Đặt chân lên thảm cỏ xanh rì trước ngôi trường rộng lớn, Gia Hân đang cố lấy bình tĩnh để bước những bước đầu tiên vào con đường mới của đời mình.
Một cô gái có vẻ ngoài khá nổi trội so với các nữ sinh đồng trang lứa, Là lớp 10 nhưng lại chỉ cao có 1m55, bẩm sinh nó đã không giống ai từ cách ăn mặc đến cách nói năng, không thô tục như bọn con trai, không dịu dàng như một cô gái, trung hòa giữa nam và nữ. Nó có nét riêng cho nó, một phong cách không đụng hàng với một người nào. Đi với bọn con trai thì tự nhiên choàng vai bá cổ, đi bới con gái thì luôn ga lăng xách đồ mở giúp bọn ỏng ẹo đó.
Gia Hân mang trên mình một ngoại hình cá tính, tóc nó màu đỏ tươi nhuộm từ khi vừa bào cấp hai. Bản thân bị giáo viên nhắc nhở nhiều, nhưng chưa một lần thay đổi, màu chỉ đậm thêm chứ không có nhạt hơn chút nào. Bản thân nó có chút tự hào, mắt phượng mày liễu, môi anh đào, tử vi của nó cho nó biết rằng, ngôi trường này sẽ là nơi để nó thay đổi.
Do từ nhỏ cha mẹ đã ly thân, cha thì bỏ đi biệt tích, mẹ thì trăm công nghìn việc, đi đây đi đó bỏ mặc nó ở nhà ngoại. Vài tháng trước nó vừa thi xong cấp hai đã nhận được điện thoại của mẹ, bảo rằng đã có công việc ổn định, mẹ muốn đón nó lên cùng sống.
Nó biết mẹ thương nó, mẹ dù bận rộn, nhưng tiền mẹ gửi về vẫn đủ để nó nuôi ông bà ngoại. Nó nghĩ bản thân lên sống cùng mẹ sẽ khiến mẹ lo thêm, nhưng nó nghĩ thêm rằng nó lên thành phố thì nó sẽ được đi làm, sẽ có tiền, sẽ cũng nuôi ông bà.
Trời xui đất khiến, ngày nhập học vào tháng 5, nó lại nghĩ rằng dưới quê là tháng sáu nên nó thờ ơ và bỏ học tận một tháng trời. Gấp rút bắt xe lên X Thị, ngày đầu tiên đến vì mệt mà ngủ tới bây giờ, chưa kịp trò chuyện nhiều cùng mẹ.
Hiện tại nó đứng trước trường trung lập Bạch Hoa, đối mặt với bao ánh nhìn kỳ lạ. Cũng đúng thôi, ai đời mới mười lăm tuổi mà mái tóc nhuộm màu đỏ máu nỗi trội giữa dòng người thế kia? Nó thích màu đỏ, từ nhỏ đã thế, mọi đồ dùng học tập đến quần áo cũng là một màu đỏ rực.
Trong ngôi trường tiên tiến mà nó đang đứng đây là có kỷ luật rất nghiêm đối với học sinh, đào tạo những học sinh chăm ngoan thi quốc gia. Lý do mà siêu sao quậy phá như nó lại lọt vào ngôi trường này là gì?
Đố ai mà biết.
Bước đi trên thảm cỏ với bao ánh nhìn kỳ lạ. Nó vẫn ung dung.
"chậc...đừng có nhìn tôi như người ngoài trái đất vậy chứ."
Nó lèm bèm rồi lê chân đi tìm đến lớp mới. Nó mới chuyển đến là phải đi học ngay, chưa biết ngôi nhà mà mẹ mới mua như thế nào. Có bao nhiêu phòng, có bồn tắm hay không, nó sẽ vẽ, vẽ thật nhiều tranh trên tường. Nó sẽ treo hình của câc soái ca idol, sẽ... sẽ... Lúc nó đang mông lung nghĩ về vương quốc nhỏ bé của nó thì...
"bạn kia đứng lại."
Một giọng the thé vang lên sau lưng. Nó quay lại, ba bốn nữ sinh đứng đó cầm theo một quyển sổ trên mặt ai cũng đeo hai cái đít chai đay cộm. Một cô gái cao hơn nó nữa cái đầu với mái tóc đen dài óng ánh thêm cái gương mặt khả ái ưa nhìn. Còn nhỏ tóc ngắn nâu nâu kia thì nhìn nó mắt trợn ngược trông hung dữ. Hai nhỏ đi sau thì bị hào quan nữ chính che lấp lu mờ.
"bạn là ai?"
Cô gái tóc dài đó hỏi, giọng nói êm đềm dịu nhẹ. Nó nhìn cô với ánh mắt ngây ngô.
"Là một cô gái nhỏ bé với ước mơ to bự đó là cưới bạch mã hoàng tử." Nó chu môi, nắm tay lại với nhau mà ảo tưởng. Thực ra nó chỉ muốn gây ấn tượng mà thôi.
"Tôi là hội trưởng hội học sinh trường này, tên tôi là Minh Hy. Tôi xin lỗi nhưng phải nhắc bạn rằng bạn nên thay đổi kiểu tóc và cách ăn mặc của mình vì nó không hợp nội quy..."
Không thể nghe những lời luyên thuyên lảm nhảm của cô nàng thông thái kia, nó quay gót bỏ đi .
"Ơ!! Ê nhỏ kia!!. Ê này!!"
Bạn tóc ngắn gọi rồi quay sang nhìn bạn hội trưởng, cái đầu đang bùng bùng khói. Thấy hội trưởng của mình cón vẻ giận giữ. Bạn gái tóc ngắn liền không tha cho nó, nhỏ chạy đến
"Tôi yêu cầu bạn phải tháo khuyên tai, bỏ trang điểm và nhuộm lại mái tóc của mình nếu không bạn sẽ bị kỷ luật."
"ồn quá đấy."
Nó nói rồi đi, nhỏ mặt đỏ như trái ớt khói đầu bay nghi ngút. Chạy lại kéo tay nó, liền bị nó cho một cú vặt ngược tay lên cao.
Thực ra Gia Hân có học một chút võ mèo cào khi còn ở quê, là nữ mà, ít nhiều gì cũng có chút gì đó phòng thân.
Nhỏ tóc nâu nâu kia thét lên kinh hãi, lập tức Gia Hân cảm thấy nguy hiểm liền thả tay nhỏ ra và lùi về hai bước.
Đúng như nó cảm nhận, cú đá mạnh xé gió bay qua đầu nó. May là nó lùn cộng với phản xạ nhanh nếu không bị một cước đó chẻ làm đôi rồi cũng nên.
Tiếp đó là nó bị thêm một cú đá ngược buộc phải dồn vào tường, chân người kia đặt sát mang tai nó. Phía trước là nàng hội trưởng đang đối diện trừng mình. Chân dẻo như vậy? Có thể là đã từng học qua võ thuật.
Mọi người xì xầm bàn tán. Hội trưởng kia vẫn không động tĩnh gì. Gia Hân cũng vậy. Nó nhìn qua bạn nhỏ tóc ngắn kia.
"Nè, bà có biết con gấu săn cá bằng tuyệt chiêu gì không?"
Nói xong nó quay lại nhìn nàng hội trưởng. Nó đột nhiên hét ầm lên.
"GẤU MẬP TÁT CÁ!"
Nó dùng tay, hất váy của nàng hội trưởng rồi bỏ chạy.
Bên này có kẻ lạnh lùng hạ chân, mặc cho lúc nãy có bị thấy gì dưới váy hay không. Cô ta vẫn thanh lãnh như đóa bạch liên không biểu lộ cảm xúc gì. Đôi môi hé nhỏ thở dài, ánh nhìn lướt lên cao hướng nó bỏ chạy.
Nó bây giờ mới lếch lên tới tầng 3 nơi mà nó học. Phòng với 23 học sinh chăm chỉ khiêm tốn đang chép bài. Nó không nói gì mà vào thẳng không thèm nhìn mặt ông thầy giáo. Xuống cuối lớp ngồi xuống và nằm gục trên bàn mặc cho hàng chục con mắc đang tò mò.
"em kia."
Tiếng ông thầy giáo trẻ gọi. nó biết nên ngồi dậy nhìn ổng
"em có thấy tôi đứng đây không hả. sao không chào, mà em là học sinh mới sao không nghe giảng mà lại nằm gục xuống đó."
"Ớ thầy ơi em đau bụng ớ ớ." Nó rên rỉ."
"Đau bụng thì xuống phòng y tế lấy thuốc rồi lên đây."
"Đau bụng... thầy cứ giảng đi, em sẽ không dạy thay thầy đâu."
Nó trả lời làm ông thầy nổi đóa lên. và đúng như những giáo viên khác nó bị thầy gọi lên làm bài
Cái kết rất bất ngờ khi bài toán thi quốc gia đã được nó làm một cách nhanh chóng và cực kỳ ngắn gọn, cả lớp liền Ồ lên gật đầu rồi thay nhau khen ngợi.
"Thì ra là dùng công thức đó."
"Quào, giờ mới để ý."
"Mắc gì phải đi vòng vòng vậy thầy, chánnnn."
Bài toán này thực chất không làm khó học sinh, vì thầy dạy toán tìm ra nước đi mới nên muốn dạy học sinh cách làm theo. Nhưng cuối cùng lại bị nó bẻ gãy.
Thầy cho nó về và nói.
"đây là trường học. chỉ có những thầy giáo mới có quyền. từ giờ tôi sẽ để ý đến em."
Nó thản nhiên bước xuống và tiếp tục nằm gục bàn. Giờ ra chơi làm nó thức giấc. định đi loanh quanh đâu đó để thoát khỏi không khí ngột ngạt của lớp học. Nó bị một cô bạn tóc ngắn đen mun chặng đường nở nụ cười tinh ranh
"Hi. chào mình là tiểu Anh."
"ò tôi là Gia Hân"
"oa... bạn học giỏi ghê luôn á. bài như vậy mà giải nhanh quá trời"
"ò"
Nó nói rồi đứng tựa vào cửa sổ nhìn ra sân, miệng ngậm hộp sữa dâu, nó thoáng thấy ánh nhìn quen quen nơi vườn hoa. Là con nhỏ mà nó đụng hồi sáng.
"nè. con nhỏ cao cao kia là ai dạ?"
"hở?"
Tiểu Anh chạy đến nhìn, cô gái mà nó chỉ
"đó là Minh Hy á, nhỏ đó học lớp bên nè. học giỏi lắm luôn, lại là hội trưởng nữa nên nghiêm khắc lắm, hông có học sinh nào dám vi phạm, nhỏ cũng cực giỏi karatedo nên không ai dám đụng nhỏ hết á."
"ò hèn gì phách lối quá."
"Bạn quen nhỏ đó à."
"Ò, mới sáng đụng."
"Tại bạn cũng khác người...nên..."
"tôi có nên xem nó là lời khen không nhỉ? haha"
Nó rất chán nói chuyện với đám con gái đeo mặt nạ như nhỏ trước mặt. Ầm ờ hai ba câu rồi nó bỏ đi. nó xuống tham quan trường. Ngôi trường rất là bự, có phòng thể thao lớn, hồ bơi, và sân bóng tổng hợp. trường cấp 3 có 15 lớp. chia thành các dãy khác nhau.
Nó loanh quanh rồi nghe tiếng động lạ nên tò mò rình xem. Một cảnh tượng bất ngờ, nam thanh nữ tú đang"ba chấm" nhau.
Đẩy nhau vào tường? Tính chơi trò kabedon?? Thật đáng sợ? Mới bây lớn mà có thể chơi cái trò đó sao? Í ẹ bệnh quá!
Nó định chạy đi nhưng rồi chợt nhận ra kia là ai. ông thầy giáo dạy toán lúc sáng với nhỏ hội trưởng.
Nhưng có gì đó... nhỏ hội trưởng lạnh lùng kia... đang khóc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro