Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 Ý chí kiên định


Tô An Lâm nhìn dáng vẻ chăm chú của lão bà, nàng đang băng bó vết thương cho cô ,khóe miệng cô nhếch lên nụ cười , tay bắt đầu luồn vào bụng nàng.

"A" .

Trần Hiểu Lam kêu lên, tay lão công chạm vào vết thương trên bụng nàng. Nghe tiếng kêu đau Tô An Lâm rụt tay lại, đẩy nàng ngã xuống sopha. Cô đưa tay kéo áo nàng lên, vết tím bầm trên bụng khiến cô đau lòng không thôi.

"Hắn đánh chị nặng thế này đúng là đáng ghét". Tô An Lâm xoa nhẹ lên vết thương. "Còn đau không sao không cho em biết".

"Đã hết đau rồi lúc nãy anh trai có giúp chị thoa thuốc". Trần Hiểu Lam nắm lấy tay cô.

"A vậy em ... em lại nhìn ra như thế". Tô An Lâm mặt đỏ lên, Trần Hiểu Đông giúp nàng thoa thuốc, mình lại đánh người ta, xấu hổ quá.

"Anh ấy không giận em đâu". Trần Hiểu Lam thấy cô nhăn nhó, nên giải thích cho cô nghe.

"Em nhất định sẽ không tha cho hắn". Tô An Lâm chợt lạnh mặt nói.

"Chị thật không sao mà".Trần Hiểu Lam xoa má cô, nàng nhìn cô đầy thâm tình.

Tô An Lâm nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cái lưỡi thơm tho tìm kiếm lưỡi nàng quấn quýt,Trần Hiểu Lam ôm cổ cô đáp trả nồng nhiệt.

"Hai người đừng làm mù mắt con nít nữa". Trần Hiểu Du vừa mới từ bên ngoài về, nhìn cảnh cả hai triền miên thật nổi da gà.

"Em đi đâu về vậy". Trần Hiểu Lam đẩy Tô An Lâm ngồi dậy." Em bị sao vậy ".

Trần Hiểu Lam vội đứng dậy đến bên em gái nàng, trên người Trần Hiểu Du có những vết bầm mờ ,còn có vết máu.

"Em không sao, lúc đi tản bộ tự dưng có người đánh lén,cũng may em nhanh lẹ né kịp rồi cùng họ đánh nhau, em hạ gục hết cả đám rồi , karate đai đen không phải là danh xưng". Trần Hiểu Du tự hào nói.

Trần Hiểu Lam thở phào nhẹ nhỏm, may mà Du Du không sao, quá đáng lắm tên này thật quá đáng.

"Chị bị thương hả má đỏ lên hết rồi , ai dám đánh chị của em hả". Trần Hiểu Du hét lên, cô sờ lên má chị mình, thấy nàng nhíu chặt chân mày vì đau, máu trong người cô sôi lên.

"Chị không sao đâu em đừng lo lắng quá". Trần Hiểu Lam không muốn em mình dính vào vụ này.

"Nhưng mà ...".

"Nghe lời chị".

Trần Hiểu Du chưa nói hết câu thì nàng đã tiếp lời, cô nhìn chị mình chu môi không thèm để ý nữa.

Chợt tiếng chuông điện thoại rung lên ,Tô An Lâm nhìn vào màn hình thì nhíu mày, tên của Tô phụ hiện lên trên màn hình.Tô An Lâm trầm mặc không biết có nên tiếp điện thoại không, chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô còn chưa nghĩ được biện pháp đối phó. Chần chờ một lúc Tô An Lâm nghe máy, trong điện thoại phát ra thanh âm lạnh lẽo, cô nghe xong thì thở dài một hơi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

"Lam Lam em cha gọi em về nhà". Tô An Lâm nhìn điện thoại đã tắt nói.

"Cha em biết rồi à". Trần Hiểu Lam có dự cảm không lành, trong lòng nàng có cảm giác bất an.

"Tên Lôi Chấn nhanh chân thật, Du Du em chăm sóc Lam Lam dùng chị". Tô An Lâm ôm nàng một cái, cô quay qua nói với Trần Hiểu Du.

"Được".Trần Hiểu Du cùng Tô An Lâm như mèo với chuột, nhưng nếu chuyện nhiêm túc cả hai rất hợp ý.

Tô An Lâm vừa đi xong, Trần Hiểu Lam đã nhận được điện thoại, nhìn số di động xa lạ nàng có chút chần chừ. Đến khi cuộc gọi tắt đi, lại tiếp tục gọi đến một lần nữa nàng mới bắt máy. "A lô".

"Xin chào Trần tiểu thư". Giọng nam nhân vang lên.

"Anh là ai". Trần Hiểu Lam nghi hoặc.

"Tô lão gia muốn gặp Trần tiểu thư, ngày mai tám giờ ở nhà hàng Tô thị". Nam nhân nói xong liền dứt khoát cúp máy.

Trần Hiểu Lam thở dài không ngờ lại nhanh như vậy, nàng còn chưa biết phải ứng phó ra sao, theo như lão công nói Tô phụ rất cố chấp,chuyện cô yêu nàng ông sẽ không bao giờ chấp nhận.

Tô An Lâm về đến nhà, thấy bà nội nháy mắt với cô,thì liền hít sâu một hơi đi đến ngồi xuống sopha, đối diện là Tô phụ. Tô phụ chỉ nhìn cô không nói gì, cũng không biết suy nghĩ gì,vài phút trôi qua không khí vẫn im lặng, Tô phụ nâng tách trà lên nhâm nhi rồi đặt xuống, ông nói. "Con nên chấm dứt với Trần Hiểu Lam".

"Con không muốn, con rất yêu chị ấy nên con không buông tay đâu". Tô An Lâm không hề chùn bước, cô không muốn tách khỏi nàng , cô yêu nàng hơn cả mạng sống của cô.

"Con định đi theo con đường của chị con sao, bị người đời khinh khi, xã hội sẽ nói sao về con và Tô gia". Đối với Tô phụ danh dự là trên hết.

"Con không cần biết người đời nghĩ gì, con cũng không cần biết họ có chấp nhận hay không, con yêu chị ấy , con muốn cùng nàng đi đến hết cuộc đời. Người khác không có quyền quyết định cuộc sống của con,chẳng lẽ họ có được gia đình hạnh phúc, lại không cho con có được sao". Mắt cô đỏ lên như sắp khóc, tay cô nắm chặt thành quyền.

"Họ không có nhưng cha có, cha không cho phép con là ra cái chuyện trái luân thường như vậy". Tô phụ giận dữ quát lên.

"Cha biết không con không sợ họ nói gì, con chỉ sợ cha không cho phép, đối với con niềm vui sướng nhất là được cha thấu hiểu, được cha cảm thông và chấp nhận. Nhưng giờ dù con có làm gì cha cũng xem như ngoài tai, cái danh dự đối với cha quan trọng như vậy sao". Tô An Lâm mất bình tĩnh lớn tiếng nói ra, những lời này cô đã chôn giấu từ rất lâu rồi.

"Chát".

Tô phụ tức giận tát cô một cái, nhưng tát xong ông lại nhìn vào tay mình,từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ đánh cô cả.

"Con ghét cha ".Tô An Lâm hét lên , cô bỏ chạy ra ngoài nhưng bị chặn lại."Các người làm gì vậy".

"Đem tiểu thư vào phòng không cho nó ra ngoài nữa bước". Tô phụ ra lệnh.

"Dạ lão gia".

Tô An Lâm giãy dụa nhưng không thoát được, những tên cận vệ đưa cô vào phòng khóa cửa lại,cho dù cô có đập cửa ,có gọi to cách mấy cũng không ai mở.

"Tô Bằng con có cần đối xử như vậy với Lâm nhi không, con thật sự cố chấp đến mức này sao". Tô nãi nãi lên tiếng bà không ngờ con trai mình tuyệt tình đến vậy.

"Con làm vậy là muốn tốt cho Lâm nhi mà thôi". Tô phụ vẫn nhìn vào tay phải đã đánh Tô An Lâm.

"Con muốn Lâm nhi phải chịu tổn thương thế nào mới vừa lòng đây". Tô nãi nãi đập mạnh tay xuống bàn.

" Giờ mẹ không tin nhưng sau này sẽ biết con làm đúng". Tô phụ không muốn nghe gì nữa, ông đứng lên đi thẳng vào phòng.

Tô nãi nãi nhìn theo mà trên má đã lăn dài những giọt nước mắt,một bên là con trai một bên là cháu gái, bà biết làm sao vẹn cả đôi đường.

Trần Hiểu Lam chờ mãi không thấy lão công về, điện thoại thì toàn thuê bao, nàng lo lắng không ngủ ngon giấc. Sáng hôm sau ,nàng đến công ty thì nhận được giấy sa thải, Ngụy Thư Diệp cũng không biết tại sao lại như vậy, Trần Hiểu Lam chỉ đành ra khỏi công ty muốn về nhà.

"Hiểu Lam"

Trần Hiểu Lam quay lại thì thấy Doãn Tiểu Thiện đang chạy theo nàng, cô nàng chạy đến chỗ nàng thì ôm bụng thở dốc.

"Mình nghe nói bồ bị đuổi việc". Tiểu Thiện lo lắng hỏi.

"Ừ". Trần Hiểu Lam buồn rầu trả lời.

"Có chuyện gì vậy Tô tổng đâu". Doãn Tiểu Thiện không tin Tô An Lâm đuổi nàng.

"Mình không biết mình vẫn chưa gặp em ấy". Trong lòng nàng đang sợ hãi một điều gì đó, Trần Hiểu Lam nhìn đồng hồ , đến giờ hẹn rồi. " Mình đi trước mình có việc gấp".

"Ừ đi cẩn thận". Doãn Tiểu Thiện không thể làm gì chỉ biết dặn dò nàng phải cẩn thận.

Trần Hiểu Lam đón taxi đến nhà hàng Tô thị,khi bước vào phòng nhân viên đã nói , nàng thấy có một nam nhân trung niên đang ngồi uống trà. Trần Hiểu Lam tiến lại gần, không khí xung quanh có chút áp bức.

"Mời ngồi". Tô phụ mở lời.

"Cám ơn ngài". Trần Hiểu Lam lễ phép gật đầu.

Trần Hiểu Lam ngồi xuống, giờ gần thế này nàng mới để ý ,quả thật lão công có nhiều nét giống cha. Tô phụ cũng đưa ra đánh giá rất cao về nàng, nếu ông có con trai nhất định sẽ tác hợp cho cả hai.

"Chắc con cũng biết ta tìm con làm gì". Tô phụ nhìn nàng chăm chú.

"Dạ biết". Trần Hiểu Lam uống ngụm trà trả lời.

"Ta muốn biết ý của con". Tô phụ cười nói

"Sẽ không". Trần Hiểu Lam quả quyết.

Tô phụ trầm mặt nhìn vào mắt nàng , ông cảm thấy sự kiên định chưa từng có, xung quanh nàng cũng tỏa ra khí phách cường đại, có chút lạnh lẽo lại có chút ôn hòa.

"Ta muốn con từ bỏ, con nên biết hai nữ nhân sẽ không có kết quả". Ông vừa khuyên nhủ, vừa đưa ra ý tứ uy hiếp.

"Con hiểu ý của ngài, con biết ngài không thể chấp nhận tình yêu này, nhưng tình cảm của con và Lâm nhi là chân thật". Trần Hiểu Lam nở nụ cười nhàn nhạt.

"Con không sợ người ta khinh thường sao, con muốn Lâm nhi bị chê cười hay sao". Tô phụ đành dù khổ nhục kế.

"Con không cần họ nhìn con, họ có suy nghĩ của họ , con cũng có quan điểm của con, xã hội cũng đã thay đổi không còn khắc khe như trước". Trần Hiểu Lam vẫn nhẹ nhàng trả lời.

"Bây giờ ta muốn con chấm dứt , nếu không đừng trách ta vô tình". Tô phụ không nói lại nàng, ông không khuyên được thì đành uy hiếp.

"Con mời ngài cứ ra tay , con tuyệt đối không buông tay, con đã hứa với Lâm nhi , chúng con sẽ ở cạnh nhau đến hết cuộc đời". Trần Hiểu Lam nhìn thẳng vào Tô phụ ánh mắt âm lãnh,từ trước tới giờ nàng rất ghét ai uy hiếp mình.

Tô phụ có chút sợ khí thế của nàng, nhưng rất nhanh chóng lấy lại phong độ,Tô phụ không thể tin được Trần Hiểu Lam lúc nãy cùng bây giờ là một người. Lúc mới vào nàng rất nhu thuận và điềm đạm, nhưng khi nói chuyện lại bộc lộ ra khí chất áp bức đến như vậy,nếu đối chọi trên thương trường nàng sẽ là một đối thủ đáng sợ.

"Nếu không còn gì thì con xin cáo từ".
Trần Hiểu Lam nói xong thì đứng lên, nàng cúi đầu chào Tô phụ rồi bước đi. Tô phụ nhìn theo nàng ánh mắt khẽ nheo lại.

Đi khỏi nhà hàng Trần Hiểu Lam thở dài một hơi, có lẽ từ rất lâu rồi, nàng không dùng thái độ như thế nói chuyện với ai. Đối với người xa lạ, nàng chỉ dùng thái độ khách sáo tiếp xúc, nên ai cũng cho là nàng đơn thuần mền yếu. Nàng giống như một chú nhím , nhìn bề ngoài rất nhỏ bé , nhưng khi người khác uy hiếp thì sẽ chuốc lấy hậu quả.

Tô phụ thật không biết phải làm sao, tuy nói sẽ đối phó với Trần Hiểu Lam , nhưng chỉ là uy hiếp. Trong đời ông ghét nhất là dù quỷ kế hay thủ đoạn đê hèn,miệng thì nói vậy thôi nhưng tuyệt đối không làm.

Ngồi trong văn phòng Tô An Lâm, Tô phụ nhìn bức ảnh cài làm hình nền trong máy tính, Tô An Lâm trong hình, đang ôm lấy cổ Trần Hiểu Lam cười rạng rỡ. Nụ cười mà có lẽ suốt 7 năm qua ông chưa hề thấy được, tiếng thở dài khẽ vang lên.

Ngụy Thư Diệp gõ cửa rồi tiến vào bên trong, nhìn sắc mặt Tô phụ chắc có chuyện gì đã xảy ra , nhưng chức trách vẫn khiến cô im lặng không hỏi.
"Chủ tịch có Lôi tổng muốn gặp ngài".

" Mời vào đi". Tô phụ gõ lên bàn vài cái rồi nói.

"Dạ".Ngụy Thư Diệp cúi chào đi ra ngoài.

"Diệp nhi". Thấy cánh cửa sắp đóng lại Tô phụ mở miệng gọi.

"Dạ chủ tịch". Ngụy Thư Diệp xoay người lại.

"Con nghĩ sau về hai nữ nhân yêu nhau". Tô phụ buộc miệng hỏi.

"Dạ không nghĩ gì cả , nếu họ yêu nhau thật lòng thì có làm sao". Ngụy Thư Diệp không biết tại sao chủ tịch hỏi như thế, nhưng cô vẫn theo suy nghĩ nói ra.

"Thôi được rồi con gọi Lôi Chấn vào đi". Tô phụ trầm ngâm rồi nói.

"Dạ". Ngụy Thư Diệp liền đi ra ngoài.

Tô phụ nhìn vào màn hình máy tính , tay gõ trên bàn, Lôi Chấn khi bước vào ,thấy sắc mặt Tô phụ không tốt, hắn biết chuyện Tô An Lâm không được như ý.

"Bác Tô". Lôi Chấn liền dùng vẻ mặt lấy lòng nói.

"Con ngồi đi". Tô phụ lấy lại vẻ uy nghiêm.

"Chuyện Lâm nhi sao rồi bác". Lôi Chấn giả vờ thăm dò.

"Thất bại nó không chịu buông tay". Tô phụ chau mày đáp.

"Bác Tô con có cách này, hay bác thông báo hôn nhân của con cùng Lâm nhi ra ngoài, con thấy cử hành sớm càng tốt, tình hình này chỉ có cách như thế, mới cắt đứt tia hi vọng của Trần Hiểu Lam". Lôi Chấn nịnh nọt nói.

Tô phụ trầm mặt, Lôi Chấn quả thật nói có lý,nếu hôn lễ diễn ra sớm có lẽ sẽ tốt thật."Được ngày mai ta sẽ công khai ngày hôn lễ, tuần sau cử hành luôn đi".

"Dạ con sẽ chuẩn bị, con muốn gặp Lâm nhi được không". Lôi Chấn ánh mắt đảo qua hỏi.

"Được tạm thời ta nhốt nó trong phòng". Tô phụ cũng không nhận ra khuôn mặt của Lôi Chấn đang thay đổi.

Lôi Chấn chào Tô phụ đi ra kế họach thành công,hắn cười gian xảo, giờ hắn sẽ đi gặp vợ tương lai của hắn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt