Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Khúc dạo đầu.

Chương 3: Khúc dạo đầu.

Tiệc tối của Sở gia kết thúc, khách mời lần lượt ra về nhưng Hàn Tuyên và Hàn Nhược Yên không đến.

Lãnh Nguyệt Lam đứng tựa lưng vào cột đèn trong góc sân giương mắt nhìn 'cặp tình nhân' đang cãi nhau ở xa xa.

Sở Đình khoanh tay, vẻ mặt không vui nói: "Lục Vĩ Hâm, chị say rồi!"

Lục Vĩ Hâm tiến lên một bước, nắm lấy bả vai cô, hơi thở quẩn quanh mùi rượu: "Chị không say, Sở Đình, chẳng lẽ em không biết..."

Sở Đình đưa mắt nhìn người đang đi tới, vội cách một khoảng với Lục Vĩ Hâm: "Chị về nhà trước đi, chúng ta nói sau."

Lục Vĩ Hâm muốn nói gì đó nhưng khi thấy ánh mắt cảnh báo của Sở Đình liền im miệng, lặng lẽ thở dài: "Vậy chị về trước." Sau đó đi ngang qua người Sở Đình.

Lãnh Nguyệt Lam đi tới nháy mắt ra hiệu với Sở Đình, phía sau nàng còn có Hàn Tuyên.

Sở Đình vuốt vuốt vai áo, không nhanh không chậm đi lại gần: "còn tưởng chị không đến."

Hàn Tuyên mỉm cười: "trong nhà có chuyện, thật xin lỗi."

Lãnh Nguyệt Lam ý tứ thấy được cái nhìn yêu cầu nàng rút lui của Sở Đình, tuy không biết tại sao lại bị đuổi đi nhưng cũng ăn khớp nói: "Tuyên tỷ, chị và Sở Đình trò chuyện đi, em về phòng nghỉ ngơi một chút." 

Nói xong quay người, môi khẽ nhếch đi thẳng một nước.

Hàn Tuyên im lặng không nói gì, ánh mắt nàng phức tạp, dưới ánh đèn vàng lại càng thêm mơ hồ.

Sở Đình thở dài nắm lấy tay nàng kéo về hướng cửa sau của Sở gia, giờ này vừa tan tiệc, khách cũng ra về hết, trong nhà không còn ai, chỉ có vài người làm và Lãnh Nguyệt Lam ở trong phòng riêng.

Hàn Tuyên hơi giãy dụa muốn giựt tay lại, đáy mắt nàng hiện lên chút túc giận, Sở Đình siết tay càng thêm chặt, một mực lôi kéo nàng vào phòng ngủ của mình.

Cửa phòng đóng lại, Hàn Tuyên giựt tay ra khỏi tay cô, chân mày nhíu chặt đôi môi mím lại. Vẻ mặt nhìn đau lòng người.

Sở Đình không nói gì trực tiếp ôm lấy nàng vào lòng, cúi đầu cường ngạnh hôn lên đôi môi đang mím chặt, Hàn Tuyên không tránh không né nhưng không đáp lại nụ hôn, chỉ ra sức mím chặt đôi môi của mình. 

Giằng co một lúc, cuối cùng Sở Đình chịu thua buông tha Hàn Tuyên, người này trước giờ đều như vậy....

Cô vẫn ôm Hàn Tuyên, đầu đặt vào hõm cổ trắng ngần, tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc của người trong lòng. 

Hàn Tuyên đẩy cô ra, khoanh hai tay, chân mày nhíu càng thêm chặt, giọng nói không như thường ngày: "đừng lại gần chị. Chị không thích mùi trên người em."

Hàn Tuyên trước mặt mọi người là một người hiểu chuyện, lễ phép nhã nhặn, hay cười ít nói, gia cảnh tốt, có sự nghiệp, còn có một vị hôn phu tương lai vô cùng sáng giá.

Nhưng Hàn Tuyên ở trước mặt Sở Đình lại là một người rất khác, nàng cố chấp, yêu đương có chút tiêu cực, lại còn là một bình giấm chua nứt tiếng.

Sở Đình cười khổ, dường như quá quen với kiểu cách nói chuyện và hành động này của Hàn Tuyên: "mùi làm sao?"

"Mùi Lục Vĩ Hâm, khó ngửi." Hàn Tuyên phun ra mấy chữ, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không ai dám tin người nói câu này là Hàn Tuyên Hàn đại tiểu thư.

Sở Đình đi lại gần nàng, mặc kệ nàng kháng cự vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng trêu chọc: "em lại thấy rất thơm."

"Cút!"

Sở Đình nhẹ cười, người này mỗi lần bán giấm đều chua như vậy, bản thân có vị hôn phu thì được, nhưng lại không cho phép mình thân cận với ai. 

Cô và Hàn Tuyên biết nhau nhiều năm trước, chân chính qua lại cũng chỉ có ba năm, mối quan hệ yêu đương không dài không ngắn nhưng vì đủ thứ lý do mà không thể đưa ra ánh sáng, Hàn Tuyên vì gia đình chấp nhận hôn sự thương mại, lúc biết chuyện Sở Đình nhất quyết lựa chọn chia tay, nhưng Hàn Tuyên không đồng ý, cứ như vậy dây dưa qua lại tới tận bây giờ.

Cô cười khổ nhớ lại khoảng thời gian trước đây, số lần Hàn Tuyên bán giấm càng lúc càng nhiều, nhất là đối với Lục Vĩ Hâm chị dâu tương lại của cô, cũng là nghệ sĩ nổi danh trong giới giải trí.

"Thất thần cái gì?" Hàn Tuyên thấy Sở Đình không nói gì thì càng thêm bực mình, nghĩ cô đang nghĩ đến Lục Vĩ Hâm kia.

Nàng cắn một cái lên đôi môi đỏ kéo Sở Đình quay lại thực tại, hai tay siết lấy eo cô, nỉ non nói: "Không được nghĩ đến ai khác ngoài chị. Cũng không được lại gần Lục Vĩ Hâm, mùi cô ta khó ngửi."

Sở Đình nhìn vào mắt nàng, cất giấu tiếng thở dài: "Lục Vĩ Hâm là chị dâu tương lai của em, làm sao không đến gần, hơn nữa em thấy nước hoa cô ấy dùng rất thơm, không khó ngửi."

Hàn Tuyên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, nàng không muốn bất kỳ cái tên nào được kêu ra từ miệng của Sở Đình, càng không chấp nhận Sở Đình khen người khác thơm, nhất là khen Lục Vĩ Hâm. 

Có trời mới biết Lục Vĩ Hâm kia có bệnh gì, ảnh hậu có danh có tiếng, khi không đơn phương dừng hợp đồng ở công ty cũ đầu quân cho công ty giải trí Sở thị, sau khi đầu quân vài ngày nội bộ công ty không ngừng đồn thổi về chuyện tình yêu tình báo của Sở Đình và Lục Vĩ Hâm, Lục Vĩ Hâm không những không giải thích trái lại còn thêm thân thiết với Sở Đình. Sau đó không biết như thế nào mà Sở Bá và Lục Vĩ Hâm có tin đồn hôn sự.

Hàn Tuyên có một thói quen không tốt, chính là mỗi khi giận dữ sẽ tự cắn môi mình, không chảy máu không thôi.

Sở Đình thấy nàng nàng lại chuẩn bị tự ngược chính mình thì liền nhận thua, trái lương tâm nói: " được được, mùi Lục Vĩ Hâm khó ngửi không lại g....ưm..."

Hàn Tuyên hôn cô, từng bước dịch chuyển lại gần giường, hai người cùng nhau ngã xuống giường, Hàn Tuyên đè ở phía trên. Hai đôi môi vẫn không ngừng dây dưa qua lại, Sở Đình vươn tay vào áo ve vuốt tấm lưng trơn nhẫn của nàng, Hàn Tuyên bởi những động chạm mà cả người như mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm trên người Sở Đình.

Tận đến khi hít thở không thông, hai người mới chịu tách nhau ra. Hàn Tuyên ở trên người cô, đôi mắt say mê nhưng vẫn không quên nói: "Không cho phép khen người khác."

Sở Đình vuốt dọc lưng trần, êm tai gọi: "Tuyên..."

"Không muốn nghe!" Hàn Tuyên khẽ run rẩy, những lần cô gọi tên nàng như vậy thì đều đề cập đến chuyện chia tay...

"Nghe em nói."

Hàn Tuyên lắc đầu, lấy tay bịt tai.

Sở Đình một tay xoa lưng nàng, một tay gỡ tay nàng ra: "Chị biết tình hình hiện tại của Hàn thị đúng không?"

Hàn Tuyên im lặng nhìn cô.

Sở Đình thấy đối phương phản ứng nên nói tiếp: "Chí ít cũng phải cần hơn mấy trăm triệu để tạm thời vá lỗ hỏng kinh tế của Hàn thị, em nói đúng không?"

Sở Đình thở dài, cười như không cười nói: "Tuyên, em cảm thấy mâu thuẫn, em có cách giúp Hàn thị nhưng cũng không muốn giúp Hàn thị. Nếu như Hàn thị sụp đổ chị không cần phải đồng ý hôn sự kia nữa, em bỏ không được chị, cũng biết chị không bỏ được Hàn gia."

Hàn Tuyên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô trầm mặc không nói gì, thực ra nếu như Sở Đình mở miệng kêu nàng đừng cưới, thì dù bị Hàn gia quay lưng nàng cũng sẽ không cưới, nhưng đáng tiếc, Sở Đình trước sau không có mở miệng ngăn cản nàng.

"Chị có muốn em giúp Hàn thị?" Sở Đình mỉm cười vuốt ve khuôn mặt Hàn Tuyên, nàng mím mím môi...

....

Đình Đình tha được một cục Tsundere ~

Sáng sớm hôm sau Sở Đình triệu tập cuộc họp gấp, lấy lý do cá nhân xin nghỉ phép năm ngày, Sở Bá bị Sở mẫu ép buộc quay về làm việc.

Trên đường đi tới nơi đã hẹn, Sở Đình nói đại khái vài vấn đề quan trọng với Lãnh Nguyệt Lam, Lãnh Nguyệt Lam trầm ngâm gật gù sau đó hỏi: "Hàn Tuyên có thể tin sao?"

"Có thể."

Nàng quét mắt nhìn Sở Đình: "Cậu bảo đảm? Nếu nửa chừng chị ta trở mặt thì xem như chúng ta mất sạch."

"Yên tâm, tớ bảo đảm Hàn Tuyên sẽ không trở mặt."

...

Không biết Hàn Tuyên dùng cách gì thuyết phục Hàn Nhược Yên, ba ngày sau rốt cuộc hai người Hàn - Lãnh cũng có một cuộc hẹn gặp mặt.

Nhưng suy xét tính nết của hai người, khúc dạo đầu hẳn là không mấy thân thiện. Hàn Nhược Yên nhíu mày nhìn người đối diện phong thái tao nhã, đuôi mắt còn ẩn chứa ý cười nhạt.

"Cô và Sở bạc bẽo kia có mưu đồ gì?"

Lãnh Nguyệt Lam ra vẻ suy tư sau đó 'A' một tiếng, như bừng tỉnh nói: "Sở bạc bẽo? Tiểu Đình?"

Hàn Nhược Yên chán ghét loại người ngụy liên hoa, không chút khách sáo cười mỉa: "Thôi diễn đi, hai người có thể qua mặt chị tôi, đừng nghĩ qua mặt tôi. Nói! Cô và Sở Đình muốn gì từ Hàn gia?"

"Hàn gia có gì? Công ty thối nát mục rỗng hay khoản nợ lên đến vài trăm triệu? Hàn nhị tiểu thư cũng nên mở mắt nhìn tình hình trước mặt mới đúng nha." Lãnh Nguyệt Lam vì nàng cắt ra một khối bánh ngọt, lại rất hào phóng đẩy sang phía bên nàng.

Hàn Nhược Yên có chút tức giận vì sao lúc đó nghe lời Hàn Tuyên đến đây gặp người này, còn phải ở đây nhìn người ta diễn ngụy liên hoa.

"người làm ăn không làm chuyện lỗ vốn. Cô biết rõ tình hình Hàn thị lại muốn liên hôn, đừng nói muốn làm một tiểu kỵ sĩ trắng cứu nhân độ thế."

Lãnh Nguyệt Lam cười cười ánh mắt tán thưởng trí thông minh của Hàn Nhược Yên: "Đương nhiên không thể làm ăn lỗ vốn, nhưng nếu liên hôn thì chúng ta là người một nhà, người trong nhà giúp nhau thì có làm sao?"

"Nói rõ điều kiện thì còn dễ bàn, bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hàn Nhược Yên kiên quyết nói, Hàn Tuyên vì gia tộc chấp nhận hôn sự, Hàn Nhược Yên đã náo đến trong nhà gà bay chó chạy, loại chuyện vì người hại mình như vậy, cho dù là vì hưng suy của Hàn gia, nàng cũng tuyệt không làm.

"A~ làm người sảng khoái. Không nhiều tôi chỉ muốn 7% cổ phần Hàn thị."

Há miệng một cái sư tử đốp mồi, Hàn Nhược Yên ý cười càng lạnh.

~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro