Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mộng


Liễu Ly ý thức mơ mơ màng màng, yết hầu cảm thấy khô khốc, theo bản năng nàng xoay người xuống giường.

Thất tha thất thểu đi được vài bước, từ trong bóng tối mò đến cái bàn, Liễu Ly sửng sốt: "Ta về quê ư?"

Nàng mò lấy cái ly rót nước uống, trên bàn không phải ly pha lê cùng bình nước lạnh quen thuộc, mà lại là cái chung trà nhỏ với nước trà đắng ngắt thơm ngát giống như lúc nhỏ ở dưới quê người ta hay dùng.

Liễu Ly ngơ ngác mà tự đổ cho mình một chung trà uống: "Đây là đang trong mơ à?"

Đợi cho thị lực đã thích ứng trong căn phòng tối, lúc này nàng mới thấy rõ được màn che đính những hạt châu giống y như khuê phòng của mấy nhi nữ được yêu chiều trong phim truyền hình cổ đại.

"Nhưng mơ như thế này cũng quá chân thật." Liễu Ly sờ soạng cái mâm đựng trái cây được đặt trên bàn, cầm một trái lên gặm. "Ân, thật ngọt"

Một lúc sau Liễu Ly đi đến cái kính sáng choang trước mặt định tự kỉ một lát, tự nhiên là bị khuôn mặt kiều mị trong gương làm cho hoảng sợ.

Nhan sắc này tuyệt không phải gương mặt ta, Liễu Ly nhìn người trong gương, rồi trầm ngâm một lát, "Làm một giấc mộng như vậy coi như cũng không lỗ."

Trong mộng này chỉ có mình nàng, không biết còn nhân vật nào khác nữa hay không, Liễu Ly đi đến giường, ngồi đến nhàm chán, bắt đầu nghĩ đến tại sao nàng đi ngủ một chút lại có thể mơ đến chuyện này.

Nàng chỉ là một người bình thường, gần đây nhàm chán mới đọc tiểu thuyết tu tiên, mà truyện còn chưa viết xong, nàng thích nhất nhân vật bạch nguyệt quang của nam chính, nhìn đến kết quả bạch nguyệt quang chết, Liễu Ly tức giận phun bình luận 3000 chữ trong bản tiểu thuyết kia. Đến nay tác giả cũng không thèm ra chương mới ...

Trừ bỏ chuyện này, nàng gần nhất không có xem qua phim truyền hình cổ trang cùng tiểu thuyết khác.

Đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, nhất định là xem tiểu thuyết tu tiên quá nhiều, nàng liền mơ thấy mình tỉnh dậy ở cổ đại.

Liễu Ly có chút thổn thức.

Nghĩ đến mình đang ngồi trong mộng một hồi lâu vẫn chưa tỉnh, Liễu Ly có chút ngồi không yên, đứng lên muốn đi ra ngoài xem một chút.

Vừa đi khỏi khuê phòng vài bước, một tiểu cô nương xinh đẹp đi tới dáng dấp trông không sai biệt lắm cỡ xấp xĩ 13-14 tuổi, đang cầm một giỏ hoa tươi, nhìn Liễu Ly đang đi ra, cái đầu nhỏ lộ ra tươi cười ngọt ngào nói: "Sư tỷ, ngươi tỉnh!"

Nguyên lai ta còn là một trưởng bối nào đó.

Liễu Ly cười với nàng một cái, tiểu cô nương liền chạy tới lôi kéo Liễu Ly đẩy nàng vào phòng, không biết tiểu cô nương này vừa làm cái gì, trong phòng đột nhiên sáng sủa lên, dọa Liễu Ly nhảy dựng.

Cảm nhận thấy Liễu Ly có chút khác thường, tiểu cô nương ôn hoà nói: "Sư tỷ, ngươi như thế không chải đầu không mặc áo ngoài liền chạy ra ngoài vậy? Cái này nếu để Diệp sư tỷ nhìn thấy sẽ chê cười ngươi đó a."

Liễu Ly nói: "Ta không cẩn thận quên mất."

Kỳ thật không phải nàng quên,mà là nàng cho rằng đồ trên người đang mặc là áo ngoài, càng nhìn càng giống y phục diễn viên trong phim truyền hình diễn Tiểu Long Nữ cùng bạch y thiếu hiệp mặc. Liễu Ly vừa rồi nhìn mình trước gương, trên người nàng mặc một thân bạch y váy trắng cũng xem như tiên thực, nàng mới tưởng là nguyên bộ.

Aizz, lại nói, trước kia nằm mơ cũng không chú ý nhiều chi tiết như vậy nha.

Tiểu cô nương một bên thay hoa trong bình, một bên nói: "Lưu Ly sư tỷ, ngươi mau đem xiêm y mặc vào đi."

Liễu Ly tràn đầy tự tin, hướng tủ quần áo đi đến mở ra, ba giây sau nàng liền bị một tủ quần áo đầy màu sắc loá mắt làm cho một trận đầu óc choáng váng.

Không đúng, chỗ quần áo này không phải thẩm mỹ của ta a.

Tỷ tỷ ta trông soái như thế, làm sao ta sẽ mặc quần áo như vậy a!

Liễu Ly nghĩ nghĩ, duỗi tay chọn một kiện bạch y lấy ra.

Xúc cảm mềm mại, vuốt vuốt rất thoải mái, hoa văn đáng yêu thêu thùa tinh xảo, thủ công này vải dệt này tuyệt đối có giá trị xa xỉ.

Nằm mơ thôi, liền phá lệ mặc một lần đi.

Tuy rằng lần đầu tiên mặc cái loại quần áo này cảm giác thật rườm rà, Liễu Ly vẫn bình tĩnh trấn định mà mặc, đều nhờ vào một năm trước nàng đi chụp ảnh mặc cổ trang mà có kinh nghiệm đem quần áo mặc vào.

Mặc xong rồi nhìn tiểu cô nương đứng trước mặt, tiểu cô nương ấp úng nói: "Sư tỷ, kiện áo này ngươi mặc ngược vạt áo a, khi sư trưởng qua đời mới phải mặc như  a."

Liễu Ly trấn định tự nhiên đáp: "Ta mới vừa tỉnh dậy, ta lấy nhầm. Ai nha, là do ta choáng váng đầu óc."

Nàng là sư tỷ nên tiểu cô nương khó mà nói cái gì, liền giúp nàng đem quần áo một lần nữa mặc tốt, Liễu Ly lại ám chỉ cho tiêu cô nương, nhờ thay chải tóc giúp.

Thật vất vả lăn lộn xong, Liễu Ly thở dài: "Thật là cái mộng phiền toái."

"Cái gì nằm mơ?" Tiểu cô nương cười nói, "Sư tỷ, ngươi đã tỉnh rồi cũng đừng quên đi cảm ơn Long sư huynh."

Nói đến Long sư huynh ba chữ, tiểu cô nương vươn tay che miệng hì hì nở nụ cười, ánh mắt ái muội giống như đang có hứng thú bát quái.

Liễu Ly mày nhăn lại, phát hiện ra chuyện xưa mình mơ không đơn giản, vội nói: "Long sư huynh ở đâu?"

Tiểu cô nương nói: "Từ khi sư tỷ bị thương, Long sư huynh liền tự mình đi Dị Thú Viên thuần thú, hiện tại còn chưa đi ra."

"Kia vậy Dị Thú Viên ở đâu?" Liễu Ly bước một chân đi ra cửa, trong miệng hỏi, "Đúng rồi, ngươi tên là gì, vừa rồi cảm tạ ngươi a."

Tiểu cô nương: "......"

"Như thế nào không trả lời ta." Liễu Ly không nghe thấy hồi âm bèn quay đầu nhìn lại, thấy tiểu cô nương vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía mình.

Nàng buồn bực hỏi tiếp: "Vậy ngươi cũng nói cho ta Long sư huynh tên gọi là gì đi?"

Tiểu cô nương lắp bắp: "Sư, sư tỷ......"

Liễu Ly: ??

Tiểu cô nương lui về phía sau một bước, lại cảm thấy không đúng, bỗng nhiên tiểu cô nương giống như chim sẻ nhỏ bị rút lông mao nghiêng ngả lảo đảo hướng ra phía ngoài bay đi: (?? Rút mao chắc là rút lông chim sẻ hã mọi người :)) )

"Sư huynh không được rồi -- chưởng môn cứu mạng a -- sư tỷ mất trí nhớ rồi!!!"

Tiểu cô nương la hét toáng lên tiếng kêu vang lên truyền đến thật xa, lưu lại Liễu Ly vẻ mặt khiếp sợ mà đứng ở tại chỗ: "Ngọa tào, nơi này còn có thể bay a!"

Trong viện hoa đào nở rộ, phấn hoa lẫn cánh hoa bay trong gió, Liễu Ly thông thả duỗi cánh tay bắt lấy, bỗng nhiên nàng hơi hơi mê mang: "Ngươi cũng nên nói cho ta biết Dị Thú Viên ở đâu, đi hướng nào a."

Kỳ thật ở trong mộng, chạy đi đâu đều không sao cả.

Nhưng cái mộng này chân thật như vậy, ý thức của ta vẫn rất thanh tỉnh.

Lúc này nàng có điểm lúng túng.

Mạc danh có cảm giác sợ hãi.

Liễu Ly nói thầm: "Làm sao ta còn chưa chịu tỉnh?"

Nàng không nói thầm ra tiếng, nhưng trong lòng nháy mắt hiện lên ý niệm là: Ai nha ta sẽ cảm giác được đây là nằm mơ mà không bị đắm chìm ở trong mộng.

Cái sân này thực an tĩnh, Liễu Ly liếm liếm môi dưới, nhỏ giọng nói với không khí: "Cái kia, sư muội...... Là mộng thôi, ngươi hẳn là có thể nghe thấy đi. Hay là ngươi quay về trước lúc ngươi tới, chúng ta lại làm lại một lần?"

Tiểu cô nương thực mau nghe được tiếng lòng của Liễu Ly, dùng vận tốc so với lúc rời đi càng mau hơn, phành phạch phành phạch bay trở về. 

Chờ đến lúc nhìn thấy rõ trên bầu trời có bóng dáng một thân hắc y đến gần, Liễu Ly tập trung nhìn nhìn, mới biết được lần này nhanh như vậy là bởi vì có một con đại hắc chim ưng bắt lấy chim sẻ nhỏ bay bay phi tới.

Người nắm cổ áo tiểu cô nương là một thiếu niên xấp xĩ 17-18 tuổi vẻ ngoài tuấn lãng, cao ráo, hắn đáp xuống đất nôn nóng hấp tấp đi đến trước mặt Liễu Ly, duỗi tay nắm lấy bả vai nàng.

Liễu Ly theo bản năng lui về sau một bước né tránh, làm gì vậy, nằm mơ cũng không được tùy tiện đụng chạm nha!

Thiếu niên kia trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, tay hắn ở trên không trung cũng không hạ xuống, so với diễn phim truyền hình còn khoa trương hơn: "Lưu Ly sư muội, ngươi thật sự không nhớ ta sao?"

Liễu Ly thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: Mẹ nó có thể hay không đem kịch bản cho ta xem trước một chút!

Trong mộng một đám người đều biết gọi nàng là gì, nàng lại không biết đối phương, một chút cũng không công bằng.

Liễu Ly ngượng ngùng nói: "Ngươi nói ra tên ngươi một chút, không chừng ta có thể nhớ lại a."

Tiểu cô nương nóng nảy kiềm không được, vội vã đem tên của mình nói ra: "Lưu Ly sư tỷ, ta tên Lương Thiên Điềm, ngươi có ấn tượng không?"

Kỳ thật không có ấn tượng gì, nhưng nhìn Lương Thiên Điềm bộ dạng vội vàng sắp khóc tới nơi, Liễu Ly chột dạ nói: "Ân ân, có vài điểm ấn tượng......"

"Ta đây đâu, sư muội, ngươi còn nhớ rõ ta không?" Bên cạnh thiếu niên sư huynh càng gấp, "Kẻ hèn họ Long, tên là Cảnh Hành, chính là lấy trong câu ' cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ '."

Giới thiệu cũng khoa trương quá rồi, Liễu Ly nhịn không được phun tào, còn không phải là họ Long kêu Cảnh Hành, nói thẳng tên tự là Long Cảnh Hành không được rồi sa......

Từ từ!

Long! Cảnh! Hành!

Liễu Ly hít hà một hơi: "Long Cảnh Hành!"

Long Cảnh Hành vui mừng khôn xiết: "Lưu Ly sư muội, ta biết ngươi nhất định nhớ rõ ta, sư muội, từ ngày hôm trước ngươi bị thương, ta ăn mà không biết mùi vị gì, đêm cũng không thể ngủ, ta......"

"Lưu Ly sư muội?" Liễu Ly tuyệt vọng mà chỉ chỉ chính mình, nhìn về phía Lương Thiên Điềm, "Ta họ gì?"

Hỏi ra bốn chữ suýt nữa đem Lương Thiên Điềm khóc ra nước mắt: "Sư tỷ, ngươi quả nhiên mất trí nhớ, ngươi chính mình họ gì cũng không nhớ rõ ô ô ô......"

"Không, ngươi trước đừng khóc......" Liễu Ly hỏng mất nói, "Ta không phải là họ Tuyết đi?!"

Lương Thiên Điềm nín khóc mà cười: "Đúng vậy đúng vậy a."

Liễu Ly bừng tỉnh đại ngộ: Nguyên lai sư muội kêu ta là Lưu Ly Tuyết Lưu Ly, không phải Liễu Ly!

Chân mày nàng giật giật một trận, choáng váng chưa khỏi hẳn lại phát tác làm Liễu Ly khó thở, đầu óc mông lung, đôi chân mềm nhũn té xĩu, trước khi hôn mê Liễu Ly còn không quên nhìn lên bầu trời ánh nắng chói lọi, phun ra hai chữ:

" Ngoạ...... tào......"

 hết chương đầu tiên :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro