Chương 8. Đêm nay chúng ta cùng thảo luận kỹ càng
Thu Dục Minh thu lại sự tò mò đang gợi lên trong đáy lòng, lại theo lời của Lục Kim Hoa mà vận khởi chân nguyên, bắt đầu xung kích vào tầng Trúc Cơ.
Chờ đến khi xung kích thất bại, Thu Dục Minh chậm rãi mở mắt, nàng lấy tay lau đi mồ hôi trên trán.
"Thế nào rồi?" - Nàng vội vàng hỏi Lục Kim Hoa.
"Tìm được vấn đề rồi, thật sự có khúc mắc giữa quá trình ngươi đột phá. Thứ này...nằm ở trên ngực của ngươi, cản trở đường đi của linh lực.
Thu Dục Minh trầm mặc, thần sắc ảm đạm đi vài phần.
Lời của Lục Kim Hoa như cây kim xuyên thẳng vào tim đen nàng, khiến nàng không muốn đối mặt với nó.
Cái gọi là Trúc Cơ kỳ, là toàn thân kinh mạch đều lưu thông linh lực, như vậy mới gọi là nền tảng vững chắc, bước đầu xây dựng "công trình tu tiên".
Nhưng trong cơ thể Thu Dục Minh lại tồn tại một thứ gì đó, ngăn cản linh lực của nàng, khiến chúng không thể hội tụ.
"Ngươi nếu nguyện ý, tối nay giờ Tý (23:00-1:00), ta sẽ cùng ngươi nói chuyện." - Lục Kim Hoa thần thần bí bí mỉm cười.
"Vậy...ta gặp ngươi ở nơi nào?" - Thu Dục Minh vò đầu bứt tai, nàng chỉ muốn đấm cho đối phương một trận, mắc cái gì không nói thẳng ra mà cứ úp úp mở mở.
"Ta có biện pháp." Lục Kim Hoa đá chân mày, nói: 'Ngươi cứ ngủ là được."
Buổi tối, trước khi Thu Dục Minh đi ngủ, nàng lại cảm thấy có chút hưng phấn thấp thỏm, lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng.
Dù vậy, ban ngày nàng luyện tập kiệt lực, tâm tính lại thanh thuần xán lạn, rốt cuộc nằm được một lúc đã lăn ra ngủ.
Trong mơ màng, dưới làn sương mờ ảo của giấc chiêm bao, xa xa có người đạp gió cưỡi trăng mà đến, không ai khác, là Lục Kim Hoa.
"Ngươi muốn đột phá Trúc Cơ kỳ sao?" - Thời khắc này, Lục Kim Hoa trước mắt nàng lại không có nửa điểm giống như ban ngày nữa. Trong ánh mắt đối phương, nàng như bị hút vào giữa các vì sao, lấp lánh tựa tinh vân, lại mê hồn như những trận pháp thượng cổ, tràn đầy mị lực.
"Đó là dĩ nhiên, có thể đột phá, ta không tiếc bất cứ giá nào." - Thu Dục Minh chém đinh chặt sắt nói.
"Yên tâm, cũng không cần ngươi trả giá lớn. Chỉ cần ngươi vững tâm đối mặt với khúc mắc phía trước là được." - Lục Kim Hoa mỉm cười.
"Vấn đề của ngươi, là về chính anh trai của mình. Anh trai của ngươi chết, hẳn là vì có ẩn tình đi."
"Anh trai ta mang linh căn Kim hệ, và là Thiên linh căn. Anh ấy vẫn luôn là niềm tự hào của gia tộc ta, năm 15 tuổi cũng bước vào Trúc Cơ kỳ, hơn nữa được bước vào nội viện của tông môn. Sau khi từ tông môn trở về, anh ấy mang ta đi vào núi Nam Lĩnh du ngoạn, sau đó...chúng ta đụng phải Thôn Thiên Cự Mãng (trăn lớn nuốt trời), anh ấy vì bảo vệ ta...mà rơi vào cái chết." Trong xứ mộng mơ, tâm tình người ta sẽ vô thức thả lỏng phòng bị.
Thu Dục Minh một tâm kiêu ngạo lại cùng Lục Kim Hoa nói lên chuyện cũ.
"Ngươi vừa mới nói, vì Trúc Cơ kỳ nguyện trả giá tất thảy, phải không?" - Ánh sáng trong đôi đồng tử lấp loé, phù văn chuyển động chầm chậm kéo đi thần trí của Thu Dục Minh.
"Ta hy vọng ngươi trở lại ngày hôm ấy một lần, gặp anh ngươi lúc chạm trán với Thôn Thiên Cự Mãng."
Dưới ánh sáng chói loà, Thu Dục Minh mở mắt, phát hiện lần nữa trở về nơi rừng sâu u ám, trong tay là thanh kiếm quen thuộc.
Nàng rút chân khỏi dây leo, lại phát hiện phía sau mình loé lên hai ngọn đèn kích cỡ nhỏ bằng chuông đồng.
Một mùi vị tanh hôi từ loài động vật hoang dã xộc thẳng tới.
Hẳn là...Thôn Thiên Cự Mãng đi, ma thú cấp 2, tương đương với tu sĩ chiến lực Kim Đan kỳ.
Mà lúc này đây, lại không có thân ảnh cao lớn nào bảo hộ nàng.
Cả người Thu Dục Minh căng chặt, nàng nắm chặt kiếm trong tay, giơ lên cao.
"Ồ...Một thiếu nữ xinh đẹp." - Thôn Thiên Cự Mãng chậm rãi chuyển động, thanh âm trầm thấp dò hỏi nàng: "Ngươi làm sao chỉ có một mình đây? Một đứa con gái lớn lên trong nhung lụa, không nằm nhốt mình trong lồng pha lê đi, sao lại bước đến con đường này ta?"
Cự mãng trước mắt cuộn tròn đã cao tới 3 người xếp chồng, vậy thì càng không phải bàn đến chiều dài của nó.
Con trăn tinh lớn thì vl, toàn thân đều bao bọc bởi màu đen tuyền, như hút hết tất thảy ánh sáng vào bên trong. Với thân hình lớn như thế, sợ rằng tuổi thọ đã lên tới vài trăm năm tuổi. Vảy đen trên người nó to bằng con bướm, theo động tác uốn lượn mà những chiếc vảy ánh lên màu kim loại bắt mắt.
Một màn trước mắt này khiến cho Thu Dục Minh gần như bị nỗi sợ trong đáy lòng che khuất tầm mất. Sắc mặt nàng tái nhợt, hai chân run rẩy gắng gượng chống đỡ sức nặng của thân thể, bàn tay bốc lên hơi nóng của mồ hôi, tưởng chừng như không thể nắm nổi thanh kiếm nữa.
"Ngươi cầm cái gậy bằng tăm xỉa răng ấy thì làm được gì ta?" - Thôn Thiên Cự Mãng nhìn thiếu nữ nhỏ bé trước mặt, không ngừng chế giễu cười cợt, "Có phải ta vừa nói vậy sẽ khiến ngươi khóc lụt nhà không?"
Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Thu Dục Minh, nàng nhìn kiếm trong tay đang run bần bật, lại không biết phải làm sao.
Nàng giơ thanh kiếm lên.
Nhưng trước mắt nàng, chỉ thấy cự mãng trước mắt lười nhác vung đuôi lên, một lực mạnh mẽ gấp nàng trăm lần đập lên ngực Thu Dục Minh.
Trường kiếm trong tay nàng chịu đả kích lớn, văng xa ra ngoài, mà thân thể nàng cũng không khá hơn là bao, trực tiếp bay ra xa như diều đứt dây.
"Về rồi?" - Lục Kim Hoa nhìn nàng, mắt đối mắt, đối với thời gian nàng về cũng không ngạc nhiên lắm.
Nhưng đối với sự hổ thẹn trong Thu Dục Minh mà nói, những lời này cũng là một loại an ủi đi.
Nếu như trong lúc này, đối mặt với nàng là ánh mắt thương hại của Lục Kim Hoa, vậy thì nàng cũng sẽ xấu hổ đến chết mất.
Đoá hoa kiêu ngạo như Thu Dục Minh, lúc này trên mặt lại chậm rãi rơi xuống hai hàng nước mắt.
Gạt đi tất thảy những lo lắng cùng trầm uất, nàng lần nữa lại tiến vào trong trận pháp.
Rừng rậm, sâu bên trong.
"Anh trai ngươi trông còn giống người tu tiên, cơ bắp săn chắc, mỡ thịt đủ đầy, ăn vào rất sảng khoái. Nhưng thiếu nữ như ngươi thì trông béo béo mềm mềm, cũng coi như là một loại mùi vị khác đi." - Thôn Thiên Cự Mãng nói.
"Nói nhảm vô ích, tới chiến đi!" - Thu Dục Minh lần nữa giơ kiếm trong tay lên.
Lúc này đây, kiếm trong tay nàng xoẹt qua tia lửa khi chạm vào lân giáp của cự mãng. Nhưng nàng vẫn bị loài trăn khủng bố này hành cho tan xương.
Hiệp thứ 3.
"Ầy...nhà ngươi cũng quá là không coi ngươi ra gì đi." - Thôn Thiên Cự Mãng dùng ánh mắt thương hại mà nhìn nàng, "Muốn biết vì sao anh trai ngươi nhanh như thế có thể bước vào Trúc Cơ kỳ không? Không phải bởi vì hắn có Kim hệ Thiên linh căn (linh căn Thiên phẩm hệ kim) đâu, mà là vì nhà ngươi dùng ngàn mẫu ruộng tốt mà đổi cho hắn một viên Trúc Cơ đan đó~"
"Im mồm..." - Kiếm trong tay Thu Dục Minh sáng lên, ánh đỏ rực lửa bao quanh thân kiếm, nàng dùng sức trảm xuống một kiếm trên thân cự mãng, vậy mà những chiếc vảy cứng như kim loại lại nứt toạc ra dưới tác động của nàng.
"Cha mẹ ngươi thật thương ngươi, thật yêu quý ngươi. Nhưng cái loại thương yêu rẻ mạt này thì có ích lợi gì, anh trai ngươi muốn tu tiên, họ liền đem tài nguyên ưu tú nhất dành trọn cho anh trai ngươi, đều cho hắn cả." - Cự mãng áp lên bả vai nàng, từng câu từng chữ phun ra: "Nếu không phải anh trai ngươi chết, tiền tài nhà ngươi, làm gì được đến phiên ngươi kế thừa?"
"Nhưng mà...ngươi muốn cũng không được. Dù sao chờ đến khi ngươi gả cho phu quân của mình, ngươi cũng trở thành người nhà của hắn , huống chi là...tiền tài~?" - Ngôn từ nặng nề ngày càng xâm lấn tâm trí nàng, thúc đẩy nỗi thất vọng tràn trề sâu trong đáy lòng nàng, "Đứa trẻ đáng thương...ngươi sao lại không buông bỏ mọi thứ đi, không bằng cứ ngoan ngoãn...mà nuôi ta..."
Răng nanh toàn đọc xuyên thủng cổ Thu Dục Minh, máu đỏ phun trào đến toàn bộ dây leo phía trên, cảnh sắc tang thương đến cực điểm.
Lần thứ 4.
"Đứa con gái bé nhỏ không biết cách dùng kiếm. Sao không thừa dịp thanh xuân còn mơn mởn chạy đi dạo chơi cho sướng đời đi. Ngươi thật sự cho rằng không có cha mẹ, không có anh trai phù hộ, không gả cho người giàu, ngươi có thể sống ở nơi đây tốt đến vậy sao?"
"Ngươi có tư cách chó má gì nói ta?!" - Thu Dục Minh vận chuyển linh lực toàn thân, hai mắt nàng đỏ lên như muốn nứt toác ra, lửa giận bừng lên như muốn thay nàng nói lên tất cả: "Các ngươi tất cả đều là thứ rác rưởi chỉ biết khinh thường ta, vì cái gì?! Vì ta là con gái, vì ta chỉ là thiếu nữ sao!? Vì cái gì mà cảm thấy như vậy liền biến ta thành thứ đồ vô giá trị, biến thành thứ đồ tiền tệ để các ngươi đem đi giao dịch? Ngươi có tư cách gì để nói ta!!?"
"Ta bỏ ra tâm huyết, tất cả đều là nỗ lực của ta, đều là cố gắng của ta, các ngươi vì cái khốn kiếp gì mà phủ nhận ta?! Vì cái gì phải chà đạp ta!?" - Ánh kiếm rực lửa xé tan màn đêm, nàng chém xuống, muốn đem cự mãng xẻ dọc một đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro