Chap 36 [ END ]
Mặt trời ló dạng chiếu rọi lên gương mặt sớm mai còn động tình của nàng.
Nàng khẽ chớm đôi mi vì ánh sáng, khẽ cựa quậy thân thể. Cảm giác ẩm ướt bên dưới làm nàng nhớ chuyện tối qua, bật dây nhanh như chớp.
Lướt đôi mắt mơ hồ của mình quanh căn phòng, vẫn là căn phòng đó. Tim và cả lí trí đang hỏi nàng rằng người đó đâu?! Người nàng chờ đợi suốt 6 năm đâu rồi?
Bật dậy thật nhanh, thấp thỏm lo sợ người đó sẽ biến mất. Lụng tung mọi góc nhà lên.... Nàng nhận lại sự vô vọng nhưng những món ăn trên bàn có lẽ là tia hy vọng cuối cùng của nàng.
Nàng tiến gần lại chiếc bàn, nước mắt nàng vô thức lăn dài. Nàng thật muốn trong lúc như thế này được ôm người đó một lần.
6 năm qua, người nàng thầm mong sẽ trở lại bên cạnh nàng, cho nàng được ôm lấy, cho nàng được gục lên vai người đó. Tất cả điều được mong chờ... nhưng sau mãi cũng không thể !
Nàng biết chứ, biết rõ người đó luôn ở bên cạnh nàng, âm thầm theo dõi và bảo vệ nàng nhưng nàng vẫn mãi không tìm ra được lý do người đó không chịu xuất hiện.
Nàng đã bao lần nghĩ đến câu chuyện dở khóc dở cười hôm nay. Đến rồi sẽ đi... nhưng tiếc là nàng không thấy mặt người đó rõ nét dù chỉ một phút.
Nàng như muốn chết đi nhưng mọi thứ không cho phép, đặc biệt khán giả và cả Su bé bỏng cũng không cho phép nàng.
.
.
Bầu trời hôm đó... cứ thế nhạt dần theo theo trái tim người con gái ấy.
Chẳng biết... vì yêu? hay vì ảo giác ngu si của bản thân mà nàng thành ra thế này?! Thê thảm, bi kịch... cứ thể một mình nàng gánh.
Nàng ngăm mình trong bồn tắm và hát vu vơ
" Người hỡi... người có biết em vẫn luôn cần anh
Để sưởi ấm cho trái tim mỏng manh...
Mùa đông có anh... sẽ qua thật nhanh! "
Người con gái năm đó, em đem lời yêu của mình nói với nàng bằng cả chân tình. Em vì nàng chấp nhận bỏ đi sự nghiệp thăng hoa của mình để nàng được hạnh phúc.
Em chẳng màn xã hội xung quanh nói gì, bàn tán điều gì. Em của năm đó chỉ biết lấy tấm lưng gầy gỏ của mình để bảo vệ nàng. Bảo vệ người con gái em thương, bảo vệ tri kỷ, bảo vệ cả một tình yêu thăng hoa.
Chặng đường đầy sát thương năm đó, em cùng tôi vượt qua mà chẳng một lần than. Em bảo em bệnh?! Tôi lo lắm chứ, nhưng biết sau được... Chỉ là giả dối.
Ngày em ra đi, tim tôi như thắt lại. Từng câu hát tôi cất lên đầy da diết chỉ mong em nghe thấy.
Lời ru tôi cất lên, cũng chỉ mong em cùng tôi cảm nhận.
Su mỗi ngày đều nhắc đến ba?! Tôi phải làm sao để cho Su hiểu?! Rằng ba con là một người phụ bạc à?! Rằng ba con cũng chỉ như những người đàn ông tệ bạc khác à?!
Hay là phải nói với Su rằng pa con là một người đàn bà trách nết à?!...
Mọi thứ ôi sao thật tàn nhẫn. Em đến rồi em đi! Em tồn tại thật hay giả tôi cũng chẳng biết rõ, chỉ rõ rằng một điều....
Tôi Yêu Em !
Yêu đến điên dại, yêu đến ngờ nghệch.
Chỉ mong một lần nhìn thấy em... rồi chia xa tôi cũng mãn nguyện. Tôi sợ hãi cái cảm giác luôn tin rằng em ở phía sau tôi, bảo vệ tôi nhưng rồi tôi tự cười cho sự ngộ nhận của mình.
Khi tôi vấp ngã, tôi mong em sẽ bên cạnh và dìu dắt tôi.
Khi tôi cực khổ dỗ dành Su, tôi cũng mong có em bên cạnh sẽ chia.
Khi tôi mệt mõi, tôi cũng mong có em bên cạnh rồi trở thành những đứa trẻ vui đùa cùng tôi.
Khi tôi mơ, tôi cũng ước người trong giấc mơ của mình là em.
Khi tôi tập tành nấu ăn, tôi chỉ mong người thưởng thức đầu tiên, cho tôi góp ý đầu tiên là em.
Mỗi ngày một điều mới, tôi điều mong rằng có em bên cạnh. Mong chờ nhiều quá riết cũng bị ngộ nhận.
Hôm nay, có lẽ là sự ngộ nhận điên rồ nhất của tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình và em đã cùng nhau hoà quyện...
Đến mãi với tấm note trên bàn, dòng chữ chẳng ngờ nghệch chẳng phải em làm tôi như phát điên.
Có lẽ tôi bị điên thật rồi, tôi điên là khi tôi ngộ nhận một cách thái hoá rằng mình và em ân ái, nhưng nào ngờ. Người tôi ngộ nhận đêm qua lại chính là kẻ... muốn chiếm đoạt tôi. Một ả biến thái...
Trình độ biến thái của ả có lẽ hơn em rất nhiều. Ả chiếm lấy tôi tận 2 lần, ở hai mảnh đất cách nhau triệu km...
Tôi nực cười dùm ả, chỉ vì một goá phụ như tôi mà ả dám qua tận đây.
Em... nếu em còn ở đây! Liệu em có để cho tôi bị như thế không?! Hay là dùng tấm lưng hao gầy của mình để che trở tôi?!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nhiều lần tôi ngỡ mình đã tìm được một người say đắm yêu mình. Nào quên điều chớ cheo, càng nghĩ đến càng đau lòng.
Một người ra đi vội vã, mang theo dấu yêu xa vời.
Dù biết mãi mất nhau nhưng trong lòng không nuối tiếc. Tình này em vẫn ghi sâu trong tim, tình nồng ân ái ta trao hôm nao....
Có một người, vẫn yêu một người.... Dẫu cho người ấy... không về.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
END...
.
.
.
.
.
.
.
.
----------Bé Phân Cách chào anh chị em--------
Cảm ơn các đã luôn ủng hộ trong thời gian qua. Tuy END kết thúc không đẹp lắm nhưng vẫn mong các bạn đừng buồn vì.....................
CÓ NGOẠI TRUYỆN NÊN ĐỪNG LO 😂
Hẹn gặp lại các bạn trong chap ngoại truyện sauuu 😋
#Bìnhchọn cho au nha 😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro