Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 Sát khí

Wattpad hay bị lỗi nên lúc đăng có chỗ hay bị mất chữ hoặc lặp chữ nên mọi người bỏ qua 

                                  -----------------------------------

Lý Ninh Ngọc trầm ngâm hồi lâu, vẫn mở miệng: "Mọi người đi đi, tôi không đi."

"Tại sao?"

"Bởi vì bỏ trốn như vậy cho dù có thành công, cũng phải cả đời làm một kẻ đào tẩu. Tôi không thể làm công việc giải mã được nữa, vậy có khác gì với việc chết trong tay Morita?"

"Giải mã quan trọng đối với chị đến thế sao? Quan trọng hơn cả mạng sống sao? "

"Tôi sống đến gần ba mươi tuổi rồi, hai bàn tay trắng, điều đáng tự hào nhất là những thành tựu của tôi trong nghề giải mã, vì vậy nó cũng quan trọng như mạng sống của tôi."

"Nhưng ngay cả khi chị không thể làm việc cho chính phủ Nam Kinh, còn cả Trùng Khánh, Đảng Cộng Sản."

"Câm miệng, cô còn nói như vậy một lần nữa, tôi có thể đi đến khoa phản gián tố cáo cô. Cho dù tôi không làm, nếu người tâm địa xấu mà nghe thấy, cô nghĩ cô có đủ bao nhiêu mạng để bồi thường? Có phải dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa cha cô và chủ tịch Uông, hay là cha cô thoạt nhìn có địa vị kinh tế quan trọng? Cấp trên khi họ tàn nhẫn, cô cảm thấy những cấp trên này còn có bao nhiêu cảm thông? Chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi." Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa nhớ tới thủ lệnh mà chủ tịch Uông từng tự tay ban hành khiến Cố Mộ Hiểung cũng lún sâu vào đống đổ nát, đủ để thấy mối quan hệ giữa Uông Tinh Vệ và Cố Dân Chương cũng không thân thiết, kết cục cuối cùng của vị thiên tài được mọi người ca ngợi, như trước, vẫn là tự sát đổi lấy tình báo truyền ra ngoài, vì thế không khỏi tự giễu: "Cái gì thiên tài giải mã, cho dù là ai đi chăng nữa cũng chỉ nổi chìm trong biển lửa này, mặc cho ngươi có đa trí đến đâu cũng không thể chống lại số mệnh. Chống đỡ ngươi bất quá chỉ là một chút ánh sáng mờ mịt của thế giới rộng lớn và hỗn loạn kia, chỉ là hy vọng mà thôi. "

"Chị Ngọc, chị hẳn là hiểu rõ tôi thật sự muốn cứu chị, chúng ta có thể đi ra ngoài, chị không tin tôi sao?"

"Không liên quan đến tín nhiệm, chỉ là tín ngưỡng."

"Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của chị."

"Chuyển lời đến Ngô Chí Quốc, quên đi, không cần phải nói nữa, Hiểu Mộng, chúng ta không thể thoát khỏi sự thúc đẩy của số mệnh, đôi khi ra sức để chật vật đấu tranh có vẻ nực cười trong mắt người khác. Bất quá, tôi hy vọng mọi người đều có thể sống, tôi tin rằng, mọi người nhất định sẽ sống. "

Cố Hiểu Mộng đá ghế ra xoay người rời đi, lại dừng lại ở cửa: " Chị thật sự là người cố chấp lại tự cho rằng mình là đúng nhất mà tôi từng gặp qua. "

"Một ngày nào đó, cô sẽ hiểu được, có một số việc trốn không thoát, tránh không được, như vậy liền sẽ vui vẻ tiếp nhận. Hãy nhớ không coi thường Kim Sinh Hỏa, ông ta là một tảng băng trôi, tất cả những gì cô có thể thấy chỉ là một phần nghìn của ông ta. " Nói xong Lý Ninh Ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi mặc cho Cố Hiểu Mộng xoay người rời đi.

Cố Hiểu Mộng đóng cửa lại, Lý Ninh Ngọc mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ trong lúc nhất thời có chút bất lực, kiếp này thay đổi bức điện tín hy vọng có thể thay đổi sự thật Bạch Tiểu Niên lên thuyền đã không thành công, hy vọng có thể dụ dỗ tư lệnh Trương vào cuộc, hiện tại dường như cũng thất bại. Kế tiếp, không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đem nước khuấy đục, nếu không, tuyệt đối không có khả năng thoát thân ra khỏi Cầu Trang.

Mà lúc này, Kê Minh Tự đột nhiên có tin đồn rằng tư lệnh Trương bị phái đi bảo vệ phòng tình báo để bảo vệ mọi người, bị người Nhật chặn lại ngay tại chỗ, ngay cả nhân viên bộ phận tình báo trên thuyền cũng không nhìn thấy, còn bắt thư ký Bạch đi, người Nhật rõ ràng bắt đầu âm mưu nhắm vào phòng tình báo của Bộ tổng tư lệnh, có ý nhắm vào Uông chủ tịch. Lúc này, bão tố đang nổi lên, từ một con tàu mật mã đơn giản, bây giờ đã bắt đầu khuấy động đến Bộ tổng tư lệnh, điều này hoàn toàn không giống với trong trí nhớ của Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng trở lại khoang thuyền của Kim Sinh Hỏa đem kết quả nói cho Kim Sinh Hỏa.

"Cô ấy không đồng ý đi?"

"Ừm"

"Cô không nói rõ với cô ấy, không đi sẽ phải chết à?"

"Nói cả rồi, nhưng cô ấy là người như thế nào, ngài còn không rõ sao?"

"Cô ấy là người như thế nào? Là người giết không chết? " Kim Sinh Hỏa nghi hoặc hỏi.

"Người coi trọng giải mã như mạng sống của mình."

"Chỉ dựa vào cô ta?, cô ấy thật sự cho rằng mình là thiên tài phá giải máy enigma đời thứ hai thật sao?. Hừ, còn không phải dựa vào điện báo giả đó." Kim Sinh Hỏa nói một cách trào phúng.

"Cô ấy không có." Nói xong Cố Hiểu Mộng đem điện báo giả ra giao lại cho Kim Sinh Hỏa. "Xi gắn của thư mật vẫn còn, cô ấy căn bản không nhận điện báo giả này, cô ta dựa vào sức mình, thật sự phá giải máy enigma đời thứ hai. "

Kim Sinh Hỏa mở hộp ra, nhìn thoáng qua hỏi: "Cô ta thật sự làm được rồi à? "

"Lý Ninh Ngọc là kẻ điên, nhưng cũng là một thiên tài, mạng của cô ấy, so với tất cả chúng ta cộng lại với nhau còn có giá trị hơn, thủ trưởng Kim, ngài phải cứu cô ấy."

"Thiên tài, cô ta là thiên tài nên tôi phải cứu cô ta?" Nói xong đem mật điện giả lấy ra cho Cố Hiểu Mộng xem: "Có phải tôi đoán được tám chín phần mười rồi đúng không? Lý Ninh Ngọc, cô ta tiêu hao hết bao nhiêu công sức, liều mạng mới phá giải ra được điện văn. Kim Sinh Hỏa tôi hút xì gà thưởng thức rượu vang đỏ liền đoán ra được rồi. Kim Sinh Hỏa tôi có phải là một thiên tài không? Lý Ninh Ngọc là thiên tài giải mã, Ngô Chí Quốc là thiên tài giết người, Bạch Tiểu Niên là thiên tài hầu hạ người khác, Kim Sinh Hỏa tôi là thiên tài phỏng đoán lòng người, Cố thiếu úy cô, ngoài mặt nhìn có vẻ không màng thế sự nhưng Lý Ninh Ngọc cự tuyệt nhận mật điện giả, cô lại bất động thanh sắc giấu tôi đến bây giờ, cô cũng coi như là thiên tài giả heo ăn hổ. Thời thế loạn lạc, sinh tử gian nan, có thể sống trong thời kì này, ai không phải thiên tài?, ai chết mà không đáng tiếc? Đời người mỏng như giấy, thiên tài ... thiên tài, tựa như giấy của mật điện này, nhìn thì rất có giá trị, đốt rồi, chớp mắt thành tro." Nói xong ở trước mặt Cố Hiểu Mộng đem mật điện giả châm lửa đốt thành tro.

Cố Hiểu Mộng không nói một lời nào, mà chỉ nghiêm túc nhìn Kim Sinh Hỏa, trong đầu không ngừng hiện lên lời của Lý Ninh Ngọc: Đừng tin Kim Sinh Hỏa. Cố Hiểu Mộng không nghĩ tới, chỉ cần một ngày ngắn ngủi để cho mình làm công việc gián điệp, đối với gián điệp, đối với những người này có một nhận thức hoàn toàn mới, Bộ tổng tư lệnh không hề đơn giản như mình tưởng tượng, chỉ cần Lý Ninh Ngọc thôi, cũng đủ viết thành một quyển sách người ta tinh tế đọc.

"Ngài vừa rồi nói không sai, so với Lý Ninh Ngọc, tôi và ngài có thể đều là thiên tài, mạng của một mình cô ấy, so với mạng của mấy người chúng ta cộng lại còn có giá trị hơn, cho nên nói một mình ấy chết có thể cứu ra mấy người chúng ta, cũng đáng giá."

Cố Hiểu Mộng trong lòng âm thầm kiêng kỵ Kim Sinh Hỏa, hơn nữa tính toán làm sao có thể để Lý Ninh Ngọc đi theo mình. Lúc này Cố Hiểu Mộng còn chưa phát hiện, cân bằng của mình đã bắt đầu nghiêng về phía Lý Ninh Ngọc, sẽ tự giác bảo vệ nàng một cách vô thức.

Con tàu mật mã không dừng lại, vẫn hướng về phương xa, tựa như lời Kim Sinh Hỏa nói, con tàu này có lẽ thật sự đang hướng về địa ngục.

Màn đêm buông xuống, mọi người đều đã sẵn sàng, Kim Ngô Bạch Cố ngồi lại với nhau để thảo luận về việc chạy trốn dưới vỏ bọc chơi bài.

"Chị Ngọc đã hứa với tôi đến lúc đó chị ấy sẽ với tôi." Nói xong ném xuống hai lá bài.

"Vạn sự đều chuẩn bị, đến lúc đó chỉ cần chờ thủ đoạn của đại đội trưởng Ngô." Kim Sinh Hỏa ném ra một lá bài nhìn về phía Ngô Chí Quốc.

"Lát nữa, cô phụ trách giữ chân Morita." vừa nói vừa nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.

"Chờ tôi ngắt nguồn điện xong, các người trốn ra bằng cửa nhỏ sau lưng tôi. Tôi đưa các người đến khoang sau, sau khi chạy ra ngoài hai người đàn ông, một người phụ trách Moirta, một người đảm bảo lấy thuyền cứu sinh. Trời tối bọn họ rất khó đuổi theo, cho nên chỉ cần có thể trốn khỏi 5 dặm, chúng ta sẽ an toàn." Ngô Chí Quốc đem kế hoạch và bàn giao ra.

"Đại đội trưởng Ngô, anh đừng nói giống như tráng sĩ thế, mọi người chúng tôi không thể không có anh, cho dù trốn khỏi miệng cọp, sóng to gió lớn trên đường giang hồ, có anh ở bên, tất cả mọi người đều an tâm." Bạch Tiểu Niên khen Ngô Chí Quốc.

Bạch Tiểu Niên nói xong, ngoại trừ Ngô Chí Quốc, ba người đều nở nụ cười, Ngô Chí Quốc cũng sửng sốt một chút rồi nở nụ cười: " Sao cậu muốn cứu người cướp thuyền trốn khỏi con tàu này dễ dàng như việc cậu ăn cơm, rượu uống,đánh bài bốc phét sao? Tôi đền cái mạng của mình, tính mạng của mọi người, tùy thuộc vào vận may thôi. " nói xong đem bài ném xuống xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Niên vẻ mặt khó hiểu nhìn Kim Sinh Hỏa, Kim Sinh Hỏa cũng nghi hoặc nói: " Cứ bỏ bài nhận thua vậy sao?" nói xong cầm lấy bài của Ngô Chí Quốc nhìn một chút: " Đáng tiếc ván bài đẹp của đội trưởng Ngô." nói xong nở nụ cười.

Lúc này Lý Ninh Ngọc đã có một lần bước vào nhà hàng ở đây, không có biểu cảm gì, nhưng trông có vẻ rất trang trọng và tao nhã. Lại một lần nữa trải qua, Lý Ninh Ngọc không một chút hoang mang, dù sao, Hiểu Mộng đã bất đồng, hơn nữa, thuyền mật mã dù sao cũng là món khai vị, cũng khác với Cầu Trang, yêu cầu duy nhất chính là không thể để lại bất kỳ sơ hở nào, để tránh vì Cầu Trang ngày sau lưu lại tai họa. Còn nữa, Hiểu Mộng...

Khoảnh khắc Lý Ninh Ngọc mặc sườn xám màu đen bước vào khoang thuyền, Ngô Chí Quốc vừa vặn đi tới bên cạnh cô, giữ chặt cô: "Đêm nay gió lớn, cô trở về lấy áo khoác đi. "

Lý Ninh Ngọc không trả lời, chỉ nhìn Cố Hiểu Mộng đi xuống, biết chủ ý quỷ quái của nàng, cô cũng không để ý tới Ngô Chí Quốc, chỉ mặc cho Cố Hiểu Mộng kéo mình đi.

"Chị Ngọc, chị dậy được rồi, vừa rồi thủ trưởng Kim còn nói với thư ký Bạch, phải cố gắng mời vị công thần như chị một ly. Nào, chị Ngọc, ngồi." nói xong kéo Lý Ninh Ngọc đến vị trí, rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc nổi lên hứng khiêu khích bỗng cười nhạt: "Hiểu Mộng, cô không cần mời tôi một ly hay cảm tôi tạ gì cả, bởi vì tôi có thể cho cô sớm về nhà. "

Tay Cố Hiểu Mộng rót rượu vang giật mình: "Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng ngơ ngác nhìn Lý Ninh Ngọc, lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc thoải mái nhìn cô cười yếu ớt, không phải cổ vũ, không phải tín nhiệm, đây là một loại ánh mắt rất khó giải thích, càng giống... khiêu khích hơn.

Cố Hiểu Mộng cho rằng mình nhìn lầm, đang muốn hỏi Lý Ninh Ngọc một chút thì Morita đã tới.

"Mọi người đứng lên, đại tá đến." sĩ quan phụ tá nói.

Lúc này Morita cũng đi vào khoang thuyền, ý bảo mọi người: "Xin lỗi, xin lỗi, mọi người, để mọi người đợi lâu rồi. Mọi người, tiệc mừng công lần này, để mọi người chờ lâu rồi, mời ngồi. "

Nói xong có người đóng cửa khoang thuyền lại, Mitsui ở bên kia mở máy nghe lén ra, lời nói của Morita không ngừng truyền ra.

"Theo lời hứa trước đó với mọi người, tôi đã xin tư lệnh Matsui do ngài tự mình ban hành lệnh khen thưởng người lập công lần này. Kim Sinh Hỏa thăng lên hàm thiếu tướng, tiền thưởng 200 yên, Lý Ninh Ngọc trao huân chương vàng cấp 7, thăng lên hàm thượng giáo, Cố Hiểu Mộng thăng lên thượng úy, tiền thưởng 100 yên. Mọi người, vì hợp tác sau này của chúng ta, chúng ta cùng nhau cạn một ly." nói xong cùng tất cả mọi người chúc mừng. Cạn ly xong tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao chúc mừng, chúc mừng lẫn nhau.

Bạch Tiểu Niên thì thầm bên tai Kim Sinh Hỏa: "Không thể tưởng được, hiện tại vật tư thiếu thốn như vậy, đại tá Morita lại có thể bày tiệc này. "

"Ăn đồ tây, thuận tiện phân đồ ăn hạ độc." Cố Hiểu Mộng lắc lắc ly rượu vang đỏ nghiêm trang nói. Bạch Tiểu Niên nghe xong, liền bị sặc rượu, Kim Sinh Hỏa lại nở nụ cười, cũng giải thích: "Yên tâm đi, đội trưởng Ngô đều ăn rồi, mọi người còn lo lắng cái gì, sát thủ nhiều năm, người Nhật bỏ chút độc vào trong đồ ăn, đội trưởng Ngô đều có thể ngửi ra được. Nhưng mà bít tết này chắc chắn không thể so sánh với nhà của cô. " nói xong nâng ly lên nhìn Cố Hiểu Mộng. Cũng lặng lẽ ở bên tai cố hiểu mộng nói: "Nhưng mà Hiểu Mộng, vẫn nên ăn nhiều một chút, trốn thoát là việc cần sức lực." Kim Sinh Hỏa nói xong, cười ha ha.

Lý Ninh Ngọc lúc này lại giữ chặt Cố Hiểu Mộng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc hỏi: "Cố thượng úy, vừa rồi cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, bây giờ cô định cảm ơn tôi như thế nào đây. Cố thượng úy cô sẽ không định thừa nhận ân huệ của người khác như vậy, lại tính bất động thanh sắc à. "

"Vậy, chị Ngọc muốn tôi làm cái gì? " nói xong Cố Hiểu Mộng lặng lẽ tiến đến bên tai Lý Ninh Ngọc hỏi cô. Biểu tình của Lý Ninh Ngọc không có thay đổi gì, nhưng lỗ tai lại không khống chế được đỏ lên.

Mà lúc này Morita nhìn đồng hồ, định đứng dậy rời đi, Kim Sinh Hỏa nhẹ nhàng gõ bàn ra hiệu cho Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng đứng dậy, nháy mắt với Lý Ninh Ngọc, Morita chợt nghe tiếng cô gọi tới:

" Đại tá Morita"

"Cố thượng úy"

"Đại tá, ngài đã quên lời hứa với tôi rồi sao?"

Morita cười rộ lên: "Tôi làm sao có thể quên chứ, vậy, mời Cố tiểu thư nể mặt. "

Nói xong Morita mời Cố Hiểu Mộng khiêu vũ, Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm hai người. Trong lòng cô có những ý nghĩ không giải thích được, rồi cô lại thản nhiên trở lại, bởi vì cô biết rằng án mạng đang gần kề, Morita sắp chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro