97. Đêm trăng
Ngày thứ hai sau khi thất tình, Cổ Nguyệt được chẩn đoán chính thức mắc hội chứng mù chim.
Chính xác hơn, đó là hội chứng mù chim nước cỡ lớn.
Niệm Thu cảm thấy rất tò mò:
"Chim nước cỡ lớn rõ ràng có ngoại hình rất khác biệt. Đặc biệt, bồ nông các cậu còn có mỏ hồng lớn, lẽ ra dễ phân biệt với các loài chim nước khác chứ."
Cổ Nguyệt động tâm suy nghĩ, liền hóa thành bồ nông, đi đến chiếc gương lớn trong khu làm việc.
Nhìn trái, nhìn phải, cô bối rối gãi đầu bằng chóp cánh:
"Rõ ràng nhìn chẳng khác gì nhau, làm sao mà phân biệt được?"
Suy nghĩ một hồi, cô bỗng nhận ra:
"Có lẽ là liên quan đến thời kỳ chim non của tôi."
Bồ nông vốn sống theo bầy đàn, nhưng Cổ Nguyệt lại bị đồng loại bỏ rơi ngay từ khi vừa nở. Cô phải một mình bơ vơ, lang thang ở bờ hồ.
Thỉnh thoảng, có chim mái tốt bụng bay ngang qua, tiện thể ném cho cô một con cá nhỏ.
Cô dang đôi cánh nhỏ còn chưa mọc đủ lông, vỗ loạn xạ, đuổi theo nhận chim mẹ.
Nhưng cũng giống như cách đồng loại bỏ rơi cô, những con chim khác cũng không muốn chăm sóc cô. Cùng lắm chỉ ở lại hai ngày rồi bỏ đi.
Thế là, thời kỳ chim non của cô đã trải qua không biết bao nhiêu "mẹ chim lông trắng".
Mọi người thú thở dài:
"Thì ra là vậy."
Hội chứng mù chim dường như đã có lời giải thích hợp lý. Nhưng vẫn còn một vấn đề chưa rõ----
"Dù Cổ Nguyệt bị mù chim, nhưng cậu vẫn luôn bản năng yêu và theo đuổi cùng một con thiên nga trắng."
"Chị thiên nga ấy là rảnh rỗi không có việc gì làm nên cứ đùa giỡn với cô bồ nông si tình của chúng ta sao? Lần nào cũng nhận lời tỏ tình, rồi nhanh chóng chia tay?"
"..."
Khu làm việc rơi vào im lặng.
Báo Báo từng bị nữ nhân xấu lừa xoay mòng mòng, lắc đầu:
"Cổ Nguyệt, cậu không thể tiếp tục bị thiên nga lừa xoay mòng mòng như vậy nữa."
Bồ nông cố chấp:
"Chị ấy không lừa tôi, chỉ là tôi vốn thích xoay vòng quanh chị ấy thôi."
Mọi người: "Ồ."
Bồ nông ủ rũ, gục đầu gục mõm.
Dù thế nào, thành phố này cuối cùng cũng có thêm một con bồ nông đáng thương mang trái tim tan vỡ.
Mọi người bàn mưu:
"Thế này nhé, tối nay cậu mời chị thiên nga đến sân của chúng ta. Ngồi bên hồ ngắm trăng, làm thơ đối câu..."
Bồ nông:
"Nhưng bên chúng ta là hồ bơi mà."
Mọi người: "Nínnn."
Mọi người tiếp lời:
"Tiếp theo, nhân lúc chị ấy đang cao hứng, cậu bất ngờ hỏi thẳng lý do tại sao chị ấy lại đùa giỡn cậu, để chị ấy không kịp đề phòng mà lộ ra bản chất thật!"
Niệm Thu lập tức góp thêm ý kiến hay ho:
"Nếu bả thực sự là một con thiên nga xấu xa, bà phải kẹp mạnh kẹp mạnh bả lại liền! Tình cảm bị lừa thì ít nhất về mặt thể xác cũng phải mãnh mãnh đoạt lại chút gì đó!"
Thủy Trục vừa nghe, mắt sáng lên.
Cô lấy quyển sổ nhỏ ghi chép: Mãnh đoạt thể xác.
Còn chiếc mỏ vốn ngạo nghễ của bồ nông cũng khẽ động đậy, nhưng giọng lại không còn chắc chắn:
"Ờm..."
-
Giờ nghỉ trưa.
Diệp Thanh Vũ bước vào căn phòng trên tầng ba, rửa mặt qua loa rồi thay đồ ngủ.
Tạm thời không buồn ngủ, nàng tiện tay bật tivi trong phòng, xem tin tức buổi trưa.
"Gần đây, các vị trí quan trọng của Bộ Công an liên tục có sự thay đổi. Về việc này, Bộ trưởng Bộ Công an Chu Nhân phát biểu..."
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Diệp Thanh Vũ hơi động lòng.
Nàng nhanh chóng rời giường, mở cửa, quả nhiên thấy chị sếp xinh đẹp đang đứng ngoài cửa.
"Diệp Thanh Vũ."
Bùi Tiểu Năng Miêu chớp đôi mắt đào hoa, tự tin tuyên bố:
"Mùa hè nóng quá, từ nay chị sẽ không ngủ trên cây hòe nữa, trưa nào cũng mang gối qua ngủ với em."
Ánh mắt Diệp Thanh Vũ lướt qua đôi tay trống trơn của cô, khẽ cười hỏi:
"Ừm, thế gối của chị đâu?"
Ngay lập tức, Bùi Nhung hóa thành gấu trúc nhỏ, trèo lên người Diệp Tiểu Thụ.
Cô thoải mái nằm trong lòng cô gái trẻ, hai móng vuốt nhẹ nhàng ôm lấy chiếc đuôi to yêu quý của mình, lười biếng ra hiệu:
"Ở đây."
Ánh mắt Diệp Thanh Vũ lướt qua gương mặt nhỏ xinh xắn của gấu trúc nhỏ, rồi chuyển đến chiếc đuôi đẹp với chín đoạn vằn vòng.
Ngay cả đôi bàn chân lông mềm mại như bánh mochi cũng trông thật ngon miệng.
Cổ họng nàng khẽ chuyển động.
Nàng thuận tay đóng cửa, ôm lấy gấu trúc nhỏ quay lại giường.
Để chiều theo sinh vật nhỏ sợ nóng, nàng còn chỉnh điều hòa xuống thấp hơn vài độ.
Bùi Tiểu Năng Miêu hài lòng lăn vào lòng cô gái.
Chiếc đuôi mềm mại vốn dùng làm gối giờ lười biếng buông thõng phía sau, nhất thời quên mất phải dùng.
Hai bàn chân nhỏ bám quanh cổ bé người, chiếc đầu lông mềm liên tục cọ cọ, không chịu yên.
Cứ cảm thấy ôm chưa đủ chặt, muốn áp sát hơn nữa, gần hơn nữa, cho đến khi hoàn toàn ngập tràn trong hơi thở của đối phương.
---- Đây là cảm giác gì?
Bùi Nhung suy nghĩ một lát, rồi quyết định từ bỏ việc tìm câu trả lời.
Khép đôi mắt lại, cô thỏa mãn ra lệnh:
"Diệp Thanh Vũ, ôm chị chặt thêm chút nữa."
Diệp Thanh Vũ đặt điều khiển điều hòa xuống, nghe lời ôm siết gấu trúc nhỏ hơn.
Nàng đưa tay vuốt ve mái đầu lông xù một cách thuần thục, rồi dịu dàng bóp nhẹ đôi tai nơ bướm mềm mại.
Bùi Tiểu Năng Miêu được ôm cảm thấy hài lòng.
Cô dụi đầu vào cổ bé người, đôi răng nhỏ tinh nghịch cắn nhẹ vào làn da mềm mịn, như một con thú nhỏ đang ở giai đoạn "thèm cắn".
Cắn một lúc, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Bản tin trưa trở thành âm thanh nền ru ngủ: "Bộ Công an từ trước đến nay luôn công bằng chính trực…"
Công bằng gì chứ?
Giữa cơn mơ màng, đôi tai nhọn của Bùi Tiểu Năng Miêu khẽ động.
Vừa tiếp tục cắn da người ta, vừa công bằng chính trực đưa ra một bàn chân lông mềm, lầm bầm:
"o em ắn ại è."
Chiếc bánh mochi lông mềm áp đến gần môi, không ăn thì quá lãng phí.
Diệp Thanh Vũ hé môi, khẽ ngậm một phần bàn chân nhỏ, cắn nhẹ bằng đầu răng.
Vị lông mềm mại lan ra trong miệng, cảm giác mịn màng đến khó tin.
"Ưm..."
Nàng vừa thưởng thức, thú nhỏ trong lòng bỗng khẽ run rẩy, rồi hóa thành hình người.
Bàn chân mềm lông tơ trong miệng bỗng biến thành một ngón tay trắng mảnh.
Diệp Thanh Vũ cảm thấy lồng ngực hơi thắt lại.
Nàng cụp mi, không nặng không nhẹ đuổi theo liếm nhẹ vào gốc ngón áp út của Bùi Nhung.
Bùi Tiểu Năng Miêu run rẩy, giọng yếu ớt bật ra một tiếng rên rỉ mềm mại.
Theo bản năng kéo bàn tay ẩm ướt lại một chút, răng nanh nhỏ cũng dừng lại không nghịch nữa.
Cô ngẩng đầu khỏi hõm cổ Diệp Thanh Vũ, để lộ gương mặt tuyệt sắc như đóa anh đào sau cơn mưa.
"Diệp Thanh Vũ." Giọng cô khẽ run, có chút đáng thương.
"Vâng."
Diệp Thanh Vũ chăm chú nhìn cô, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ khẽ hé.
Như ý nguyện nếm được vị ngọt thanh trong môi gấu trúc nhỏ.
Nhưng đột nhiên khựng lại.
Mím nhẹ môi, nàng như đang cẩn thận nếm thử điều gì đó.
Bùi Tiểu Năng Miêu chớp nhẹ mi, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm môi nàng, chờ đợi được hôn tiếp.
Nhưng lại thấy đối phương ngẩng lên, nhàn nhã hỏi:
"Nhung bảo, đã nói là hôm nay cai đồ ngọt. Trưa nay có phải lén em ăn nho không? Còn có dưa hấu nữa."
Bùi Tiểu Năng Miêu trợn tròn mắt đào hoa:
"…"
Hỏng bét.
Cô liếm môi, rồi ngay sau đó hóa thành gấu trúc nhỏ, quay lưng lại trong lòng người ta.
Ôm chặt chiếc đuôi gối bông xù yêu thích, cuộn tròn thành một cục lông vô tội.
"Ngủ rồi, đừng làm phiền."
Giọng gấu trúc nhỏ ngập trong lớp lông mềm của chiếc đuôi, vang lên lí nhí.
Diệp Thanh Vũ: "…"
-
Khi đêm buông xuống.
Bầu trời quang đãng, ánh trăng sáng tỏ.
Công ty Nhung Trúc đón một vị khách mới.
Vân Khuynh tay cầm túi quà tinh xảo, theo bước Cổ Nguyệt đi vào cửa chính.
Chỉ hai ngày không gặp, ánh mắt Cổ Nguyệt không ngừng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô khẽ hắng giọng:
"Cái túi này nặng không? Để tôi cầm giúp cho."
Vân Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng đáp:
"Không nặng."
Dung mạo người phụ nữ thanh lãnh, dường như không quen cười.
Nhưng Cổ Nguyệt luôn cảm thấy trong đôi mắt cô ẩn chứa ý cười, khiến trái tim bồ nông đập thình thịch.
"..."
Trong bụi cỏ ven đường, lính trinh sát ong mật lén quan sát mà giận đến nghiến răng.
Lại còn lo lắng cái túi của con thiên nga xấu xa kia có nặng hay không nữa chứ?
Cô dùng bộ đàm mini đặt riêng cho mình để truyền tin cho mọi người.
Sau đó, đôi cánh nhỏ vù vù bay về khu vườn, tiếp tục chăm sóc bông hoa duy nhất của mình.
Mới mấy ngày mà nó đã nhú ra hai chiếc lá non xanh mơn mởn.
......
Sân sau.
Cây hòe sum suê tỏa bóng, làn nước trong hồ bơi gợn sóng lăn tăn.
Ánh trăng trắng sáng phủ lên cảnh vật, tạo nên một khung cảnh đầy thi vị.
Bồ nông khẽ nghiêng đầu, lén nhìn đường nét thanh tao của thiên nga trắng trong ánh trăng, rồi vội vàng thu ánh mắt lại.
Do dự vài giây, cuối cùng cô lên tiếng:
"Thật ra… Tối nay tôi mời cậu đến đây là vì có chuyện muốn nói."
"Vừa hay, tôi cũng có điều muốn nói với cậu." Thiên nga trắng đáp. "Cậu nói trước đi."
Bồ nông lập tức căng thẳng.
Hít sâu một hơi, cô lấy hết can đảm, nói liền một mạch những điều đã ấp ủ từ lâu:
"Là… Là thế này. Tôi gần đây mới phát hiện mình mắc hội chứng mù chim, về mặt thị giác hoàn toàn không phân biệt được bồ nông, thiên nga trắng, hay cò trắng, v.v."
"Vì vậy, tôi lại phát hiện thêm rằng mười người bạn gái cũ của mình trước đây, thực ra đều là cùng một con thiên nga trắng."
"Và điều khiến tôi sốc nhất là con thiên nga trắng đó… Hình như trông giống hệt cậu."
Nói đến đây, bồ nông cảm thấy hơi tủi thân.
Dù mỗi mối tình trước đây đều ngắn ngủi, nhưng cô luôn yêu bằng cả trái tim, chân thành và hết mình.
Sau mỗi lần chia tay, cô đều đau lòng không nguôi, khóc đến sưng cả mắt.
Giờ đây, bất ngờ biết rằng tất cả những người yêu cũ đều là Vân Khuynh, cô cảm thấy như thế giới quan của mình sụp đổ, xen lẫn cảm giác đau lòng vì bị thiên nga trêu đùa trong màng bàn chân đầy ngạo mạn.
Cổ Nguyệt nhắm mắt lại, cẩn trọng hỏi:
“Tôi muốn biết, mười người thiên nga trắng trước đây… thật sự đều là cậu sao?”
Thiên nga trắng thản nhiên thừa nhận:
“Ừ, đều là tôi.”
Giọng điệu như thể từ lâu đã không còn cần phải giấu giếm.
Trái tim Cổ Nguyệt nhói lên.
Cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, tiếp tục hỏi:
“Vậy, cậu cũng đã biết từ trước rằng tất cả đều là tôi, cùng một con bồ nông sao?”
Thiên nga trắng vẫn trả lời ngay lập tức:
“Biết.”
Âm sắc trong trẻo lạnh lùng như ngọc, trước đây nghe chỉ thấy êm tai, giờ lại như những mũi dao băng giá đâm sâu vào tim.
Vậy là----
Từ đầu đến cuối, chỉ có Cổ Nguyệt là một con chim ngốc nghếch, bị cuốn vào một tình yêu giả dối, liên tục trải qua những rung động rồi tan nát cõi lòng.
Thân thể bồ nông chao đảo, cô cảm thấy cả trái tim lẫn cơ thể mình trong thoáng chốc hóa thành băng, rồi bị cơn gió đêm thổi tan tành thành từng mảnh vụn.
Cô quật cường nâng cánh lên lau đi nước mắt.
“…Được, tôi hiểu rồi.”
Dẫu si tình, bồ nông cũng là một loài chim mang lòng tự trọng cao ngất.
Trái tim bị đem ra đùa bỡn và giẫm đạp như vậy, tuyệt đối không để bản thân vội vàng bước về phía trước thêm lần nào nữa.
Lần này thật sự sẽ khóa chặt trái tim lại.
Hít sâu một hơi, cô mạnh mẽ đè nén cơn đau trong lồng ngực, nghẹn ngào nói:
“Từ nay về sau, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, cũng sẽ không bước vào sân nhà cậu nữa.”
Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong gió.
Một lát sau, giọng nói thanh lãnh của thiên nga trắng cuối cùng vang lên, nhẹ tựa gió đêm:
“Những năm qua, tôi từng nghĩ rằng mình bị lừa dối đến mười lần, nhưng vẫn không đành lòng buông bỏ hoàn toàn, chỉ là một kẻ ngốc chìm đắm trong tình yêu, chẳng còn chút kiêu hãnh hay tôn nghiêm.”
Tim bồ nông khựng lại.
Trong đôi mắt nhòe lệ, cô bỗng ngẩng đầu lên.
Liền thấy thiên nga trắng kiêu hãnh hơi hơi rũ cổ thiên nga nhỏ dài yếu ớt xuống.
“Đừng không đến tìm tôi.”
“Nếu cậu tức giận… Có thể kẹp tôi.”
Dẫu rằng với thiên nga hay bồ nông, cắn cổ vẫn luôn là hành động đầy thân mật và nồng nhiệt trong khoảnh khắc giao phối.
°° vote đi bé °°
Chị thiên nga trắng của mấy cưng nè 🐒🐒🐒:
Còn chị này có cọ cây ko thì tui ko biết 🤷🤷🤷:
Chưa, chưa, chưa, còn đây mới là trùm cuối:
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đại tác gia Heo Heo, Thủy Trục【 phiên bản không đội 🍊 trên đầu 】
Phong tình vạn chủng a a a ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro