Chương 29 Tình thân
Chiếc Audi màu đen dừng lại, Tô phụ bước nhanh xuống xe, ông phất tay cho tài xế về, một mình ông bước đi trên con đường nhỏ dần. Từ quản gia không đi theo Tô phụ, tạm thời Từ quản gia đảm nhiệm Tô gia , cũng giúp ông giải quyết một số chuyện của công ty.
Nhìn con đường hẹp dần, những ký ức cứ tràn về trong ông, nơi đây là con đường ông vẫn thường cõng Lâm nhi. Ông nhớ có một lần Tô An Lâm bị sốt cao ,mà trạm y tế cách nhà khoảng gần mười cây số, bất chấp trời nắng, ông cõng con gái trên lưng cố gắng chạy đi. Nhìn con gái mặt đỏ lên , thầm trí mơ hồ gọi cha, ông càng có nghị lực vượt qua.
Lâm nhi cùng Hân nhi rất thích ngắm hoa Oải Hương, nhìn cánh đồng nở rộ sắc tím lòng ông thật bình thản, trước nhà ông cũng có trồng loài hoa này, do lúc nhỏ Lâm nhi nghịch phá hái trộm của người ta.
Nhìn ngôi nhà nhỏ được bao bộc bởi rất nhiều hoa, không ngờ lại phát triển đến mức này, Tô phụ lặng lẽ bước vào, ông nhìn thấy Tô An Lâm đang ngồi trên xích đu.
Đôi mắt cô u buồn nhìn về một khoảng hư không, Tô phụ nhớ chiếc xích đu này chính tay ông đã làm cho cô, ngày nào cũng thế, cô hay ngồi trên xích đu chờ ông đi làm về, khi thấy ông thì sẽ mừng rỡ chạy đến ôm lấy ông.
"Lâm nhi".
Tô An Lâm giật mình nghiêng đầu nhìn, khi nhìn thấy Tô Phụ cô liền sợ hãi, cô sợ cha đến bắt cô về, Tô An Lâm nhanh chóng xoay người định chạy đi.
"Lâm nhi cha xin lỗi". Tô phụ nói trong nghẹn ngào, rốt cuộc ông đã làm gì để con gái thấy mình phải bỏ chạy.
Tô An Lâm đứng lại, cô nghi hoặc nhìn cha mình, Tô phụ cảm thấy chua xót không thôi, con gái mình lại sợ mình đến thế.
"Lâm nhi cha sai rồi, cha làm sai tất cả cha xin lỗi con". Nói xong nước mắt ông nhanh rơi xuống, người đàn ông cứng rắn lại bật khóc như một đứa trẻ.
"Cha". Tô An Lâm chạy đến bổ nhào vào lòng ông. "Cha , cha , cha ơi".
Tiếng kêu nỉ non như xé nát cõi lòng ông, Tô phụ ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt món quà quý giá của đời mình.
Tô An Lâm khóc thật nhiều, cuối cùng cha cô đã trở lại, người cha lúc nào cũng bảo vệ cô, không để cô bị ai ăn hiếp.
Tô nãi nãi lau đi những giọt nước mắt, bà dựa vào cánh cửa nhìn hai người, Trần Hiểu Lam ở sau lưng bà, nước mắt cũng đã sớm ướt mi.
" Lâm nhi em làm được rồi".
Tiểu Tịnh ôm bé hạt tiêu từ ngoài chạy vào, khi nhìn thấy Tô An Lâm khóc , lại nhìn đến người đàn ông kia. Tiểu Tịnh đột nhiên giận dữ , cô bé bỏ bé hạt tiêu xuống chạy đến đánh lên người Tô phụ.
"Không cho bắt nạt Lâm a di".
Tô phụ nhìn đôi bàn tay bé nhỏ đang đánh mình,nhìn gương mặt giận dữ của cô bé, trái tim ông như thắt lại.
Hân nhi!!!
Tô An Lâm gạt đi nước mắt, nắm lấy bàn tay đang bảo vệ mình, cô vẫn nhớ lúc nhỏ, Hân tỷ đã dũng cảm bảo vệ mình như thế.
"Tiểu Tịnh con đừng đánh, người này là ông ngoại của con". Tô An Lâm mỉm cười nhìn cô bé.
"Ông ngoại ". Tiểu Tịnh ánh mắt trở nên ướt át, cô bé có ông ngoại , thì cô bé có nhiều người thân đến thế.
"Đứa trẻ này là con gái Hân nhi". Tô phụ khẽ run.
"Dạ". Tô An Lâm nhẹ nhàng trả lời.
Tô phụ nhìn cháu gái mình, giống thật rất giống, đứa trẻ là kết tinh tình yêu của con gái mình, ông ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu Tịnh.
"Ông ngoại xin lỗi con, ông có lỗi với con". Tô phụ lại khóc ,nếu ông không cố chấp, đứa trẻ này đã có một gia đình vẹn toàn.
"Ông ngoại ngoan đừng khóc". Tiểu Tịnh không hề trách ông, cô bé hiểu chuyện hơn so với các bạn đồng trang lứa.
"Hai người mẹ của con là do ông ngoại gián tiếp hại chết". Tô phụ ân hận rất ân hận
"Con biết con nghe Lâm a di nói qua không phải do ông". Tiểu Tịnh suy nghĩ gì đó rồi nói. "Là tên xấu xa đáng ghét kia".
"Tiểu Tịnh". Tô phụ tiếp tục gọi.
"Cốc".
Âm thanh phát ra khiến Tô phụ nín khóc , Tô nãi nãi tay gõ cửa, Tô phụ thấy bà, ông không nói gì chỉ cúi đầu trước bà.
Tô nãi nãi cũng im lặng, thời gian trôi qua rất chậm.
"Vào nhà ăn cơm ". Tô nãi nãi xoay người bỏ lại câu nói.
"Dạ". Tô phụ mừng rỡ bế tiểu Tịnh vào.
Tô nãi nãi ngồi giữa, Tô An Lâm cùng Trần Hiểu Lam ngồi bên trái, Tô phụ cùng tiểu Tịnh ngồi bên phải. Tô phụ ăn cơm , ông cảm thấy bữa cơm này ngon nhất suốt thời gian qua, dù chỉ là cá kho cùng rau luộc, nhưng chan chứa tình cảm gia đình.
"Lâm nhi vụ tai nạn xe của Hiểu Lam, Hân nhi bị tàn phế là do Lôi Chấn gây ra". Tô phụ bỏ đũa nhìn Tô An Lâm.
"Rầm". Tô An Lâm đập bàn đứmg lên ánh mắt cô lạnh lẽo đến đóng băng.
" Tên khốn con sẽ giết hắn". Tô An Lâm nói xong bước nhanh ra cửa.
"Hắn bị kết án tử hình". Tô phụ nhìn theo Tô An Lâm nói.
Tô An Lâm dừng lại thân mình run lên vì giận dữ, chết cũng chưa hết tội, hắn không bao giờ biết nỗi đau mà hắn đã gây cho người khác.
"Con muốn gặp hắn một lần".
Vì quyết định này ngày hôm sau cả gia đình đều trở về thành phố, Tô An Lâm không nói một lời phi thân thẳng đến nhà giam, Trần Hiểu Lam không yên tâm nên đi theo cùng.
Nhà giam không ẩm ướt , không đáng sợ như trong tưởng tượng, Lôi Chấn đang ngồi nhìn ra ngoài, không biết hắn suy nghĩ gì đó. Khi nghe người gác trại nói có người muốn gặp hắn mừng rỡ, nhưng đáng tiếc người này không giống như hắn đang mong mỏi.Suốt mấy ngày qua , hắn căm hận bao nhiêu giờ đây sẽ bộc phát bấy nhiêu.
"Trần Hiểu Lam sao mày không chết đi cho khuất mắt, mạng mày lớn vậy sao, xe tông mạnh như vậy mà còn sống". Lôi Chấn buông lời mắng chửi.
"Tôi sống để chứng kiến anh chết, tôi đã từng nói gì ở lần gặp sau cùng anh nhớ chứ". Trần Hiểu Lam cười khinh bỉ.
"Tao sẽ không chết". Lôi Chấn hét lên.
Tô An Lâm không nói một lời xong đến tát thẳng vào mặt hắn, Lôi Chấn xông lên muốn đánh cô, nhưng dù hắn có cố đến mấy, cũng không thoát ra được sự kiểm soát của cảnh sát.
Một viên cảnh sát đè hắn lại , rồi bẻ tay hắn về phía sau, Lôi Chấn căm tức trừng người đó, nếu hắn thoát ra hắn sẽ giết tên này.
"Anh chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau là gì sao, anh có thể mỉm cười sau khi ám hại người khác sao,nhìn người ta đau khổ anh vui lắm sao, anh thật không đáng là người súc sinh cũng không bằng". Tô An Lâm lần này mắng hắn vô cùng thảm hại.
"Tao vui lắm đó bọn mày chờ xem tao sẽ không để bọn mày như ý". Lôi Chấn cười ha hả.
Tô An Lâm nhíu mày , cô chưa từng thấy loại người vô sĩ như vậy. Nhưng cái cách cười đầy ẩn ý này, cô trở nên cảnh giác cùng lo lắng.
Việc xử án tử của Lôi Chấn một tháng nữa mới thi hành, không biết Lôi gia làm gì đó có vẻ đang chờ đợi. Trần ba cũng không nương tình, nhiều năm trên thương trường ông có thể nhìn ra nhiều mánh khóe, Tô phụ cùng ông đến sở thanh tra một chuyến, đem toàn bộ tội trạng Lôi thị đưa gia.
Lôi lão gia uất nghẹn, ông ta chỉ có một tên con trai di nhất, chẳng lẽ phải tuyệt tự. Lôi lão gia bằng mọi cách phải cứu con trai mình, nhưng ông ta đấu không lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn con trai mình sắp chết.
Thời tiết dần trở lạnh, báo hiệu mùa đông đang đến, đông đến mang cho con người biết bao cảm xúc, đó là lúc cái lạnh khẽ khàng len lỏi qua từng con phố, lùa vào từng ngốc ngách mỗi nhà. Đôi lứa nắm tay nhau, những cái ôm chặt hơn, khiến lòng người dạt dào một thứ tình cảm khó tả.
Mùa đông kéo dài từ tháng 11 đến tháng 1 ,nhiệt độ xuống thấp dưới 0 độ C, mùa đông năm nay có lẽ sẽ lạnh hơn có khả năng có tuyết.
Tô An Lâm đứng ngoài cửa , nhìn người qua lại tấp nập, cái lạnh khiến cô bắt giác run lên, một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy cô.
"Lạnh lắm sao em đứng đây". Trần Hiểu Lam xoa hai tay cô.
"Em đang chờ cha, ông bảo em đi gặp một người". Tô An Lâm xoay người ôm lấy nàng.
Hai người ôm ấp, không khí ấm dần theo nhiệt độ hai cơ thể, ấm áp không phải khi ngồi bên đóng lửa, mà là bên cạnh người mình yêu. Ấm áp không phải mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi đứng trước gió lạnh, từ phía sau có ai đó ôm thật chặc. Ấm áp không phải khi nói "ấm quá", mà là khi có người thì thầm " có lạnh không".
Đối với cô mà nói, dù có giá lạnh đến đâu cũng sẽ có nàng làm ấm, Tô An Lâm chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế này. Nàng như ánh mặt trời chiếu rọi vào tim cô, nàng xua tan tất cả cái lạnh đen tối,nếu cả đời không có nàng , cô sẽ chẳng biết được hạnh phúc là thế nào.
Tô An Lâm chạm vào má nàng, ấn lên môi nàng một nụ hôn, môi nàng tuy lạnh nhưng rất mềm mại, tràn đầy vị mật ngọt ngào.
Tiếng ho khan vang lên, khiến cả hai giật mình nhìn qua, Tô phụ gãi gãi đầu cười cười, tiểu Tịnh nhà ta che mắt lại. Trần Hiểu Lam ngượng ngùng đỏ mặt, nàng khẽ nhéo eo cô, Tô An Lâm hít một hơi , miệng vẫn cười tươi như hoa.
Một tuần nữa là đúng một tháng, còn một tuần nữa tên khốn kiếp sẽ không còn tồn tại, Tô An Lâm nhìn ra cửa sổ xe, ôm lấy nàng vào lòng.
Tô phụ chuyên tâm lấy xe, tiểu Tịnh lâu lâu nhìn hai a di cười khúc khích, nơi họ muốn đến là một vùng biển im ắng, là nơi tràn đầy kỷ niệm của cô và nàng.
Tô phụ bước xuống xe , nhìn đến ngôi nhà nhỏ đang tỏa khói, bước chân có chút nặng triễu, lòng cảm thấy hối hận không thôi. Dừng chân trước cửa, Tô phụ nhìn người phụ nữ trung niên đang dỗ một đứa trẻ, nghe tiếng bước chân người ấy nhìn ra cửa, khi thấy Tô phụ thì vẻ mặt đầy căm tức.
"Tô Bằng , ông còn dám đến đây". Người hét lên không phải phụ nữ trung niên, mà là nam nhân mới trong nhà đi ra.
"Đức Kiệt". Tô phụ gọi tên.
Lâm Đức Kiệt anh trai của Lâm Tịnh Văn, hiện tại đang làm trong sở thư pháp.
Lâm Đức Kiệt xong đến đấm vào người Tô phụ , ông mất thế ngã xuống đất. Tô An Lâm đứng im , trong lòng tràn đầy lo lắng ,Tô phụ không cho cô nhúng tay vào chuyện này, dù cho là xấu nhất.
"Kiệt thôi đi con". Dì Thu ôm lấy con trai mình.
"Sao được con phải đánh chết ông ta". Lâm Đức Kiệt phẩn nộ.
Trần Hiểu Lam chau mày, dì Thu nàng đã gặp qua, nam nhân này nhìn cũng quen mắt.
Tiểu Tịnh không biết gì, chỉ biết có người đánh ông ngoại mình, Tiểu Tịnh buông tay Trần Hiểu Lam ra , chạy đến đẩy Lâm Đứt Kiệt.
"Không được đánh ông ngoại". Tiểu Tịnh dang tay ra bảo vệ Tô phụ.
"Ông ngoại không sao, tiểu Tịnh đừng lo lắng, đây là ông ngoại làm sai đáng nhận lấy". Tô phụ ôm bụng đứng dạy.
"Ông ngoại ". Tiểu Tịnh đỡ lấy Tô phụ.
Dì Thu dùng tay che miệng lại, nước mắt bà rơi xuống, đứa trẻ này ánh mắt giống hệt con gái bà, ôn nhu nhưng kiên định.
Bà tiến đến nhìn đứa trẻ."Con tên gì".
"Tô Gia Tịnh". Tiểu Tịnh đáp lời dì Thu nhưng rất cảnh giác.
"Cha , mẹ con là ai". Dì Thu muốn đưa tay chạm vào tiểu Tịnh nhưng cô bé lui lại.
"Mẹ sinh con ra tên Lâm Tịnh Văn, còn người mẹ khác tên Tô Gia Hân, con không có cha". Tiểu Tịnh lễ phép trả lời.
Từng câu từng chữ như đâm vào lòng bà, dì Thu khóc thành tiếng, đứa trẻ này là con gái của Tiểu Văn.
Tô phụ xoa đâu tiểu Tịnh nói với cô bé.
"Tiểu Tịnh đây là người sinh ra mẹ Lâm của con, cũng tức là bà ngoại của con".
"Con có bà ngoại". Tiểu Tịnh không tin vào mắt mình.
"Ừ". Tô phụ nhẹ đáp lời.
Dì Thu nhìn tiểu Tịnh ôm lấy cô bé khóc nức nở, Lâm Đức Kiệt cũng sắp rơi nước mắt, đó là cháu gái mình con gái của Tịnh Văn.
Dù vẫn chưa được tha thứ , nhưng Lâm gia đã có chút hòa hoãn, Tô phụ mừng rỡ nói không nên lời.
Không khí bị phá vỡ bởi Lâm Đức Kiệt khi anh ta nhìn thấy Trần Hiểu Lam.
"Nhị tiểu thư".
"Anh Kiệt đã lâu không gặp, Linh Xuân có khỏe không". Trần Hiểu Lam nhàn nhạt mỉm cười.
Người này là đệ tử ngốc của cha nàng, một tay cha nàng đào tạo nên , lúc đó phải nói là có duyên phận, vô tình người này đã được nàng làm bà mối.
"Linh Xuân đang nấu bếp, em ấy gặp được nhị tiểu thư sẽ vui lắm ". Lâm Đức Kiệt cung kính nói.
Lâm Đức Kiệt rất nể phục nàng, dù nàng không hung dữ ,nhưng khí phách của nàng đủ khiến người ta sợ hãi.
Nhờ có sự thúc đẩy vô hình, mối quan hệ của Lâm gia cùng Tô gia chuyển biến tốt đẹp.
Một ngày kia, tin tức kết hôn của hai nàng lan tràn trên báo chí, người cho là không tốt ,người không phản đối cũng có. Tô An Lâm cùng Trần Hiểu Lam bỏ ngoài tai việc này, người ngoài nghĩ thế nào thì mặc kệ , đây là hạnh phúc của cô và nàng.
Nhìn Trần Hiểu Lam đang phát họa áo cưới Tô An Lâm mỉm cười thỏa mãn, Trần Hiểu Đông ngoắc ngoắc cô lại, kề vào tai nói nhỏ.
"Cái gì sao hắn trốn thoát".
-------------------------------------------------------------
Dạo gần đây bận quá, công việc nhiều mình không viết được. Mong các bạn thông cảm. Còn khoảng 2 chương nữa thì kết. Mình sẽ cố gắng hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro