2. Cháo thố
Liễu Thư tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Nàng nhớ tối qua đường cùng, thấy một căn nhà nông dân liền gõ cửa, chỉ cầu mong có chỗ dung thân, tránh mưa, ngày sau lại tiếp tục lên đường, không ngờ tiếng mưa quá lớn, nhà kia dường như không có người, mãi không nghe thấy động tĩnh. Nàng vừa đói vừa mệt, sau đó xảy ra chuyện gì, lại hoàn toàn không nhớ rõ.
Quần áo trên người đã được thay, có chút rộng thùng thình và cũ kỹ, nhưng được giặt rất sạch sẽ. Có lẽ do hôm qua dầm mưa, bây giờ cảm giác như bị ném vào nước, toàn thân mềm nhũn, nàng miễn cưỡng chống giường ngồi dậy - dưới đệm có lẽ là rơm rạ, phát ra tiếng sột soạt.
Phòng Liễu Thư ngủ dựa sát sân nhỏ của Tần Đại, lúc này nhìn ra ngoài, có hai bụi hoa nhài, hai cây hoa mai, đàn gà con đang nô đùa trên phiến đá, sàn nhà đã được quét sạch sẽ, cành khô lá rụng chất đống bên chuồng gà, quần áo của nàng đã được giặt sạch, treo trên sào tre trong sân.
Nàng không mở cửa sổ, cũng biết bên ngoài không khí chắc chắn trong lành, gian phòng này không giống như có người thường xuyên ở, nhưng lại được thu dọn sạch sẽ, Liễu Thư kéo kéo quần áo trên người, nghĩ thầm người thu lưu nàng ở lại một đêm này là người như thế nào - Có lẽ là một phụ nữ nông thôn lương thiện, tóc đã điểm bạc.
Không lâu sau, Liễu Thư nghe thấy tiếng cửa gỗ kẽo kẹt bên ngoài, con chó sủa ư ử hai tiếng, có người đặt thứ gì đó xuống, múc nước không biết đang làm gì, nàng trực giác là chủ nhân đã về, vội ngồi thẳng dậy, chờ để cảm tạ ân nhân cứu mạng.
Tần Đại thu lại giỏ, rửa sạch tay chân, đem đôi giày cỏ ướt nước treo lên cây mai, muốn đi xem cô nương hôm qua nhặt về thế nào. Khi nàng ra khỏi nhà sờ trán cô nương thấy nóng hầm hập, có lẽ là bị cảm lạnh nhiễm phong hàn, sáng sớm ra đồng, tiện đường tìm một ít thảo dược đã phơi khô về sắc uống, đủ uống hai ngày.
Liễu Thư nhìn thấy một nam tử gầy gò đẩy cửa bước vào, nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy hai tai đều nóng bừng lên, hận không thể lập tức rụt vào trong chăn trùm kín lại. Người bước vào hiển nhiên không ý thức được gì, chớp chớp mắt nhìn nàng, ngược lại cười rộ lên: "Cô nương tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Giọng nói của hắn giống như lâu ngày không nói chuyện, có chút khàn khàn, nhưng vẫn còn trong trẻo, nhìn cũng không có tà tâm, giống như một người thành thật.
Nhưng Liễu Thư nghĩ đến đêm qua là do hắn cứu - mà cũng không nhất định, có khi nàng nghĩ nhiều, giờ là ban ngày, trong nhà hắn có khi có người khác đang làm ruộng.
Liễu Thư định thần lại, đáp lại hắn: "Vẫn ổn, là huynh đã thu lưu ta sao? Ân cứu mạng, tất sẽ báo đáp."
Tần Đại khoát tay: "Đó là điều nên làm, lúc đó ta ngủ thiếp đi, nếu như tỉnh, cô nương cũng không phải dầm mưa lâu như vậy."
Nàng nói xong, thấy Liễu Thư mặt đỏ bừng, cho rằng nàng sốt cao, vội đứng dậy, chỉ chỉ ra bên ngoài.
"Cô nương, cô nhiễm chút phong hàn, vừa rồi ta ra đồng, vừa hay hái được ít thuốc, cô nghỉ ngơi cho tốt, sắc xong ta sẽ mang đến cho cô."
Nàng vội vàng đi ra ngoài, há miệng, sờ sờ cổ họng, mượn bóng mình trong lu nước nhìn một chút.
Việc đồng áng quanh năm khiến nàng bị rám nắng hơn so với những cô nương bình thường khác, dung mạo lại giống cha nàng, mày rậm mắt to, tóc tùy tiện buộc lại bằng dải vải cũ, chỉ cần không bị xõa ra ảnh hưởng đến công việc là được, quần áo màu nâu xám đã cũ, chỗ khuỷu tay bị bục chỉ, đó là chỗ năm kia mẹ nàng vá, nàng thực sự không làm được việc kim chỉ, quần áo chỗ nào rách thì vá lại ba hoa cho xong.
Tần Đại trước khi vào bếp dừng bước, liếc nhìn bộ quần áo lụa đang phơi trong sân, cúi đầu đi vào trong nhà.
Vừa rồi nàng quên không trầm giọng, chắc là không bị nhận ra, mà có nhận ra cũng không sao, quần áo của cô nương này rất đắt tiền, ở trên trấn nàng cũng chưa từng thấy qua, hẳn là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, làm sao có thể dây dưa vào chuyện lông gà vỏ tỏi ở thôn Hoa Miêu, không liên quan gì đến nàng, dưỡng bệnh cho tốt, tiễn đi là được.
Trong bếp lửa vẫn luôn giữ, hôm nay nàng ăn bánh nướng từ hôm qua. Bánh nướng nhà nông cứng, người được cứu về chắc là ăn không quen, nàng lôi từ dưới tủ ra một cái nồi đất, lấy nước sôi tráng rửa, úp ngược lên bệ cửa sổ bên ngoài. Trong ấm thuốc còn sót lại một bó củi, không biết phơi từ lúc nào, cũng giúp nàng bớt chút công sức.
Đem thuốc bỏ vào lò nhỏ sắc lên, lót một cái bát sứ trắng lên bếp để sẵn, Tần Đại nhìn quanh bốn phía, cẩn thận từ sâu trong tủ lấy ra một bọc nhỏ được bọc kín ba bốn lớp vải dầu, mở ra, bên trong là một miếng đường mía to bằng lòng bàn tay, nàng bẻ ra một miếng nhỏ bằng móng tay, phần còn lại cất lại.
Sài hồ không nên sắc lâu, đun một khắc, Tần Đại dùng vải bọc ấm thuốc đổ vào trong bát, đậy miếng vải lọc thuốc lại, dùng nắp nồi gỗ nhỏ đậy kín.
*Sài hồ thường được sử dụng trong điều trị chứng khó tiêu, sốt không đổ mồ hôi, trị các chứng ngoại cảm.
Thuốc còn nóng, không thích hợp để uống, nàng để sang một bên cho nguội. Nồi đất đã khô, nàng cho vào một ống gạo, nước vo gạo đổ riêng vào một cái thùng nhỏ, để lại tưới đất hoặc cho lợn ăn. Gạo phải ngâm nước nóng đủ hai khắc, cho no nước, nấu lên mới ngon.
Trên thớt còn có đậu phụ khô và lá cần tây hôm qua chưa kịp ăn, nàng nghĩ nghĩ, lấy đậu phụ khô ra, thái thành sợi nhỏ, băm thành hạt, cũng cho vào nồi đất ngâm cùng.
Tần Đại sờ vào bát sứ, thấy thuốc đã hơi ấm, cách lớp vải bưng lên, lấy một lá ngô khô gói miếng đường mía lại, cùng mang đến phòng Liễu Thư.
Nàng không có ý hỏi lai lịch của Liễu Thư, sợ rước họa vào thân, chỉ đem thuốc và đường đặt lên bàn nhỏ, thấy Liễu Thư quay lưng lại với nàng nằm, gọi một tiếng: "Cô nương còn thức không?"
Trong chăn giống như có tiếng muỗi kêu, ngọ nguậy một lúc mới thốt ra một câu: "Còn thức."
"Thuốc ta để trên bàn rồi, cô nương uống khi còn nóng nhé."
Nàng nói xong, liền lui ra ngoài.
Đại Hoàng giống như biết hôm nay quần áo phơi trong sân là của khách, ngoan ngoãn nằm bên sào tre, cũng không giống như bình thường chạy đi bới rác. Tần Đại bẻ vụn hai miếng bánh, ném vào bát ăn của nó, Đại Hoàng vẫy đuôi, nhanh chóng xông tới.
"Chiều nay ta ra đồng, mày trông nhà cho tốt, trong nhà có người bệnh, đừng để người lạ vào, biết không?"
Đại Hoàng vừa vẫy đuôi vừa ăn ngon lành, cũng không biết có nghe thấy hay không, Tần Đại muốn vuốt ve nó, nghĩ đến phải nấu cháo cho Liễu Thư, bèn thu tay về.
Lửa trong lò đã vừa, lớn hơn nữa không thích hợp để nấu cháo, dễ bị khê.
Nàng chỉ đổ nửa nồi nước, muốn nấu đặc một chút, người bệnh ăn nhiều một chút cũng không sao, sớm ngày dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất.
Nước từ từ sôi lên, ùng ục ùng ục, Tần Đại nhấc nắp lên, mùi thơm của đậu phụ khô lâu ngày hun trên bếp hòa cùng vị ngọt của cơm, nhất thời xộc vào trong đầu nàng, khơi dậy cơn thèm ăn.
Bụng nàng theo bọt nước sôi ùng ục kêu lên, kêu một lúc, chắc là biết không có gì để ăn, đành nhanh chóng im lặng. Nàng dùng muỗng đảo vòng tròn, hạt gạo tản ra bay lên rồi lại chìm xuống. Tần Đại không dám nếm thử, sợ nếm xong lát nữa không ăn nổi bánh, nhăn mũi ngửi, phân biệt độ lửa.
Gạo là nếp mới, nàng thích ăn nếp, năm ngoái trồng thêm nửa mẫu nếp, Tết đánh chút bánh, phần còn lại dự định để năm nay ăn dần, lần này mất đi một ống. Tần Đại có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến cô nương trong phòng khách lạ nước lạ cái, nói chuyện cũng không giống giọng địa phương, không biết lưu lạc từ đâu đến, chắc là gặp nạn hoặc bỏ trốn, thời buổi này dù thế nào, là nữ tử vẫn khó khăn, may mắn gặp được nàng, nếu gõ cửa nhà khác, cũng không biết sẽ ra sao.
Nàng thở dài, lại đi nhấc nắp nồi, nước có vẻ hơi nhiều, nước cháo đã ngả màu trắng sữa, cháo lại chưa đặc lại, Tần Đại lấy bát của mình, múc ra một bát nước cháo, khuấy khuấy, có chút gạo nếp đã nở bung, phồng bụng bay lên trên, trắng muốt đáng yêu.
Tần Đại lấy bánh từ trong giỏ bên bếp, ăn cùng với nước cháo.
Con mèo hoang thường xuyên ra ngoài không biết từ lúc nào chui ra từ ống khói, dính đầy tro bụi, coi Tần Đại như khăn lau, cọ vào người nàng.
Trong nhà không có chuột, phần lớn nhờ vào con mèo trắng này, Tần Đại từ bên cạnh thớt lấy ra một cái bát mẻ, thổi nước cháo cho nguội, đổ cho nó nửa bát.
Một người một mèo ngồi xổm bên bếp ăn, Đại Hoàng thỉnh thoảng sủa vài tiếng với người qua đường, trong bếp không cần thêm củi, tận dụng hơi nóng còn lại, đem cháo từ từ hầm nhừ. Tiếng ùng ục đó vang lên một lúc lâu, sau đó dần dần yếu đi, Tần Đại dùng nước rửa sạch bát, đi nhấc nắp nồi.
Cháo đã nấu rất đặc, muỗng khuấy vào, hạt gạo đã tan thành một mảng, sớm đã không còn nhìn rõ ranh giới, xen lẫn màu vàng của vỏ đậu phụ khô, ngửi thấy có mùi thịt nhàn nhạt, có lẽ là nước xương hầm năm mới thấm vào.
Mèo ngửi thấy mùi liền xông lên, giơ móng vuốt muốn thò vào trong nồi, bị Tần Đại vỗ một cái, kêu meo meo vài tiếng, bếp nóng chân, lại chạy đi.
Nàng đổ cháo vào một cái bát sứ trắng khác, lấy ra một cái muỗng sứ bỏ vào, khăn vải gấp mấy lớp, đặt nồi đất nhỏ lên trên, một tay nhấc lên.
Sức lực làm nông sao có thể nhỏ, nàng một chút cũng không cảm thấy nồi đất đựng đồ nặng, chân bước đi vững vàng đến cửa phòng khách, lại cảm thấy vẫn phải giữ chút quy củ, không đi vào, mà dùng chân đá đá khung cửa cho phát ra tiếng động.
"Cô nương, ta vào được chứ?"
Trong phòng vang lên chút âm thanh, Liễu Thư giống như xỏ dép đứng dậy, một lúc sau mới đáp lại nàng: "Vâng."
Tần Đại dùng chân đẩy cửa ra, đặt cả cháo và nồi đất lên bàn. Nước thuốc đã uống hết, đường mía gói trong lá ngô cũng sạch sẽ, Liễu Thư có chút ngượng ngùng, bóp ngón tay đứng bên cạnh bàn.
"Cháo đây, cô nương ăn chút đi, trong nhà không có gì ngon cả."
Nghe nàng nói vậy, Liễu Thư vội xua tay.
"Được ân công cứu giúp đã là ngàn vạn lần cảm tạ, sao còn dám kén chọn, ngược lại là ta đã quấy rầy rồi."
Tần Đại không hiểu "quấy rầy" là có ý gì, chỉ cảm thấy nàng nói chuyện giống lão tú tài, quả nhiên là thiên kim tiểu thư nhà thư hương, nàng không dám nói nhiều, chỉ "Ừm" một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Liễu Thư không nắm chắc tính tình của nàng, thấy Tần Đại lâu không quay lại, thấp thỏm ngồi xuống ghế đẩu, khuấy cháo đặc, từ từ ăn, trong miệng nàng không có vị gì, chỉ coi như lót dạ, ăn không ra ngon dở, chỉ biết ngửi thấy thơm, nghĩ chắc không quá tệ, sau này phải đi đâu, trong lòng nàng cũng không có kế hoạch, lúc này cùng một nam tử xa lạ ở chung một phòng, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Tần Đại lát sau quay lại, bên hông đeo một ống tre, bên trong cắm một con dao chặt củi rộng bằng lòng bàn tay, nàng đem bánh trắng và một ít dưa muối trong đĩa đặt lên bàn, chỉ chỉ ra bên ngoài.
"Ta phải xuống đồng, buổi tối cô nương ăn những thứ này đi," Đại Hoàng bên ngoài sủa một tiếng, Tần Đại nhìn ra ngoài, "Nhớ cài then cửa, chó sẽ trông nhà."
Liễu Thư có chút không hiểu, nhưng cũng gật đầu.
"Trên bếp có nước nóng, nếu cô nương muốn rửa mặt, thì dùng nước đó."
Tần Đại nói xong, nhìn sắc trời, vội vàng đi ra ngoài.
Bánh cứng, lại dày, Liễu Thư nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng nhớ trời tối phải khóa cửa, chó Đại Hoàng hôm nay không ra ngoài, nằm bên chuồng gà.
Nàng ra mồ hôi, muốn tìm chút nước rửa mặt, nhớ Tần Đại nói ở trong bếp, men theo cửa đi xem, chỉ có một gian bốc hơi nóng.
Nắp nồi lớn nặng đến mức nàng không nhấc nổi, hai tay mới kéo ra được một khe hở, lại thấy bên cạnh lò nhỏ có đặt một cái ấm thuốc, trên nắp treo một mảnh vải, dùng tro than viết xiêu vẹo chữ "Thuốc".
Thuốc vẫn còn nóng, Liễu Thư về phòng lấy bát ra múc, uống xong, nhớ tới trong nồi đất của mình còn lại nửa nồi cháo, cũng không biết người cứu nàng buổi tối ăn gì. Trong căn phòng này chỗ nào cũng lộ ra dáng vẻ chỉ có một người ở, Liễu Thư nghĩ đến quần áo của mình bị thay, tâm trạng có chút phức tạp, nhưng dù sao người ta cũng cứu nàng một mạng, nàng thực sự không thể trách móc quá nhiều, biết đâu là hàng xóm đến giúp đỡ, cũng không phải không có khả năng.
Nàng không rành việc đồng áng, không biết Tần Đại khi nào làm xong trở về, chỉ nghĩ mình nhất định phải cảm tạ cho tốt, hôm nay mới có thể yên lòng.
Đợi mãi đợi mãi, đến khi trăng lên giữa trời, Đại Hoàng đã nằm trước cửa ngủ thiếp đi, nàng cũng mơ màng đành phải nằm vào trong chăn, cửa lớn cũng không hề vang lên.
°° vote đi nè °°
Món cháo thố thì cũng đơn giản như nấu cháo bình thường thôi, cái đặc biệt chắc là nằm ở cái thố, giữ nhiệt lâu hơn, thích hợp ăn mùa lạnh nè.
Chúng ta thử tham khảo cách nấu cháo từ cơm nguội nha, chắc ai đó sẽ cần 🤣🤣🤣.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro