Chương 19. Cảnh xuân
Ngón tay Người vừa hơi động đậy, từ xa tới liền có một con chim bồ câu đưa tin bay tới đậu vào bả vai Chung Nguyệt Giác.
Người viết chữ lên tờ giấy, chống cằm trầm tư một lát rồi lại ném nó vào trong nước. Giấy trắng mực đen nhiễm nước lạnh liền nhanh chóng bị mờ nhoè, cuối cùng chữ trên đó cũng theo nước mà tiêu tán.
"A...bạn nhỏ không nghe lời." - Chung Nguyệt Giác nhẹ vân vê đầu ngón tay, trong cái vuốt ve nồng thắm ấy, Người cảm giác được xúc cảm mềm mại ấm áp mang theo chút ngứa ngáy cùng bỏng rát không thể nói lên lời.
"Lần này tha cho em."
Bồ câu đưa tin rào rào bay về phía không trung, bóng nắng đổ xuống màn trời lộng gió.
Cảnh xuân gợn sóng, rơi vào đáy mắt Người một mảnh bình yên.
Chỉ như vậy một khoảnh khắc, chân khí nơi đan điền của Người như chậm lại, như có sợi tơ mềm mại rơi xuống, lại đem theo thứ phức cảm nóng rực và cháy bỏng mãnh liệt. Cảm giác chậm tan như rượu ngon thượng hạng, khiến Người chẳng thể khôi phục lại tinh thần mà cứ trì trệ trong cảm giác lâng lâng ấy.
Làm một đứa trẻ không cha không mẹ, được sư tôn tại Đào Nguyên tông nhận nuôi, dắt Người lên con đường vô dục vô cầu.
Nhưng đầu óc Người trong thời điểm hiện tại...chỉ toàn hình bóng tiếp xúc da thịt của thiếu nữ mềm mại.
Đó là chất kịch độc, một phát đi luôn, nhưng Người lại vui vẻ chìm vào luân hãm.
Nhưng lúc này Chung Nguyệt Giác lại không chọn đến mật thất để tiêu trừ ham muốn, mà lại đến một nói suối nước lạnh trong rừng để giải toả.
Lúc này là mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp, lại thêm thiên nhiên ôn hoà khiến lòng người xốn xang.
Ngón tay Người lả lướt trên quần áo, chúng theo động tác mà lả tả rơi xuống như những lớp màng bao phủ lấy tuyệt thế báu vật. Người cởi bỏ áo yếm của mình, chôn sâu bản thân vào làn sương dày đặc hàn khí của dòng suối.
Chung Nguyệt Giác luyện kiếm gian nan cực khổ, sau cùng cũng được bù đắp. Vòng eo mỏng manh lại hữu lực, đem lại cảm giác hút hồn mê người, sắc bén lại rù quến khiến thần quỷ không thoát.
Đạo lữ bình thường sẽ tại nơi đây "hành sự" kéo dài tình ý cùng với nhiệt độ, xúc cảm lạnh lẽo hòa cùng với thân nhiệt nóng bỏng tăng lên kích thích cực độ cho bất cứ ai muốn trải nghiệm cảm giác mạnh.
Chung Nguyệt Giác không tự chủ được kêu lên một tiếng, hàm răng trắng cắn bật máu môi đào.
Trong hôn mê, ngón tay từng mân mê qua thân thể Lục Kim Hoa đã rơi vào tư vị nóng lạnh xung đột nơi ấy.
Chung Nguyệt Giác vốn giữ biểu cảm gắt gao trên mặt giờ đã thở ra một hơi dài, lông mày cũng bất giác giãn ra.
Chung Nguyệt Giác mặc thêm quần áo, tóc ướt dầm dề tuỳ ý buông xoã sau lưng, bên hông lại đeo lên trường kiếm, hướng về phía túc xá mà bước qua.
"Tỷ tỷ, cho ta xem đi." - Hoàng Nghiêu quấn lấy Liễu Mạn Hoàn, nói: "Tỷ vẽ tranh đẹp như vậy, vẽ thêm một ít thì sao?"
Hoàng Nghiêu mặc trên mình một tấc y phục màu vàng nghệ, buộc tóc đuôi ngựa. Đôi mắt to tròn trên khuôn mặt đáng yêu, mang chút trẻ con lại đem theo tư vị thiếu nữ tuổi mới lớn, đẹp đẽ lại ngây thơ vô cùng.
Nàng thật ra đã thành niên rồi, chỉ là khi nàng đạt tới Trúc Cơ kỳ, nàng còn rất trẻ. Vậy nên khi cơ thể đến độ trưởng thành mới thể hiện ra một tư thái trẻ con nhưng quyến rũ như vậy, chính là hai thái cực đối nhau cùng ở tại một thân thể.
"Mấy cái đó...đối với trẻ con như ngươi vẫn là không tốt." - Liễu Mạn Hoàn vừa thấy nàng nói như vậy liền trốn đi, không khỏi cười cười nói.
"Ta không biết, lúc ngươi lấy tiền cọc của ta cũng không nói như thế." - Bỏ ngoài tai lời nói của đối phương, Hoàng Nghiêu ngồi phịch lên đùi của Liễu Mạn Hoàn, dính sát tới.
"Ta vốn dĩ thích trì hoãn, vừa chậm vừa muộn, cái này ngươi cũng không phải không biết." - Liễu Mạn Hoàn bất đắc dĩ mỉm cười, đáy mắt âm thầm xẹt qua một tia cô đơn.
Hoàng Nghiêu trong nháy mắt dựng lên, đè Liễu Mạn Hoàn dựa sâu vào ghế, tay nâng cằm đối phương lên nói: "Ngươi sao lại nói như vậy? Ngươi trong lòng ta luôn là tốt nhất!"
"Nhưng ta cái gì cũng trì hoãn, cứ mãi chẳng hoàn thành được tích sự gì, chẳng lẽ còn không phải phế vật sao?" - Liễu Mạn Hoàn chua xót nói, "Ngay cả đến Trúc Cơ cũng là nhờ ngươi mới có thể lên được."
Hai người nhất thời rơi vào tĩnh lặng, Hoàng Nghiêu lắc lắc đầu nói: "Nhưng mà Liễu tỷ tỷ vẽ tranh thật sự rất đẹp nha."
"Được rồi, được rồi, không cần khen. Nói đi, lần này ngươi muốn vẽ xuân đồ (sếch) của ai?" - Nói đến thiên tư của bản thân, Liễu Mạn Hoàn có chút đắc ý, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi vài phần.
"Vậy vẽ Đại sư tỷ đi." - Hoàng Nghiêu to gan, không sợ chuyện lớn.
"Ngươi không muốn sống nữa." - Liễu Mạn Hoàn trong giây lát như ngừng thở, thất kinh thất sắc nói.
Làm một hoạ sĩ, Liễu Mạn Hoàn không thiếu mấy bức họa thiếu vải dâm dục, nhưng cái này cũng không hẳn là biến thái, tại vì chỉ có hai người các nàng trộm thưởng thức mà thôi...
Nhưng mà, cái người được quần chúng gọi là "Diệt tuyệt sư thái" Đại sư tỷ, Liễu Mạn Hoàn càng không dám tưởng tượng được đối phương trong bộ dạng đó ra làm sao, cảnh tượng thần thánh đến mức trước nay nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Đại sư tỷ thanh cao như trăng sáng, cũng không biết tư vị của một người trên không tiếp dưới không gần lại mang phong thái dâm loạn tình ý ngập tràn như thế...đem lại cảm giác như thế nào, có lẽ cũng có thể lập lại toàn bộ cái gì mới là "chân chính xuân đồ".
Liễu Mạn Hoàn cũng có chút động tâm, Hoàng Nghiêu thấy vậy càng khiêu khích nàng: "Dù sao chúng ta cũng chỉ là ngầm thưởng thức, cũng là một loại sinh hoạt cá nhân, Đại sư tỷ muốn biết cũng không thể biết được đâu."
Liễu Mạn Hoàn thất thủ.
Nàng nhỏ giọng nói: "Thế ngươi cảm thấy...Đại sư tỷ là nằm trên hay là nằm dưới?"
Cái loại câu hỏi này vừa mới hỏi ra liền khiến hai người cảm thấy rùng mình.
Không còn cách nào, các nàng thật sự không thể tưởng tượng Đại sư tỷ cấm dục kia ở dưới trạng thái động tình sẽ là bộ dạng như thế nào.
"Thôi được rồi, cứ vẽ một bức mỹ nhân xuất dục đi." - Liễu Mạn Hoàn thở dài.
Nói liền làm, dưới ánh mắt sáng quắc của Hoàng Nghiêu, Liễu Mạn Hoàn tinh tế phác hoạ những đường nét trên giấy trắng.
"Thiếu vải một chút, thiếu vải một chút..." - Hoàng Nghiêu nhỏ giọng thì thầm.
"Ngươi thì biết cái gì, Đại sư tỷ phải có quần áo phụ trợ mới phóng xuất ra được tư thái mỹ nhân cấm dục vạn người mê, không có thì chỉ là tục tằng thôi." - Liễu Mạn Hoàn bác bỏ nói.
"A...Đại sư tỷ?" - Hoàng Nghiêu đang trong lúc vui vẻ, vô tình nhìn ra cửa sổ, một màn khiến cho nàng sợ không nói lên lời.
"Làm gì có ai?" - Liễu Mạn Hoàn run người, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh nắng ấm áo nhảy nhót trên cây liễu phía xa, nào có người ai?
"Chắc là ta nhìn lầm rồi đi." - Hoàng Nghiêu xoa xoa hai mắt của mình, rõ ràng là do bản thân thần hồn nát thần tính.
"Ngươi gấp gáp cái gì." - Tuy nói như vậy nhưng tay Liễu Mạn Hoàn không ngừng run lên, mực đọng trên ngòi bút trĩu nặng rơi xuống giấy, hoá thành một vết mực in hằn trên mặt giấy trắng.
"Aiya aiya, tiếc thật đấy." - Hoàng Nghiêu đau lòng nhìn lại.
Nàng nhìn chằm chằm bức hoạ, nhất thời ngây người.
Này cũng chỉ là tranh thôi, không thể biểu đạt được tư thái của Chung Nguyệt Giác Đại sư tỷ đâu.
Nhưng mà một bức hoạ như vậy, cũng không khiến cho người ta thản nhiên mà nhìn về phía này được.
"Đại sư tỷ đẹp như vậy, vì cái gì không vẽ thiếu vải một tí?" - Hoàng Nghiêu vô cùng đau đớn nói.
"Bởi vậy cho nên một mỹ nhân như vậy liền biến thành "Diệt tuyệt sư tỷ", đáng tiếc thật." - Liễu Mạn Hoàn tiếp lời, thở dài nói.
Đương lúc hai nàng đang suy tư thầm tiếc, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên bả vai hai người, tiếp đó cầm lên bức hoạ.
"Rất đáng tiếc sao?" - Chung Nguyệt Giác ngâm qua nước lạnh, càng khiến cho làn da trở nên sáng hơn, lại mang một tầng hàn ý dày đặc.
Nàng suy tư đánh giá bức tranh, trên mặt bày ra thứ biểu tình khiến người không dám đoán mò.
Liễu Mạn Hoàn cùng Hoàng Nghiêu như thể hai học sinh bị giáo viên chủ nhiệm bắt gọn trong lúc làm việc tày đình, cúi đầu thật sâu, thở cũng không dám thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro