Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Ngồi trên đùi thon dài của nữ nhân ưu nhã.


Ngay từ đầu ở trong minh tưởng xuất hiện linh khí dị thường dao động khiến cho Phong Hề Ngô chú ý, Lưu Ly nói nàng luyện tập thuật pháp cùng phù chú, Phong Hề Ngô cũng không quản nàng.

Kết quả...... Liền nổ tung.

Phong Hề Ngô phản ứng cực nhanh, cổ dòng khí bùng nổ mãnh liệt chỉ trong chớp mắt, nàng đã phá cửa xông vào, một tay cầm thiết tường ôm lấy Lưu Ly rồi sau đó lui ra ngoài.

Ai biết ngọn nguồn làm nổ mạnh như vậy là ở trên người Lưu Ly.

Dòng khí cuồng bạo vỡ toang sau đó lại bị tường băng ngăn lại, phản công trở về.

Ở cảnh giới này đương nhiên một chút tiểu thương nho nhỏ này cũng không mảy may đến nàng.

Nhưng mà Lưu Ly......Luyện công pháp đến phát nổ, trên bụng thủng một chỗ to, còn bị dòng khí đảo quanh thân một lần nữa, nên sau khi sóng yên gió lặn thì cả người nàng trông không khác gì tên khất cái.

Lưu Ly lung lay đứng lên, tay ôm bụng há mồm vừa muốn nói gì: "Nôn --"

Một mồm máu tươi theo miệng chảy ra.

Lưu Ly: "!!!"

Lần này cùng mấy lần trước vận công sai phun huyết dịch hoàn toàn bất đồng, quả thực khác nhau như vòi nước với thác nước!

"Ta...... Oa...... Nôn...... Không...... Phi...... Là......"

Lưu Ly vừa mở miệng, một lượng lớn huyết dịch từ cổ họng chạy thẳng ra ngoài xem ánh mặt trời có chói chang không, đổ máu như vậy cũng ngăn không được nàng dong dài.

Phong Hề Ngô gân xanh thái dương nhảy dựng, một chưởng chụp trên ngực nàng, rót chân khí vào trước để bảo vệ tâm mạch. Tiếp theo xổ một tràng công phu nhanh đến Lưu Ly còn chưa thấy rõ, rồi ném nàng xuống cái hồ nước được xây gần đó.

Hồ này không phải là minh nguyệt đàm, xung quanh bốn phía bị vách núi vờn quanh, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng nước truyền đến ù ù.

Hồ nước cực kì lạnh, Lưu Ly đứng mới vừa đáp xuống bắp đùi đã run cằm cặp, cũng bị sức nổi của nước nâng lên, nhất thời chân đứng không vững, hệt như giây tiếp theo nàng sẽ chết dưới nước, Lưu Ly hoảng sợ theo bản năng ôm chặt cánh tay Phong Hè Ngô.

Trong miệng còn không quên liên tục nói:

"Oa...... Muốn...... Khụ...... Chết...... Ách...... Phốc............ Nôn......"

Lưu Ly phun ra một đống máu, đem hơi lạnh lượn lờ trên mặt hồ nước nhiễm một mảng hồng lớn, Phong Hề Ngô trầm giọng nói: "Câm miệng."

Lưu Ly: "......"

Nước mắt bùm bùm rớt xuống, nàng đã như vậy, còn hung dữ với nàng! Thật là cái nữ nhân lãnh khốc vô tình!

Lưu Ly thương tâm muốn chết, bất chấp sợ hãi cũng không chê lạnh, quay người lại đưa lưng về phía nàng, không muốn lí luận với người kia nữa.

Phong Hề Ngô một chút cũng không phát giác tiểu tâm tư của nàng, còn tưởng rằng đứa nhỏ này đoán được nàng muốn làm cái gì, vì thế duỗi tay ở bả vai nàng nhấn một cái, Lưu Ly thình thịch một tiếng quỳ xuống ao.

Lưu Ly: "Oa --"

Trong miệng chảy huyết, trong mắt chảy nước, Lưu Ly cúi đầu nhìn xuống nước đã tới ngực mình, nhìn lại mặt nước đã nhiễm hồng còn hơi gợn sóng, hơi nước lượn vòng lờ mờ có thể nhìn ra tóc nàng đã loạn thành ổ gà, bộ dáng hình người vô cùng chật vật. 

Sắp chết còn chật vật như vậy, cũng quá thất bại a!

Không đợi nàng thương tâm quá lâu, một đôi tay chưởng đến ấn trên lưng nàng.

Một chưởng ấn ở giữa lưng, một chưởng ấn ở sau thắt lưng.

Chân khí mãnh liệt trong nháy mắt dũng mãnh đi vào, khống chế toàn thân kinh mạch của Lưu Ly.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Ly liền cảm thấy cả người như được xoa dịu, đau đớn cũng giảm bớt.

Phong Hề Ngô đối với ta thật tốt.

Đơn phương nghĩ ta sinh khí, đơn phương nói ta tha thứ cho ngươi, Lưu Ly vươn tay vớt nước trong hồ, rửa mặt cho chính mình rồi sửa sang lại tóc tai.

Xoạt xoạt, bỗng nhiên Lưu Ly bất động.

Sau khi thôi hộc máu làm mặt hồ trở nên trong veo lại, nàng nhìn thấy phía sau nàng người nọ nhìn nàng bằng ánh mắt không thể miêu tả được.

Lưu Ly rút tay về, quay đầu lại lộ ra nụ cười cực kì ngoan ngoãn.

Lúc này nàng bị thương nghiêm trọng hơn lúc trước, đan điền không biết vì sao giống như phảng phất bị người dùng lực công kích.

Phong Hề Ngô nhẹ nhàng đẩy bả vai nàng, đem nàng quay sang cùng mình mặt đối mặt.

Lưu Ly ngâm mình ở trong nước, độ lạnh của nước cực thấp, hiện tại lại hoảng quá mức nên hàn khí nhập thể, hơn nữa Phong Hề Ngô mang lại chân khí, càng làm nàng bị đông đến run run rẩy rẩy.

Phong Hề Ngô hỏi nàng: "Ngươi đã làm cái gì?"

Lưu Ly có điểm chột dạ: "Cũng không có gì......"

"Nói."

Nhìn đến hàng lông mày xinh đẹp của Phong Hề Ngô hơi hơi nhíu lại, Lưu Ly nhạy bén nhận thấy được nàng tựa hồ đang sinh khí, trong lòng lộp bộp một cái, không dám làm nũng chơi xấu nữa, nàng rũ đầu ngoan ngoãn đem việc bản thân tu luyện yêu đạo nói ra.

Nguyên lai Lưu Ly vào minh tưởng thất cảm thụ được linh khí dày đặc so với ngoại giới còn cao hơn gấp mấy lần, theo đó nguyên tố thủy nguyên cũng càng cao. Nàng liền động tiểu tâm tư, muốn nhờ linh khí làm tu vi cao hơn chút.

Như vậy chuyện tu luyện của nàng cũng sẽ làm ít lợi nhiều.

Mà vốn dĩ minh tưởng thất có loại hiệu quả này là bởi vì có khắc lại Tụ Linh Trận ở xung quanh.

Dựa vào pháp tu của Lưu Ly, nhất định là đối với bùa chú của trận pháp có hiểu biết cực nhỏ, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nàng nỗ lực di chuyển chân khí a, tu giả trong cơ thể vận hành chân khí dựa theo quỹ đạo nhất định, nếu người muốn tu luyện thì phải dựa theo quỹ đạo của trận pháp để vận chuyển linh khí, pháp trận càng nhiều thì càng nhiều qui tắc phải tuần theo nếu muốn hấp thu linh lực dồi dào của đất trời.

Cho nên nói, trận pháp gì cũng có phù chú duy nhất, độc nhất chỉ có vạn vật hấp dẫn bất đồng.

Lưu Ly dứt khoát luyện Tụ Linh Trận trong này để hấp thụ linh khí.

Thời điểm người tu chân vừa mới bắt đầu tu hành sẽ không ngừng học tập công pháp thuật pháp, luyện đan vẽ bùa các loại cơ bản tri thức khác để mở rộng hiểu biết về mọi mặt, việc này đối với tu hành cũng như nước mưa tưới xuống sông càng nhiều mặt sông sẽ ấp đầy nước cũng là lúc đạt được cảnh giới cao nhất.

Cho nên Lưu Ly tuy không tinh thông mọi thứ, nhưng tiểu phù chú đơn giản nàng cũng dễ dàng vẽ ra.

Nàng muốn chính tay mình thực nghiệm, đương nhiên cũng vì Tụ Linh Phù có hình vẽ cực kì đơn giản cũng không có yêu cầu phải phân tâm khống chế các cách vận chuyển chân khí khác, khi vẽ dùng linh khí cũng cực ít ỏi, càng vì linh thủy trong minh tưởng thất làm cho pháp trận có hiệu quả cao.

Nguyên nhân quan trọng nhất khiến nàng chọn vẽ trận pháp này do phù chú của nguyên chủ để lại cùng phù trận pháp vô cùng giống nhau, thứ hai là rất nhiều chỗ trận pháp có vô số biến hoá có lợi cho tu luyện của mình nên nàng không phải giữ cho tinh thần cứng nhắc tiếp nhận.

Lưu Ly tinh tế quan sát hoa văn Tụ Linh Trận, sau đó nhớ kỹ, nàng tính toán vẽ lên người của mình.

Lúc vẽ liền có một tiểu cơ linh lực được triển khai, nhưng nàng nghĩ thầm nếu trận pháp được vận hành thì phù chú càng ngày sẽ càng phức tạp hơn đến lúc đó sẽ mất nhiều hơn được. Nàng mới quyết định trực tiếp dùng chân khí vẽ ở đan điền như vậy vận hành chân khí được nhiều hơn cũng thuận tiện cho vận chuyển linh lực không để phóng thích ra bên ngoài lãng phí linh khí, cũng có thể trực tiếp đem linh lực hấp thụ vào đan điền nhanh hơn.

Nghĩ đến chỉ cần luyện ấn vận hành công pháp đơn giản như vậy mà có thể hấp thu linh lực cực tinh khiết nhiều như vậy, người nào sẽ không làm a!

Lưu Ly cứ như vậy...... Bắt đầu tìm đường chết.

Ngay từ đầu, nàng đem chân khí ở nội đan điền điều động lên, vận chuyển thành một vòng tròn lớn, lúc đó cảm thấy đan điền có chút rút gân, đây là một loại cảm giác thập phần vi diệu, trừ bỏ rút gân, Lưu Ly tạm thời không nghĩ tới từ hình dung thích hợp hơn.

Nhưng lúc sau thích ứng được lại làm nàng không có sức. Vận hành đường chân pháp càng phức tạp nên Lưu Ly ngồi một lần là một ngày một đêm, luyện càng sâu hơn phải càng cố sức.

Mất ăn mất ngủ dốc hết tâm huyết, rốt cuộc là nàng đem cái bùa pháp nho nhỏ Tụ Linh Trận gây hoạ.

Sau đó nổ tung.

Lưu Ly ở trong hồ nước, kích động vỗ một cái rõ to làm bọt nước văng lên mặt Phong Hề Ngô, căm giận nói: "Ta lại không biết vì cái gì mà thành ra như vậy."

Hồ nước chứa cực nhiều nội ẩn thủy tố, Lưu Ly ngâm mình ở bên trong tuy rằng lạnh, nhưng lại giúp nàng hấp thu thủy tố chữa lành các ám thương bên trong cơ thể.

Phong Hề Ngô nghe Lưu Ly nói xong, khiếp sợ vì sức tưởng tượng phong phú của đứa nhỏ này mà nhìn chằm chằm nàng nhìn sau một lúc lâu, nói:

"Vì là thủy hành Tụ Linh Trận nên mới linh khí cố nhiên có thủy tố nhiều nhưng cũng vô số loại tạp chất. Tu chân giả trong cơ thể có chân khí thuần túy, nên hai loại không thể cùng nhau tồn tại, thậm chí sẽ xung khắc nhau, tự nhiên người tu chân luyện trận pháp này sẽ không thể tường an không có việc gì được."

Lưu Ly ngâm mình ở trong nước, quần áo bị rách nổi tứ tung trên mặt nước, nàng cười mỉa nói: "Thực tiễn làm sao ta đã hiểu được. Ta thề, sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn này nữa là được!"

Phong Hề Ngô lại nói: "Lưu Ly, ngươi có biết vì cái gì đều cùng lợi dụng linh lực của đất trời, công pháp, trận pháp, phù chú, luyện đan lại có khác biệt lớn như vậy?"

Lưu Ly nào hiểu được cái này, trước kia nang là cái người chính kiến kiên định tin vào thuyết vô thần giả chính là cái kiên định thuyết vô thần giả, sau khi xuyên qua mới từ từ tiếp nhận kiến thức "Không khoa học" tồn tại.

Lưu Ly lắc đầu: "Không biết."

"Bởi vì người và cỏ cây, hay cỏ cây và thạch bản chất đều bất đồng nhau." Phong Hề Ngô nói, "Nguyên nhân chính là vì có điều bất đồng, cho nên có muôn vàn đạo pháp."

Lưu Ly cân nhắc một chút, biết mình đã quên cái gì.

Nàng đã quên bản chất sự vật với trình độ phức tạp là bất đồng, bởi vậy muốn lợi dụng linh khí, thay đổi vật dẫn phải đổi loại phương pháp, đơn thuần rập khuôn là không được.

Lưu Ly hổ thẹn gật đầu, phát hiện mình nghĩ việc tu hành quá mức đơn giản, nói: "Ta biết sai rồi."

Tiếp theo nàng nhất định càng cẩn thận thực nghiệm!

Thành tâm nhận sai, chết cũng không hối cải. Câu này chính xác là nói Lưu Ly.

Lưu Ly hiện tại xác thật có chút hối hận, không phải hối hận vì loạn tu hành, mà là hối hận ở trước mặt Phong Hề Ngô lộ ra bộ dạng trước mắt.

Bộ dáng này khẳng định làm người khác không thích được a.

Cũng không biết ngày sau có thể vãn hồi một chút hình tượng hay không.

Lưu Ly miên man suy nghĩ, không chú ý đến bàn tay hơi lạnh đang tiến đến trên đầu mình.

Bàn tay ở trên đầu nàng xoa hai cái giống như chủ nhân của bàn tay không được tự nhiên cho lắm.

Lưu Ly ngạc nhiên ngẩng đầu.

Phong Hề Ngô nói: "Lưu Ly, tu hành vốn là nghịch thiên mà làm, phàm nhân không được đoán thiên cơ, cũng không đoán được chuyện thiên ý. Ngươi, ta, muôn vàn tiền bối, đều là sờ cục đá qua sông, ai cũng không dám nói dưới chân mình đâu là đường tu hành duy nhất cũng là đường chính xác nhất."

"Ngươi dám tự mình đi, chuyện này là một chuyện tốt, không cần nhận sai."

Ý tứ là...... Nàng đang khen?

Khóe miệng Lưu Ly lặng lẽ giương lên, hàm răng cắn môi dưới cười hàm súc.

Phong Hề Ngô thu hồi tay, tiếp tục nói: "Chỉ là càng cô độc, càng phải có nhiều điều cần suy tư, ngươi minh bạch sao?"

Lưu Ly miệng cười chợt tắt, ý tứ này là Lưu Ly không suy nghĩ cẩn thận, vì thế uể oải không vui nói: "Ta minh bạch."

"Vậy là tốt rồi." Phong Hề Ngô thập phần vui mừng.

Nàng chữa thương cho Lưu Ly vài lần, đã phát hiện thể chất trên người nàng khác hẳn với người thường. Vết thương của nàng khôi phục cực nhanh, lại may mắn là vết thương tuy ở đan điền nhưng tiểu trận pháp kia đem tới linh khí không nhiều nên chỉ bị thương nhẹ.

Nhưng dù vậy, muốn thay nàng dọn dẹp toàn thân chân khí hỗn tạp chữa khỏi cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Lưu Ly ở hồ nước hồi lâu, có chút đau chân quỳ không được nữa, mới ngồi bệt mông xuống, ngâm trong hồ nước lập tức sắp tới lỗ mũi.

Lưu Ly: "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc......"

Đáng giận! Nguyên lai là bởi vì nàng lùn, cho nên mới cho nàng quỳ chữa thương sao!

Lưu Ly một lần nữa quỳ xuống, nàng hướng phía dưới nhìn qua, phía dưới là một cái bạch ngọc được dựng giống như cái ghế nhỏ, phỏng chừng là thiết kế của Phong Hề Ngô, nhìn lại Phong Hề Ngô xếp bằng ngồi trong hồ nước lại chỉ ngập đến cái cổ trắng nõn tinh tế của nàng......

Không biết qua bao lâu, mũi Lưu Ly bắt đầu đau xót, hai mắt hàm chứa lệ nóng cuồn cuộn chảy ra.

"Chân nhân, đầu gối ta đau."

Phong Hề Ngô một tay ấn đan điền, một tay thay nàng lau nước mắt, có chút khó hiểu: "Sao ngươi lại thích khóc như vậy?"

Lưu Ly mặt vô biểu tình rơi lệ: "Đại khái là bởi vì tử trạch tác giả cảm thấy nữ hài hay khóc sẽ chọc người yêu thương." Cho nên hắn liền cấp đệ nhất nữ chủ Tuyết Lưu Ly một ấn tượng cực kỳ dễ thương - tuyến lệ phát triển rất mạnh mẽ.

Phong Hề Ngô cái hiểu cái không nghe nàng nói, vì nghĩ nàng thích nói bậy nên cũng không truy hỏi, liền lắc đầu cười nói: "Thôi, ngươi ngồi xuống đi."

Ngồi chỗ nào a?

Lưu Ly còn chưa phản ứng lại, liền bị Phong Hề Ngô nhẹ nhàng ôm đến lòng ngực, lập tức ngồi trên đùi thon dài của nữ nhân ưu nhã.

Lưu Ly: "!"

--------------------------------------------------

Chắc tui nên để là chủ thụ??
Ủa Lưu Ly??
Cực kì buồn bã.
Dịch vậy chứ cái đoạn tu luyện gì đó tui cũng không hiểu nữa 🙉 chỗ nào sai mọi người giúp tui với ạ

------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cảm tạ kirawolf địa lôi, tâm thái nổ mạnh.

Cảm tạ "Kêu chủ" tưới dinh dưỡng dịch +10, "kirawolf" tưới dinh dưỡng dịch +2, "Một khắc đều không được nhàn" tưới dinh dưỡng dịch +60, phao tắm chữa thương sướng lên mây.

Đúng rồi, bổn văn là ngày càng, không cần lo lắng hố rớt. Giống nhau ở buổi tối 6 giờ đến 9 giờ đổi mới, ngẫu nhiên ở khác thời gian đoạn đổi mới. Không thể càng sẽ xin nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro