cô không chắc mình có thể thực hiện được điều đó. Cô hôn lên trán nàng. Vì Mẫn Nhi, cô biết mình phải sống cho thật tốt.
"Chị..đã có...một cuộc đời..viên mãn...cảm ơn em..Liều Trí Mẫn..chị yêu em.."
"Chúng ta đã có một đời viên mãn".
Trí Mẫn hôn nàng một lần nữa trong lúc nhìn thấy hơi thở vợ mình yếu dần rồi biến mất. Cô gục xuống thi thể còn ấm nóng của nàng và nức nở.
"Em cũng đã rất hạnh phúc..em yêu chị rất nhiều..Kim Mẫn Đình..."
Trí Mẫn không nhớ rằng cô đã ở trong căn phòng đó bao lâu trước khi đi ra để báo tin cho ba mẹ nàng. Nhưng cô có thể nhớ rõ tiếng khóc than của Mẫn Nhi, giống như con bé có thể cảm nhận được. Cô còn nhớ rõ mình đã ngăn cản nhân viên pháp y một cách dữ dội khi họ cố đem thi thể nàng đi.
Những tuần sau sự ra đi của Mẫn Đình đối với cô thật sự rất kinh khủng. Việc phải chôn cất vợ mình khiến Trí Mẫn đau đớn như muốn chết đi nhưng cô biết điều đó là không thể vì giờ đây còn có một cô bé đang dựa dẫm vào mình. Ba mẹ Mẫn Đình đã giúp cô vượt qua khoảng thời gian đau khổ đó. Cô bắt đầu vùi mình vào công việc. Tuy nhiên, nỗi đau đớn vẫn hiện hữu. Cô vẫn chưa thể gom đủ can đảm để bước vào phòng ngủ của hai người. Thế nhưng vào một ngày sau ba tháng kể từ cái chết của nàng, Trí mẫn đã bước vào và tìm thấy những bức thư. Cô liền ngồi xuống, mở ra một bức.
"Gửi em, Liều Trí Mẫn, người bạn đời của chị.
Căn bệnh quái ác này không chỉ ảnh hưởng tới chị, nó còn ảnh hưởng tới em. Việc nhìn thấy em khổ sở lại khiến chị đau đớn hơn chính căn bệnh đó. Dù rất khó khăn nhưng em vẫn luôn kề bên chị. Em luôn là một nơi vững chắc cho chị dựa vào. Chị thật sự không biết phải làm sao nếu như không có em. Có một lần em nói với chị rằng em cảm thấy bản thân là người may mắn nhất thế giới vì có thể cưới chị, nhưng em biết không, chị mới là người may mắn nhất bởi vì chị đã cưới được một người vợ tuyệt vời, luôn nhường nhịn và bảo vệ chị khỏi bất cứ thứ gì khiến chị sợ hãi, luôn quan tâm chăm sóc và đặt chị lên hàng đầu. Được trở thành người bạn đời của em là phúc phần của chị. Chúng ta đã trải qua một cuộc đời hạnh phúc. Chị sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm mà ta đã có với nhau. Cảm ơn em vì tất cả, chị yêu em.
''Mẫn Đình ''.
Trí Mẫn vội gạt đi những dòng nước mắt, cô sẽ đem những bức thư này cho Mẫn Nhi sau khi con bé lớn hơn.
"Mẹ lớn đâu ạ?"
Bỗng một ngày, cô bé Mẫn Nhi 2 tuổi đặt một câu hỏi. Cô chỉ có thể trả lời bé một cách qua loa.
Cô chưa muốn cho bé xem những cái video mà Mẫn Đình để lại vì bé còn quá nhỏ để có thể hiểu được.
Cô đợi đến khi cô bé 7 tuổi để cho bé xem cái video đầu tiên.
"Mẹ biết là con có nhiều bức hình của mẹ lớn rồi".
Trí Mẫn khẽ nói với cô bé. Mẫn Nhi giống với mẹ bé y như đúc. Mọi thứ của Mẫn Nhi đều khiến cho Trí Mẫn nhớ tới vợ mình. Cô bé có những hành động đáng yêu như Mẫn Đình, ngay cả ngoại hình cũng không khác biệt là bao. Bé và nàng đều có đôi mắt to tròn, mũi cao, màu nâu hạt dẻ cùng khuôn mặt xinh như búp bê. Châu Hiền quả nhiên đã để lại một phần của nàng cho cô. Tuy nhiên, đôi lúc Trí Mẫn cảm thấy thật không dễ chịu khi nhìn cô bé nhưng vẫn có những lúc cô cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết rằng vẫn còn một bản sao của Mẫn Đình tồn tại trên trần gian. Trí Mẫn thật sự rất biết ơn bản thân ngày ấy đã đồng ý việc có con. Vợ cô đã biết chắc mình đang làm gì, nàng biết cô cần đứa bé này.
"Dạ".
Mẫn Nhi gật đầu, bé có rất nhiều tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp mặc dù bé không nhớ rõ về người đó. Đôi lúc, khi bé qua nhà ông bà ngoại, ông bà sẽ kể cho bé nghe về người mẹ lớn của mình. Bé ước gì bé có thể nhớ về người đó nhiều hơn dù bé không thích việc mẹ nhỏ của mình sẽ bật khóc mỗi khi nhìn thấy hình người đó. Những lúc như vậy, bé sẽ chạy tới và ôm mẹ vào lòng.
"Giờ thì con lớn hơn một chút rồi, mẹ sẽ cho con xem những cái video mà mẹ lớn đã để lại cho con. Nàng muốn con có thể được nghe thấy giọng nàng, nếu con chưa sẵn sàng thì chúng ta có thể xem sau. Mẹ chỉ muốn nói cho con biết rằng con có những cách khác để nhìn thấy mẹ lớn đó".
Mẫn Nhi rất muốn được nhìn thấy người mẹ lớn của mình, bé đã luôn tò mò về người này.
"Chúng ta có thể xem được mẹ lớn?"
"Ừ, bây giờ chúng ta xem một video trước nhé?"
Mẫn Nhi ngồi trên ghế đợi trong lúc mẹ bé bật lên. Bé cảm thấy bồn chồn và lo lắng, mặc dù bé đã biết dung nhan của mẹ lớn nhưng bé muốn biết giọng nói của mẹ. Và liệu mẹ có hiền hậu như mẹ nhỏ hay không. Trí Mẫn ngồi xuống kế bên con gái mình và cả hai cùng xem.
"Chào buổi sáng, con gái".
Giọng Mẫn Đình cất lên.
"Mẹ lớn của con đã rất vui khi biết chúng ta có con đó".
Cô gái nhỏ không thể nào dừng dán mắt vào người phụ nữ xinh đẹp trên màn hình, giọng của mẹ ngọt ngào như thiên thần mà bé hay xem trong truyện cổ tích.
"Mẹ nhỏ của con sẽ cho con xem những cái video này khi con lớn hơn. Đến lúc đó, có lẽ mẹ lớn sẽ không thể bên cạnh con nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ không yêu con. Mẹ thật sự yêu con và mẹ nhỏ rất nhiều".
"Con đang ở trong bụng mẹ lớn".
Mẫn Nhi vừa hào hứng vừa sợ hãi khi nhìn cái bụng lớn của Mẫn Đình, Trí Mẫn chỉ có thể cười và hôn má cô bé.
"Đúng vậy, lúc này con đang ở trong bụng mẹ lớn, mẹ biết con không thể nhớ được nàng vì thế nàng đã làm những cái video này cho con. Mẹ lớn muốn con biết rằng nàng rất thương con và nàng vẫn ở luôn ở đây với con".
Trí Mẫn chỉ vào hướng trái tim của cô bé. Mẫn Nhi chui vào lòng cô và ôm chặt.
Việc được xem những cái video là một sự kiện quan trọng đối với Mẫn Nhi. Tối hôm đó, cô bé không muốn ngủ một mình nên Trí Mẫn đã để một chú thỏ bông ở bên bé.
"Cám ơn mẹ nhỏ đã bật mẹ lớn cho con coi".
"Bất cứ khi nào con muốn coi, mẹ đều sẽ bật. Con đừng buồn nhé vì mẹ lớn sẽ luôn ở trên che chở cho con".
Cô bé nhỏ gật đầu và vùi đầu vào chú thỏ bông kế bên. Bé ước gì mẹ lớn đang ở bên cạnh mình thay vì chú thỏ bông.
Những khi Trí Mẫn mất ngủ một mình trong phòng của hai người, cô sẽ đọc những bức thư mà vợ mình để lại. Nỗi đau đớn đã phai dần theo thời gian nhưng Mẫn Đình luôn tồn tại trong tâm trí cô. Mẫn Nhi có lần đã hỏi liệu cô có muốn tái hôn vì bé không muốn mẹ nhỏ phải cô đơn.
"Mẹ nhỏ, mẹ có muốn cưới lần nữa không?"
"Mẹ hả? Không đâu con ơi. Mẹ sẽ không lấy ai nữa đâu".
Trí Mẫn vẫn chưa cởi bỏ chiếc nhẫn cưới cho dù đã nhiều năm trôi qua từ lúc Mẫn Đình ra đi.
"Con không muốn mẹ cô đơn".
"Con đừng lo, mẹ không cô đơn đâu, mẹ còn có con mà".
Bé chỉ có thể gật đầu mà không thể nói gì thêm.
Mẫn Nhi năm đó được 10 tuổi khi lần đầu được viếng thăm mộ của mẹ lớn.
"Con có sợ không?"
Trí Mẫn hỏi trong lúc nắm tay cô bé.
"Dạ có một chút".
"Mẹ hiểu mà nhưng con đừng sợ nhé, hai chúng ta đến đây để gặp mẹ lớn".
"Con không hiểu sao mẹ lớn vừa có thể nằm đây, vừa có thể là thiên thần".
Trí Mẫn cúi xuống để nói với cô bé.
"Linh hồn của mẹ lớn đang ở trên trời, là thiên thần đang quan sát chúng ta, còn cơ thể nàng thì đang nằm ở đây. Con giúp mẹ thay hoa nhé?"
"Vâng ạ. Hoa màu tím ạ?"
"Mẹ lớn của con rất thích màu tím".
Sau khi giúp mẹ thay hoa, bé đứng yên lặng kế bên trong lúc mẹ bé đang cầu nguyện.
"Chào cục cưng, thường thì em sẽ đến đây một mình nhưng hôm nay em có đem thêm một vị khách đặc biệt. Mẫn Nhi đáng yêu của chúng ta muốn nói vài lời với chị".
Trí Mẫn quay lại nhìn bé.
"Không sao đâu, con cứ việc nói những gì con nghĩ, khi nào con sẵn sàng".
Mẫn Nhi chợt im lặng để suy nghĩ những lời muốn nói, điều này khiến cho Trí Mẫn nhớ đến vợ mình, Mẫn Đình cũng có thói quen suy nghĩ thật kỹ trước khi cất lời.
"Chào mẹ lớn, mẹ nhỏ mang con tới để thăm mẹ...con và mẹ đã thay hoa...con không nhớ rõ về mẹ lắm nhưng mà mẹ nhỏ đã cho con xem mấy cái video, giọng mẹ nghe giống như thiên thần vậy..."
Mẫn Nhi bỗng nhiên dừng lại rồi bật khóc, Trí Mẫn nhanh chóng ôm bé vào lòng.
"Không sao, có mẹ đây".
"Con không muốn mẹ lớn buồn khi mà con không nhớ rõ về mẹ.."
"Mẹ lớn sẽ không buồn đâu ngược lại nàng sẽ rất vui khi thấy con tới thăm mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã không dẫn con tới đây sớm hơn, từ đây về sau chúng ta sẽ tới thăm mẹ lớn nhiều hơn nhé".
Nói đoạn, cô lại quay về phía Mẫn Đình.
"Đình à, em đã hứa với chị sẽ cùng Mẫn Nhi tới đây như một gia đình để thăm chị. Em vẫn yêu chị, rất nhiều".
Một cơn gió chợt thoảng qua và Trí Mẫn thề rằng trong một khoảnh khắc, cô có thể cảm nhận được có ai đó chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng như cách vợ cô hay làm. Hai mẹ con ở lại thêm một chút trước khi rời đi.
"Tụi con sẽ trở lại thăm mẹ lớn, con sẽ đem cho mẹ nhiều hoa tím hơn nữa".
Trí Mẫn mỉm cười và dắt tay con gái mình hướng về chiếc xe. Hôm nay có chút khác biệt, cô có một cảm giác như Mẫn đình cũng đã ở đó với hai mẹ con.
"Con có sao không Mẫn Đình ?"
"Con không sao hết, mẹ có sao không?"
Trí Mẫn đưa mắt nhìn về khu nghĩa trang và lắc đầu với bé.
"Lần viếng thăm này là lần viếng thăm tuyệt vời nhất bởi vì có con đi chung với mẹ".
Dù không thể giải thích rõ ràng nhưng Trí Mẫn đã thật sự cảm nhận được vợ cô đã ở đó.
"Chúng ta cùng về nhà thôi".
"Dạ mẹ".
Đúng là có người đã ở đó với họ. Mẫn Đình mỉm cười khi thấy hai thân ảnh của hai người mình yêu quý nhất đi xa dần. Nàng đã rất hạnh phúc khi cả hai cùng đến thăm nàng hôm nay và nàng biết Trí Mẫn đã cảm nhận được khi nàng cố với tay chạm vào má cô ấy. .
"Mẫn Nhi nhỏ bé ngày nào giờ đã trở thành một đứa bé ngoan và lễ phép, tất cả là nhờ em, Trí Mẫn".
Mẫn Đình cứ nhìn mãi cho đến khi không thể thấy được gia đình của nàng nữa. Nàng biết họ sẽ lại tới và nàng trông chờ vào điều đó.
"Hẹn gặp lại em, tình yêu của chị".
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro