Chương 7
CHAP 7: BÍ MẬT (2)
-cái gì vậy? - Linh hỏi khi thấy tôi mang chiếc chăn của mình ra ngăn gjữa lều.
-ko thấy hả? Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngăn giữa để nửa đêm cô ko lăn qua bên chỗ tôi. Mấtcông tôi với cô bị hiểu lầm
-Mặc họ thôi, em bị hjểu lầm quen rồi, với lại ai cũng biết tình cảm của em dành cho Hoài Anmà.
Linh chặn tay tôi lại và nắm chặt tay tôi.
-cô ko sao nhưng tôi thì có sao đó ok- tôi gỡ tay Linh ra
- Linh không tốt ở điểm gì? An nói đi Linh sẽ sửa chữa vì An mà- lại khóc (con bé này sao nhiềunước mắt zữ zạ trời =.=)
-ko, cô hoàn hảo lắm chứ, chỉ trừ cái khoản nham-hiểm
-. . . .
-ko nói được gì nữa à?
Tôi cầm lon nước uống cười mỉa. Nhưng tôi đâu biết sau nụ cười của tôi còn có nụ cườikhác. . .nham hiểm hơn rất nhiều. Đó là Linh.
-Vừa khóc vừa cười cô có bị khùng ko đó? - tôi cười miả trước nụ cười đó của Linh.
-hi hi lần này An sẽ thuộc về Linh
-là sao? -tôi nhìn chai nước,dường như tôi hjểu ra đã quá muộn - cô bỏ gì vào đó hả?
Người tôi như không còn sức lực. Tôi khụy xuống, cố gắng ói ra thứ nước uống vừa rồi.
-sao vậy Hoài An? Có phải bây gjờ An thấy nhức đầu và rất buồn ngủ không?- linh lại gần tôi,vén mái tóc đang rũ xuống mà cười.
-cô. . .cô. .thật vô liêm xỉ. . .- tôi cố gạt tay Linh ra nhưng ko thể. Sức tôi gjờ một đứa con nítcũng hạ gục được tôi.
-ừ! Cứ cho là vậy đi. Chỉ vì em quá yêu An thôi. Nên dù phải trả gjá thế nào Linh cũng sẽ làm.Miễn là có được An.
...Trời đất như tối sầm lại trước mặt.....Chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ??...Ánh sáng bỗng hắt vào. Theo phản xạ tôi gjật mình tỉnh lại.
- Ê Hai người! Sếp kêu tập chung chuẩn bị ăn sáng kìa - một tên trong lớp tôi.
-Ờ ra liền -tôi đang mừng vì có lẽ tôi mới trải qua cơn ác mộng.
Tôi nghĩ chắc do quá căng thẳng nên mới suy nghĩ lung tung rồi gặp ác mộng. Tôi mỉm cườiđứng dậy bước ra ngoài hít thở không khí. Nhưng nụ cười của tôi chợt tắt. Tiếng của Linh làmtôi dừng chân lại.
-Tại sao An lại giả làm. . .con. . .trai? -Linh ngồi đó ôm đầu gối mình với đôi mắt buồn.
-hì hì đang mơ ngủ hả Linh-tôi cười mà trong lòng lo lắng.
-ko. .Linh rất tỉnh táo. . .chuyện tối qua. . .
-. . . .
-. . . .
-Vậy thì sao? Ok Hoài An là girl, là gjrl đó sao không? Lát nữa Linh sẽ nói cho mọi người biếtthân phận thật của An chứ gì? Cứ việc thôi. Linh tóm được điểm yếu của An rồi đó- tôi to tiếngvới Linh
-An định sống như này mãi hả? Tại sao An lại giả làm con trai suốt mấy năm qua?
-lý do hả? Vì An muốn mạnh mẽ, ko muốn yêú đuối ok.
-. . . .
-giờ thì sao? An là con gái đó vì thế hãy quên An đi. Đi tìm một người bạn trai thực sự đi.
- được rồi An đi ăn gì đi. Linh muốn yên tĩnh một chút.
-. . .-im lặng
-yên tâm. Linh sẽ ko nói với ai đâu. Vì Linh và rất nhiều người sẽ rất đau khi biết điều đó mà.
-ừm!
...-sao lại như này chứ? Ông trời thật bjết trêu ngươi-Linh lắc đầu đau khổ -tại sao người con yêulại là. . .ko nhất định đây ko phải sự thật. . .ko phải sự thật - lần này là những gjọt nước mắt thậtsự của Linh. Ko phải gjả tạo.
...-Hey - đang tâm trạng thì một tên tới vỗ vai tôi.
Bịch. .!!
Theo phản xạ tôi đưa tay quật khiến tên đó ngã xuống.
-hix ,làm gì mà phản ứng mạnh vậy- là Phong
-ờh!
-tối qua "không gian riêng" thế nào vậy! -hắn hất hàm cười đểu.
Tôi im lặng ko nói gì. Lẳng lặng chọn bữa sáng.
Bộp!!Phong đập tay lên bàn quát.
-Coi thường nhau hả mày?? Tao hỏi ko trả lời là sao?
-. . .-tôi vẫn tiếp tục lấy thức ăn.
-Mày nghĩ ko ai dám đụng tới mày à?- Phong chỉ thẳng vào mặt tôi.
-Tránh ra!-tôi nhìn cảnh cáo hắn
-mày . .-Phong túm lấy cổ áo tôi
-Bỏ cái tay mày ra khỏi người tao-tôi vẫn gjữ vẻ mặt bình thản nhất.
-Ba mày không còn nên mày ko được dạy dỗ phải không?!? -Phong cười đểu
Xoảng. . .!Tôi đập khay thức ăn vào mặt hắn. Mọi người thấy vậy liền vào gjữ tôi và hắn lại.
-Buông tôi ra-tôi vùng ra tiến tới chỗ hắn- Động tới tao thì được,nhưng xúc phạm đến ba tao thìmày đừng hòng sống xót.
Tôi đang mất bình tĩnh. Lao vào hắn mà đánh. Ừm thì tôi là "b0y" ,nhưng so với sức của thằngcon trai trưởng thành thì tôi có phần bất lợi hơn hắn. Một phần nữa là do thuốc mê.
-Mày với con Trúc Diễm đều cùng một gjuộc cả, những đứa thiếu sự dạy bảo của cha mẹ như tụibây sống làm gì cho trật đất- hắn đấm một cú khjến tôi ngã xuống.
-Ờh -tôi nhổ nước miếng vô mặt hắn rồi cười mỉa- còn hơn loại mày, có cha mẹ dạy dỗ mà vẫnvô gjáo dục như thường.
Cuộc chiến sẽ ko dừng lại nếu gjáo viên chủ nhiệm ko tới.
-Coi như tạm ngừng, vụ này đâu dễ bỏ qua chứ- tôi lau máu trên miệng - khỉ thật chắc bị cắn vàomôi.
-Khăn này anh -Trúc Diễm đưa bông và khăn sạch cho tôi
-ừm cảm ơn em
-dạ -Trúc Diễm cười.
Không hiểu sao thấy nụ cười đó lòng tôi thấy ấm đến vậy.
Ở phía xa,Phong nhìn theo tôi với đôi mắt căm phẫn.
-Đau. .thằng khốn dám đánh tao. Tới cha mẹ tao còn ko dám. Hãy đợi đấy. Thù này tao sẽ trả cảgốc lẫn lãi cho mày.
...-An sao vậy? -Linh lo lắng chạy lại xem vết thương trên mặt tôi
-ờh, bị ngã hehe- tôi cười gượng
-Bị ngã mà bầm dập vậy hở? An đánh nhau với Phong phải không?
-sao biết rồi còn hỏi
-ko Linh đoán thôi. Tại tên dám đánh An trong này chỉ có Phong
-ờh ra thế - tôi khập khiễng ra kéo khóa lều.
-!?!
- biết quấn khăn với bôi thuốc không?- tôi ngồi xuống chỉ vào đống thuốc sát trùng
-ừm biết,quên Linh trong đội y tế trường à ^^!
-Ờh! Dù sao cũng mình cô biết thân phận tôi nên tôi nhờ tháo dùm cái khăn này rồi bôi thuốcdùm.
-ừm -Linh cười trước bộ mặt con nít đang đau mà ko thèm kêu một tiếng của tôi.
Tôi ngồi yên cho Linh làm. Thỉnh thoảng thuốc sát trùng khiến tôi đau.
-Bị cắm mảnh sành rồi đó.
-ờh tại ngã trúng đống mảnh bát vỡ đó mà. Cũng tại tối qua cô tháo của tôi ra buộc không chặtnếu không cũng đâu bị cắm sâu vào lưng thế này- tôi trách
-à ừm hì mà An ko dùng cũng được mà, thấy An "sony" lém -Linh cười khúc khích khiến tôi mặtđỏ ửng.
-Ờh. . .kệ tôi. Tôi sinh ra lẽ ra là boy rồi, tại ma xui qủy khiến mới thành vậy thôi - chữa ngượngđánh trống lảng kém wók >"<
- An chữa ngượng đánh trống lảng kém thật đấy. Không gjống tác phong thường ngày tẹo nào hihi- (trúng tim đen ồy keke)
-ờh mà sao Linh thích An?
-nhiều lắm, đẹp trai, quậy, tốt bụng, ko nịnh hót bám theo Linh như mấy tên đàn ông ẻo lả vôdụng kia,toàn lũ ăn hại.
-Đánh nhau gây sự như An mà tốt bụng gì chứ-tôi cười
-nhưng An chỉ đánh những tên ko tốt đẹp, chuyên phá phách bắt nạt mọi người thui mà. Nóichung thích là thích yêu là yêu
-ờ ờ, làm ơn nhẹ tay dùm tôi đi, phản ứng mạnh mẽ quá quên lun đang cầm thuốc sát trùng à?
-A! Linh xin lỗi xin lỗi-Linh cuống quýt xin lỗi
-ờ. Ko sao
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro