Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Chiến thắng

Ai nguyện ý nghe, là người đó.

Người khác không biết, câu trả lời này Tuyết Mai Nhưỡng xem như được "Nghe", bị Phong Hề Ngô nho nhỏ âm thanh nhắc nhở một phen, Tuyết Mai Nhưỡng hơi có chút ưu thương mà nhìn về phía lôi đài, kết quả là

Lương Thiên Quang vẻ mặt chính trực thu hồi vòng tụ linh: "Ta tu vi vốn cao hơn so với sư muội đã là bất công, vòng tụ linh cùng với sấm chớp mưa bão phù càng không thể dùng. Sư muội, không cần cùng ta khách khí, cứ như vậy đánh đi!"

Lưu Ly giơ ngón tay cái lên: "Sư huynh thật là ra gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là người tốt! Cảm tạ sư huynh!"

Nàng mới sẽ không khách khí đâu, phát thẻ người tốt càng không khách khí.

Nước bùn Tuyết Mai Nhưỡng: "......"

Chiến đấu bắt đầu rồi, Lương Thiên Quang làm y như lời hắn nói, lúc này đây hắn chỉ dùng pháp lực tay không đối chiến, Lưu Ly có vòng tụ linh tăng phúc vì vậy hai người vừa đánh, nhất thời không phân cao thấp.

Nhưng cảnh giới bên cao bên thấp rõ ràng như vậy nên qua một lúc lâu sau, Lương Thiên Quang vẫn chiếm ưu thế hơn Lưu Ly.

Trong lúc vô ý, Lưu Ly bị đánh trúng ngực, khí huyết cuồn cuộn bay ngược tới bên cạnh lôi đài.

Lưu Ly bò lên, vẫy tay một cái, vực nước tụ lại tràn ngập toàn bộ lôi đài giống như thủ đoạn nàng dùng để đối phó với sư huynh trung niên xa lạ kia.

Chẳng lẽ nàng định dùng lại trò cũ?

Đây là nghi vấn của tất cả mọi người có mặt ở Diễn Võ Trường, Lương Thiên Quang cũng không ngoại lệ, hắn cười nhắc nhở: "Sư muội, chiêu này rất lợi hại nhưng đối với ta không có tác dụng đâu."

Hắn cách rất gần bước đột phá cảnh giới Kim Đan, tuy rằng nói khoảng cách này khó có thể vượt qua, nhưng thực lực hùng hậu của hắn cũng đủ nghiền áp vị sư huynh trung niên kia.

Lấy tu vi Lưu Ly đi khống chế mê tung phù quấy nhiễu Lương Thiên Quan là không thể, hắn có thể khống chế kim loại cũng như có khả năng thao túng vũ khí, đồng thời nghiền áp cấp bậc, chỉ cần đối thủ vờn quanh một vòng đồng thời phát động vũ khí nhất định hắn có thể xác định chính xác vị trí Lưu Ly ở nơi nào.

Lưu Ly trầm mặc không nói, móc ra mấy cái thùng lớn.

Một bên cùng Lương Thiên Quang so chiêu, một bên đem đồ vật màu trắng bỏ vào nước trong thùng.

Đây là thứ gì???

Trừ bỏ Lưu Ly, tất cả mọi người đều nghi hoặc khó hiểu, ngược lại mấy đệ tử ngoại môn ở xa xa vây xem như Lương Thiên Điềm, sau khi quan sát dường như suy tư gì đó.

Bất quá, Lương Thiên Điềm sờ sờ cằm, quyết định không chỉ điểm cho ca ca.

Nàng vẫn là càng hy vọng Lưu Ly sư tỷ thắng!

Bột phấn màu trắng thực mau dung nhập vào nước, sau khi khoáy lên thủy vực đều biến thành màu trắng ngà, tuy rằng là màu trắng nhưng nó lại giống với dung dịch, dần dần làm ngăn trở tầm mắt thậm chí so với mực nước lúc trước nàng dùng còn muốn hiệu quả hơn.

Hẳn là ở bên trong vực nước này có sử dụng minh quang thuật cũng nhìn không thấu đi.

Lưu Ly hơi hơi thở dài, có chút thẹn thùng: "Kỳ thật ta vốn dĩ không nghĩ phải làm như vậy."

Quân chúng: Nhưng ngươi đã làm......

"Nhưng là!" Lưu Ly dõng dạc hùng hồn nói, "Vì ta đối sư huynh thực lực kính nể, ta cần khẩn thiết lấy ra toàn lực đấu với sư huynh!"

Sau đó nàng liền dùng tam trương phù: Quy định phạm vi hoạt động, phòng thủ kiên cố, cường hiệu Tụ Linh Phù.

Lấy Lương Thiên Quang làm trung tâm rồi hình thành một cái hình cầu đường kính 5 mét làm nhà giam, giam tất thẩy đồ vật bao gồm cả hắn và vực thủy, song tầng hiệu ứng chồng lên làm phòng thủ càng thêm kiên cố, Lương Thiên Quang vô pháp đánh vỡ lồng giam, hắn cường hiệu Tụ Linh Phù chống đỡ.

Lương Thiên Quang cảm nhận được biến hóa bên người, cười nói: "Sư muội, ngươi cho rằng cái này có thể vây khốn ta sao?"

Lưu Ly không đáp.

Bốn phía bị nước ngăn trở, Lương Thiên Quang tụ kim thành kiếm, vung tay lên, bốn phía màu trắng ngà thuỷ vực thế mà lại khuếch tán chút, lưu ra một mảnh nhỏ không gian.

Lương Thiên Quang mày nhíu lại, cái này không phải hắn làm, chỉ có thể là Lưu Ly làm.

Mặc kệ là vì sao, tóm lại, đánh trước rồi nói.

Phi kiếm đột nhiên đâm bốn phía —— một cổ mạnh mẽ bắn ngược, kiếm bị của hắn bị dội trở lại.

Lương Thiên Quang ngưng trọng: "Quả nhiên không đơn giản."

Thuỷ vực ở ngoài, Lưu Ly chậm rì rì từ Giới Tử trung lấy ra một cái ghế gấp nhỏ, đứng quá mệt mỏi ngồi dưới đất lại bất nhã, vẫn là ngồi ghế gấp đi.

Người đang xem cuộc chiến Diệp Trăn Trăn: "......"

Nàng mạc danh có cảm giác người trên đài bị nhốt là chính nàng, nghẹn khuất, quá nghẹn khuất.

Phù chú là phù chú, nước này là Lưu Ly tự mình khống chế, thuỷ vực bị công kích, Lưu Ly đồng dạng sẽ cảm nhận được.

Một kích rồi lại một kích mạnh mẽ, Lưu Ly rốt cuộc khắc chế không nổi nữa, cúi đầu "ọe" một tiếng phun ra một ngụm máu.

Lương Thiên Quang bị nhốt ở trong thủy vực cũng đồng dạng không khỏe lắm, hắn cố chém mà mỗi kích chém ra như phảng phất đụng vào tường đồng vách sắt, không chỉ không phá được tầng thủy vực còn bị phản tác dụng kích lực vào chân thân.

Tựa hồ là Lưu Ly mệt mỏi, thủy vực liền giống như mỏng đi, bị Lương Thiên Quang một kiếm xuyên qua đánh tới nhà giam phía sau, chờ hắn đánh tới nhà giam bắt đầu run lên tựa hồ sắp đánh xuyên qua thì thủy vực lại dày lên, cản trở kiếm của hắn.

Lưu Ly đây là mượn dùng phù chú đánh để Lương Thiên Quang tiêu hao thể lực a!

Lương Thiên Quang có chút hối hận lúc trước lại đồng ý nàng......

Một canh giờ qua đi, hai canh giờ đi qua......

Người xem dưới khán đài đều bắt đầu cắn hạt dưa, Tuyết Mai Nhưỡng lười nhác đánh ngáp một cái, nói: "Xem ra là muốn đánh tới buổi chiều, không bằng các đại gia trước tan, ăn trưa một lát, chờ bọn họ đánh xong lại đến?"

Lưu Ly như cũ ngồi ở cái ghế gấp nhỏ của nàng, một bên hộc máu một bên vận công, một bên khống chế thuỷ vực một bên hấp thu linh khí chữa thương.

Rốt cuộc, Lương Thiên Quang ở trong thuỷ vực rầu rĩ nói: "Ta nhận thua."

Quần chúng vây xem đều đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không phải bọn họ không thích xem cao thủ quyết đấu, thật sự là trận đấu này quá mức nhàm chán.

Đương thân là chưởng môn Tuyết Mai Nhưỡng tuyên bố hạng nhất là Lưu Ly, thời điểm ban phát cho nàng phần thưởng, Lưu Ly một phen tiếp nhận phần thưởng nhét vào nhẫn trữ, rồi trực tiếp lướt qua Tuyết Mai Nhưỡng, vọt tới ghế phía trên —— ở trước mặt Phong Hề Ngô.

Nàng quay đầu "Ọe" một hơi một búng máu, rồi quay đầu lại nhìn Phong Hề Ngô, bưng lên một ly trà.

Hai đầu gối quỳ xuống đất, ánh mắt sáng quắc: "Sư tôn tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!"

Phong Hề Ngô cúi đầu, mắt nhìn mặt đất bị Lưu Ly phun máu nhiễm một màu đỏ tươi.

Lưu Ly nhanh nhẹn nói: "Không quan trọng, bái sư là quan trọng nhất, ngài không uống trà, ta không uống thuốc!"

Phong Hề Ngô: "......"

Vì nàng làm trò trước mặt mọi người, Phong Hề Ngô đành phải tiếp nhận ly trà, uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, Phong Hề Ngô đứng dậy, tay vỗ đến đỉnh đầu nàng, một cổ mát lạnh đột nhiên rót vào, đem kinh mạch Lưu Ly chữa khỏi.

"Từ hôm nay trở đi, Tuyết Lưu Ly nhập thất đệ tử của ta."

Phong Hề Ngô ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, lại giống như lướt qua đỉnh đầu của bọn họ nhìn về phía phương xa vô biên vô hạn, nàng ngưng trọng chém đinh chặt sắt nói: "Cũng đệ tử duy nhất của ta!"

Mọi người ồ lên.

Ý tứ này là, Phong Hề Ngô sẽ không thu đồ đệ khác!

Tin tức này không thể nghi ngờ là làm một đống tiểu đệ tử tan nát cõi lõng, nhưng Lưu Ly lại hết sức vui mừng, lần này Long Cảnh hành hết đường bái nàng làm vi sư, quả thật không thể vui hơn!

Cuộc đời của ta mục tiêu tu đạo của ta, lập tức hoàn thành một nửa a!

Nhưng mà vui quá hóa buồn, Lưu Ly cười cười, thân thể mỏi mệt chóng đầu rồi ngã xuống...... Nàng hôn mê ngã xuống rồi bị Phong Hề Ngô tiếp được, chợt mang đi.

......

Lúc Lưu Ly lần nữa tình lại là lúc trời bắt đầu lên cao, bóng lá ngô đồng xếp thành hàng chạy dài xuyên thấu qua cửa sổ che đến trên người Lưu Ly, phảng phất như để lại một tầng chăn. 

Lưu Ly ngồi dậy, mới thấy rõ gian phòng cổ xưa lịch sự tao, ngay lúc đó cửa liền bị đẩy ra.

Ánh mặt trời lóa mắt nương theo cánh cửa mở chảy xuôi vào nhà, một nữ tử trong tay bưng chén cháo tản ra vị ngọt và thơm, chạm rãi đến mép giường, đem cháo đến cho nàng, hỏi "Tỉnh?."

Lưu Ly tâm tình kích động, nhất thời quên lễ nghi tôn ti, một phen nắm lấy tay Phong Hề Ngô: "Sư tôn!"

"Ta ở đây." Phong Hề Ngô nhướng mắt nhìn nàng nắm chặt tay mình, ôn thanh trả lời.

Lưu Ly cắn cắn môi dưới, lập tức giơ lên khóe miệng ngây ngô nở nụ cười, nàng cười quá không hình tượng, nên đem khóe miệng nhanh chóng áp trở về: "Sư tôn!"

Phong Hề Ngô: "......" Nàng đem cháo nhét vào trong tay Lưu Ly, hống Lưu Ly buông ra.

Lưu Ly bưng cháo, môi ngập ngừng nói: "Hiện tại, sư tôn sẽ không lại đổi ý đi?"

Tỷ như đem nàng trục xuất khỏi sư môn.....

Phong Hề Ngô gợn sóng bất kinh mà nhìn nàng liếc mắt một cái: "Ta đổi ý khi nào?"

"Ngươi lúc trước không gọi ta lên núi với ngươi!" Lưu Ly ủy khuất ba ba, "Ngươi sao lại có thể như vậy, rõ ràng nói sẽ thu ta làm đồ đệ!"

Phong Hề Ngô chậm rãi nói: "Đúng vậy, nhưng ta đã nói qua không thu bao giờ?"

Lưu Ly: "............"

Từ từ, nàng giống như xác thật...... Chưa có nói qua...... Không thu mình làm đồ đệ......

Lưu Ly bưng cháo chén tay run nhè nhẹ: "Ta đây nếu thua thì sao?"

"Thắng hay thua không quan trọng." Phong Hề Ngô trong hiện lên một mạt ý cười thoáng qua.

Lưu Ly hít hà một hơi, thân ngửa ra sau, đầu dựa trên cột giường, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Phong Hề Ngô thấp giọng cười nói: "Tu sĩ tu hành, lấy tâm chân thành, không thẹn với thiên địa, không thẹn với tâm mình. Ta nếu đáp ứng ngươi, tự nhiên là có tính toán."

Nàng là đang lấy câu nói lúc trước ta tìm lí do thoái thác với nàng, nói lại với ta sao? Lưu Ly dựa vào trên cột giường, sống không còn gì luyến tiếc.

Nàng ủy khuất nàng giãy giụa: "Vậy vì sao không gọi ta lên núi!"

"Nga." Phong Hề Ngô một bộ không có gì ghê gớm trả lời nàng, "Ngươi ở chỗ ta nơi này chạy nhảy sẽ dễ dàng phân tâm."

Lưu Ly phẫn nộ mà giơ lên đôi tay, cầm chén cháo —— vèo một cái phóng tới bên miệng dùng sức uống cháo.

Tức chết nàng tức chết nàng!

A a a a!

......

Cháo kia có hương vị thơm ngọt, mang theo một tia mát lạnh, một chén cháo xuống bụng, làm cơn đói lắng xuống, ăn một chén nàng còn muốn chén thứ hai. Nhưng linh khí quá mức phong phú còn cần tiêu hóa, Lưu Ly chỉ có thể sờ sờ bụng nhỏ phồng lên chưa đã thèm mà buông chén cháo.

Phong Hề Ngô ở trước mặt nàng buông một cái tiểu ngọc hồ quen mắt.

Lưu Ly hiểu rõ, đệ tử sao, đương nhiên là phải phụ trách hầu hạ cuộc sống hàng ngày của sư phụ, thế là nàng cũng phải chiếu cố hoa hoa thảo thảo kia đều thuộc bổn phận của nàng.

Lưu Ly lấy ngọc hồ: "Sư tôn yên tâm, ta nhất định đem hoa của ngươi chiếu cố hảo!"

Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người làm vườn Tê Ngô Cư!

Biết nàng hiểu lầm, Phong Hề Ngô nói: "Ngươi nếu bái ta làm thầy, pháp bảo này liền tặng cho ngươi."

Nguyên lai là cái pháp bảo, Lưu Ly quan sát vài lần. Ngày xưa nàng dùng nó tưới hoa, nên đem nó trở thành vòi hoa sen dùng để tưới hoa cỏ, căn bản chưa từng chú ý nó thuộc hàng pháp bảo phẩm cấp.

Phong Hề Ngô nói: "Ta đã hủy thần thức ấn ký, ngươi lạc ấn vào đi. Còn làm sao sử dụng, chính ngươi nghiền ngẫm."

Lưu Ly làm theo lời nàng, đem thần thức ấn ký ấn lên, tức khắc cùng ngọc hồ sinh ra một loại liên kết vi diệu.

Nàng đắm chìm suy nghĩ, tinh tế quan sát ngọc hồ trong tay, thuận miệng hỏi: "Ngọc hồ này gọi là gì?"

"Thượng Thiện Nhược Thủy Hồ."

Lưu Ly tay run lên, suýt nữa đem ngọc hồ ném đi, ngay sau đó nàng lại gắt gao ôm trong lòng ngực.

Thiên cấp pháp bảo ngoan ngoãn của ta, ngươi thế mà lại bị Phong Hề Ngô tùy tiện cầm đi tưới hoa?!

Lưu Ly thành khẩn mà nhìn về phía Phong Hề Ngô: "Sư tôn, ngươi còn có cuốc đất chậu hoa không cần thì cứ việc giao cho đệ tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro