92. Trùng phùng
"Éc..."
Trong vòng tay đột ngột rơi xuống một cục bông mềm mại, ấm áp, kèm theo tiếng "éc éc" quen thuộc của gấu trúc nhỏ.
Diệp Chiếu cảm giác được điều gì đó, một luồng tê dại như định mệnh chạy dọc sống lưng nàng trong thoáng chốc.
Cổ cứng ngắc, nàng chậm rãi cúi đầu.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng nhìn thấy gương mặt lông xù nhỏ nhắn của một bé gấu trúc nhỏ.
Những đường vân xinh xắn và đáng yêu đến cực độ đó, giống hệt với Nhung bảo.
"Ữm?"
Bé gấu trúc nhỏ trong cơn say nghiêng đầu, đưa móng vuốt nhẹ chạm lên má Diệp Chiếu.
Lớp lông mềm mại trên lòng bàn chân lướt qua má, mang lại cảm giác ngưa ngứa nhẹ nhàng.
Nhưng trong lòng Diệp Chiếu, cơn sóng dữ dội đã lập tức dâng trào.
Hốc mắt nàng nóng rực, cố gắng đè nén niềm vui sướng đang dâng trào, đôi tay run rẩy nâng bé gấu trúc nhỏ lên.
Chỉ thấy trên bụng lông xù của nó có một nhúm lông trắng như tuyết hình trái tim.
---- Thật... Thật sự là Nhung bảo.
Trái tim nàng trong khoảnh khắc đó như rung lên bần bật.
Diệp Chiếu thở dốc nặng nề, cảm xúc mãnh liệt dâng trào từ tận xương sống, xô đến mũi nàng cay xè.
"Nhung..."
Cổ họng nàng nghẹn ứ, không thể thốt thành lời. Nàng ôm chặt gấu trúc nhỏ vào lòng.
Tư thế quen thuộc, cảm giác quen thuộc, hơi ấm quen thuộc----
Nàng đã từng ôm như trân bảo suốt mười tám năm.
Mười năm đã qua, tất cả những điều đó vẫn luôn chảy trong dòng máu nàng, khắc sâu vào tận xương tủy, trở thành nỗi đau âm ỉ chảy ngầm.
Nhưng giờ đây, tất cả hóa thành dư vị ngọt ngào của năm tháng dài đằng đẵng.
Bé gấu trúc nhỏ trong cơn say, mang theo hương rượu nho thoang thoảng, mềm mại tựa đầu vào vai nàng.
Vòng tay quen thuộc mang lại cảm giác an yên vô bờ, như một con thuyền nhỏ trôi dạt trong gió mưa đã lâu cuối cùng tìm được bến cảng.
Trong khoảnh khắc, ký ức của nó trở nên mờ mịt, không kìm được liếm nhẹ đầu lưỡi chua chát vì quả mận, cái đầu lông xù cọ cọ vào hõm vai nàng, ấm ức kể lể:
"Mẹ ơi, quả đó không ngọt..."
---- Mẹ.
Đầu óc Diệp Chiếu trống rỗng trong giây lát, tầm nhìn lập tức bị phủ mờ bởi màn nước mắt.
Năm xưa Nhung bảo mất tích, Vũ bảo mất trí nhớ, một nhà ba người chỉ còn mình nàng ôm lấy ký ức xưa cũ.
Mười năm trời, nàng bị giam cầm trong vực sâu không thể thoát ra. Ở đó, nỗi nhớ nhung, tự trách, hoang mang và tuyệt vọng, hối tiếc và oán hận cuộn trào, dày đặc không thấy ánh sáng.
Nhưng dường như chỉ trong giây phút vui sướng tột cùng này, nàng đã chạm được đến tia sáng rực rỡ.
"Mẹ... Mẹ ở đây."
Nàng nghẹn ngào nói.
Giọng nàng vặn vẹo, méo mó, không chịu nổi nữa, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống.
Bóng tối bên hồ dày đặc, gió đêm mát rượi.
Diệp tổng gần như có thể che trời bằng một tay, giờ đây chỉ còn là một người mẹ bình thường nhất, ôm lấy đứa con gấu nhỏ tưởng đã mất mà run rẩy nức nở, sau đó thậm chí bật khóc như một đứa trẻ.
Khóc đến mức gần như nghẹt thở, lồng ngực đau nhói, phổi cũng đau.
Cổ họng nàng khàn đặc, dường như không còn phát ra âm thanh được nữa, tiếng khóc vỡ òa, mang theo cảm xúc mãnh liệt, truyền thẳng vào lòng Diệp Thanh Vũ, vừa bi thương, vừa đau xót.
Nàng mơ hồ nhìn hình ảnh mẹ ôm gấu trúc nhỏ mà rơi lệ, trong đầu đột nhiên đau nhói dữ dội, kèm theo tiếng ù ù bên tai.
Mơ hồ như có thứ gì đó đang mạnh mẽ va đập, khiến những xiềng xích ngày càng lỏng lẻo chuẩn bị phá vỡ tầng gông cùm cuối cùng.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau, chậm rãi ngồi xổm xuống, dang tay ôm chặt lấy mẹ và gấu trúc nhỏ.
Nước mắt bất giác chảy tràn trên khuôn mặt.
Nàng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng gầy của mẹ, như đang an ủi một vết thương sâu mà mình chưa từng chạm tới.
...
Từ xa, Tiêu Ngọc đứng dưới tán cây, lặng lẽ nhìn, trên cằm lấp lánh những giọt nước trong suốt.
Cô khịt khịt mũi, khẽ mỉm cười.
-
Diệp Thanh Vũ chậm rãi điều khiển chiếc SUV.
Trên ghế phụ, gấu trúc nhỏ say rượu nằm ngoan ngoãn trong vòng tay Diệp Chiếu mà ngủ.
Hiển nhiên, bé hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay này---
Nằm ngửa ngủ say sưa, không chút e dè, phơi cả bụng lông mềm mại, đầu lưỡi hồng hồng thè ra nửa đoạn, thỉnh thoảng còn liếm nhẹ đầu răng.
Diệp Chiếu cúi đầu, ánh mắt yêu thương dừng lại trên gương mặt lông xù đáng yêu, đôi mắt lộ vẻ dịu dàng.
Nàng đưa tay, thuần thục xoa nhẹ đầu gấu trúc nhỏ, khiến bé thoải mái phát ra tiếng "eng éc", giơ móng vuốt lên ôm lấy tay nàng.
Hơi thở Diệp Chiếu chợt ngưng trệ.
Khi Nhung bảo còn nhỏ bằng bàn tay, nó thích nhất là ôm lấy ngón tay nàng bằng cả hai móng vuốt. Sau này lớn hơn, nó lại thích ôm cả bàn tay nàng.
Rời xa mười năm, điều này vẫn chẳng hề thay đổi.
Sống mũi nàng cay xè trong chốc lát, gần như chực khóc.
Đèn đỏ kéo dài phía trước, Diệp Thanh Vũ dừng xe lại.
Bàn tay đang nắm vô lăng chợt bị một chiếc đuôi lông xù mềm mại khẽ cọ qua, mang đến cảm giác êm dịu.
Nàng không nhịn được mà liếc nhìn ghế phụ.
Chỉ thấy Diệp Chiếu đang hết sức vui vẻ xoa đầu bé gấu trúc nhỏ, còn gấu trúc nhỏ thì cũng tận hưởng vô cùng, trong giấc ngủ say còn chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
"..."
Diệp Thanh Vũ đôi mắt trầm lặng.
Thái dương nàng giật giật, cảm giác đau nhói lại xuất hiện trong đầu. Những ký ức mênh mông nơi bức tường mỏng như đang tràn ra, chỉ còn thiếu một cú va chạm cuối cùng.
Nàng không phải kẻ ngốc.
Cảnh tượng tắm cho gấu trúc nhỏ trong bồn tắm, chơi trò trốn tìm trong sân nhà...
Những hình ảnh từng đột ngột xuất hiện trong tâm trí nhưng lại không tìm được mối liên hệ, bị nàng coi là ảo giác tuổi thơ mà bỏ qua, giờ đây dường như đã có câu trả lời.
Diệp Thanh Vũ mím môi:
"Mẹ, vừa nãy mẹ nói... Trước đây mẹ từng nuôi một bé gấu trúc nhỏ ạ?"
Động tác Diệp Chiếu khẽ khựng lại.
Năm đó khi Nhung bảo bị bắt đi, nàng lại không có mặt tại hiện trường. Đó là cảnh tượng mà Diệp Thanh Vũ thời niên thiếu phải một mình trải qua.
Mất trí nhớ đã mang theo vết thương lòng, thực ra cũng coi như một sự giải thoát.
Nàng không đành lòng để con gái một lần nữa hồi tưởng lại nỗi đau ấy qua lời kể nhẹ nhàng của mình.
Vì vậy, Diệp Chiếu chọn cách tạm thời không nhắc đến: "Đúng vậy, mẹ từng nuôi một bé gấu trúc nhỏ. Sau này có cơ hội mẹ sẽ kể kỹ hơn cho con."
Dừng lại một lát, nàng dịu dàng nói: "Cho nên mẹ có chút kinh nghiệm chăm sóc gấu trúc nhỏ. Con cứ an tâm lái xe, không cần lo cho Bùi tổng đâu."
Diệp Thanh Vũ ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cảm ơn mẹ."
Diệp Chiếu cảm thấy bản thân nên bình tĩnh và điềm nhiên hơn, kiềm chế sự ngứa ngáy trong lòng, đừng để Diệp Thanh Vũ nghi ngờ.
Dấn thân trong chốn quyền lực bao năm, rõ ràng nàng rất giỏi che giấu cảm xúc.
Nhưng đây lại là đứa con gái thất lạc mười năm của nàng.
Nàng cố nhịn, nhưng cuối cùng không kìm được mà chọc chọc lòng bàn chân của gấu nhỏ, véo nhẹ tai lông xù, rồi gãi gãi bụng mềm mại, thầm cảm thán:
"Sao lại có bé gấu trúc nhỏ đáng yêu đến thế này? Là con nhà ai vậy nhỉ?"
Bé gấu trúc nhỏ trong giấc mơ dường như cảm giác được, phối hợp ngẩng cao đầu kiêu ngạo, hai chân ôm lấy tay nàng:
"Éc."
Đôi mắt Diệp Chiếu lập tức trở nên ươn ướt, khóe môi khẽ cong lên:
"Cục cưng ngoan."
Diệp Thanh Vũ chăm chú lái xe, trong mắt phản chiếu một đáp án dần trở nên rõ ràng.
Chiếc SUV dừng lại tại sân biệt thự của nhà họ Diệp.
Diệp Chiếu luôn giữ được sự điềm tĩnh mạnh mẽ, vẻ ngoài bình thản ung dung.
Nhưng tối nay, nàng lại bất ngờ ôm gấu trúc nhỏ mà khóc nức nở, bộc lộ sự yếu đuối mà Diệp Thanh Vũ chưa từng thấy.
Vì vậy, nàng quyết định tối nay sẽ cùng gấu trúc nhỏ ở lại nhà mẹ.
"Các con mau đi tắm, nghỉ ngơi sớm đi."
Diệp Chiếu cẩn thận trao gấu trúc nhỏ đang say ngủ trong lòng mình cho Diệp Thanh Vũ, miệng thì thúc giục đi tắm, nhưng đầu ngón tay vẫn nắm lấy móng vuốt của gấu nhỏ, không muốn buông.
Diệp Thanh Vũ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn mẹ, giơ tay ôm lấy vai nàng:
"Vâng, con sẽ đưa chị ấy đi tắm trước. Mẹ cũng tắm rửa, thư giãn một chút đi ạ. Gặp mẹ sau."
Là đứa con gái mà mình nuôi nấng từ nhỏ, Diệp Chiếu dễ dàng nhận ra điều gì đó qua ánh mắt và hành động của Diệp Thanh Vũ.
Từ nhỏ, Vũ bảo đã luôn thông minh nhạy bén.
Cổ họng nàng khẽ động, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu con gái:
"Con đi đi."
Diệp Chiếu đứng yên, nhìn theo bóng dáng con gái và gấu trúc nhỏ vào phòng ngủ.
Nàng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi, nở nụ cười.
Từ nhỏ đến lớn, Nhung bảo và Vũ bảo luôn ở chung một phòng. Dù xa cách mười năm, mối quan hệ của hai đứa vẫn thân thiết như vậy.
Như nhớ ra điều gì, nụ cười chợt đông cứng trên môi.
Giờ đây, đúng là chúng vẫn chung một phòng.
Nhưng ý nghĩa dường như đã thay đổi---
Hiện giờ, Nhung bảo không chỉ là chị, là bạn, là sếp của Vũ bảo.
Mà còn là kim chủ bao dưỡng nó.
Nói cách khác...
Hai đứa con gái mà nàng một tay nuôi lớn giờ đây đang yêu nhau, lại còn theo cách rất "thời thượng".
Ánh mắt Diệp Chiếu nữ sĩ khẽ run, nàng đứng tại chỗ, cả người như hóa đá.
-
Dù không thường xuyên về ở, nhưng phòng ngủ trong nhà luôn được Diệp Chiếu cho người dọn dẹp sạch sẽ định kỳ.
Diệp Thanh Vũ đẩy cửa phòng, ngửi thấy hương thơm thanh mát phả vào mặt.
Nàng tìm một chiếc khăn tắm, xả nước vào bồn, sau đó thành thục tắm rửa cho gấu trúc nhỏ lông xù.
Có lẽ do uống rượu nên ngủ rất say, hôm nay gấu trúc nhỏ tắm rất ngoan, mềm mại để mặc nàng thao tác.
Diệp Thanh Vũ dùng lòng bàn tay xoa ra lớp bọt trắng mịn, cẩn thận thoa lên khuôn mặt lông xù:
"Nhung bảo, có phải chúng ta đã quen nhau từ nhỏ không?"
Tay nàng di chuyển xuống dưới, xoa nắn móng vuốt của gấu trúc nhỏ:
"Người giúp chị hóa hình, có khi nào lại là em hoặc mẹ em không?"
Có ai đó vì chuyện này mà đã âm thầm ghen tuông rất nhiều lần.
Khi tay nàng xoa đến bụng lông mềm mại, động tác bất giác dừng lại trong chốc lát, giọng nói dần hạ thấp:
"...Rồi tại sao chị lại rời đi? Chị đã đi đâu thế?"
Những câu hỏi này, gấu trúc nhỏ không trả lời được.
Tắm xong, Diệp Thanh Vũ dùng khăn tắm bọc lấy gấu trúc nhỏ ướt nhẹp, cẩn thận lau khô lông.
Sau đó tạm thời đặt lên sofa, rồi tìm máy sấy.
Nàng vừa định bật máy sấy thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Ngoài cửa vang lên âm thanh mơ hồ: "Bảo bối."
Diệp Thanh Vũ đứng dậy, bước đến mở cửa.
Thấy Diệp Chiếu đã tắm rửa xong, bên chân nàng là một chiếc hộp vuông vức, có một mặt cửa trong suốt, bên trong còn có một món đồ chơi hình quả táo nhỏ.
Đây là...
"Hộp sấy lông cho thú cưng." Diệp Chiếu nói. "Sạch sẽ lắm, mẹ vừa lau qua lần nữa rồi."
"Dùng máy sấy sẽ hơi lâu, gấu trúc nhỏ cũng dễ bị lạnh. Con cứ đặt Nhung... Bùi tổng vào hộp sấy, đóng cửa lại rồi nhấn nút khởi động là được."
Hóa ra trong nhà luôn có sẵn một chiếc hộp sấy sạch sẽ dành cho thú cưng.
Diệp Thanh Vũ thoáng sững sờ, lòng dâng lên một làn sóng cảm xúc.
Nàng đẩy hộp sấy vào phòng ngủ, nói với Diệp Chiếu:
"Mẹ cũng vào đây đi."
"Hửm?" Diệp Chiếu đang định rời đi, nghe vậy thì khựng lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Con muốn đi tắm, mà con cũng không rành dùng hộp sấy. Mẹ có thể giúp con chăm sóc Bùi tổng một lát không?"
Diệp Thanh Vũ chớp đôi mắt trong trẻo, dịu dàng nhìn nàng.
Diệp Chiếu nhìn vào mắt con gái, trong khoảnh khắc hiểu ra sự quan tâm chân thành mà tinh tế của nàng.
Giữa mẹ và con gái có một sự ăn ý ngầm không cần nói ra.
Nàng mím môi: "Được."
-
Diệp Chiếu đặt gấu trúc nhỏ đã được sấy khô thơm tho lên giường.
Bộ lông của gấu trúc bị máy sấy làm cho bông xù. Diệp Chiếu cầm lược dành riêng cho gấu trúc, tỉ mỉ chải lông từ trên xuống dưới.
Được chải lông sau một thời gian dài, Bùi Tiểu Gấu Trúc cảm thấy dễ chịu đến mức duỗi móng vuốt thành hình hoa lan, thì thầm trong giấc ngủ:
"Mẹ ơi..."
Trước khi trở thành một bé gấu trúc nhỏ lang thang, mẹ luôn dịu dàng chải lông cho cô với lực tay như thế này.
Dù tạm thời đã quên đi, nhưng sự lưu luyến khắc sâu trong lòng vẫn không phai nhạt.
"Ừ." Diệp Chiếu khẽ cong khóe môi.
Ngày xưa, Nhung bảo không biết nói chuyện. Có phải trong lòng đã gọi "mẹ" vô số lần rồi không?
Vậy nên đêm nay, trong cơn say và giấc ngủ, con bé mới gọi một cách tự nhiên đến thế.
Diệp Thanh Vũ bước ra từ phòng tắm, nhìn về phía giường, mắt tròn xoe.
Nàng học được rồi.
Trước đây sao nàng không nghĩ đến việc chải lông cho gấu trúc nhỏ nhỉ?
Quả nhiên, trong việc chăm sóc gấu trúc nhỏ, nàng vẫn còn nhiều điều cần học hỏi từ Diệp Chiếu.
Chải lông xong, Diệp Chiếu không nỡ rời tay, khẽ xoa đầu gấu nhỏ một lần nữa.
Rồi nàng cầm chiếc đuôi bông xù lên, đặt lên bụng của gấu trúc để che rốn cho ấm.
Nàng quay đầu nhìn Diệp Thanh Vũ: "Con cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Diệp Chiếu đứng dậy định rời đi, nhưng bất ngờ bị gấu trúc nhỏ níu tay, không chịu buông.
Căn phòng chìm vào yên lặng trong giây lát.
Diệp Thanh Vũ mỉm cười: "Mẹ cứ ôm gấu trúc nhỏ ngủ đêm nay đi."
...
Sau mười năm xa cách, gia đình ba người cuối cùng lại ngủ chung một giường.
Diệp Chiếu ôm chặt gấu trúc nhỏ trong lòng, đề phòng nửa đêm bé gấu lại hóa thành gấu trúc kungfu.
Không khí trở nên yên tĩnh, máy điều hòa duy trì nhiệt độ mát mẻ dễ chịu.
Diệp Chiếu nhìn lên trần nhà, bất chợt nhớ đến chuyện cũ---
Vào những ngày hè nóng bức, khu dân cư thường bị cúp điện vào ban đêm.
Bộ lông của gấu trúc nhỏ rất dày, nó cực kỳ không chịu được nóng. Vì vậy, nàng luôn chuẩn bị sẵn những tảng đá lớn trong tủ đông.
Mỗi khi mất điện, nàng sẽ mang tảng đá ra, để Nhung bảo nằm lên trên.
Sau đó đặt một chiếc đệm bên cạnh để Vũ bảo nằm nghỉ mát.
Còn nàng thì chống cằm, cầm chiếc quạt nan lớn quạt cho hai cô con gái đến tận khuya có điện trở lại.
Những khoảnh khắc đó, khi ấy tưởng chỉ là những điều bình thường, nhưng suốt mười năm sau này lại trở thành những kỷ niệm khiến nàng luôn thương nhớ.
Khóe mắt Diệp Chiếu bất giác ướt đẫm.
Nàng nhắm mắt lại, vô tình dụi nước mắt nóng hổi vào chiếc khăn lông gấu trúc nhỏ trong lòng.
Ở bên cạnh, nhịp thở của Diệp Thanh Vũ dần đều đặn, có lẽ nàng đã ngủ say.
Diệp Chiếu nhẹ nhàng vươn tay, khẽ nắm lấy cổ tay của con gái, nhưng lại bị con gái nắm ngược tay để an ủi.
Trái tim nàng thoáng chốc ngập tràn cảm giác trọn vẹn đã lâu không có.
Giữa sự yên bình ấy, cơn buồn ngủ kéo đến.
Nàng ôm hai đứa con gái yêu thương của mình, thiếp đi.
...
Nửa đêm.
Một đôi tai gấu trúc nhỏ lén lút dựng lên.
Chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, cánh cửa bị mở ra.
...
"Nhung bảo!"
Diệp Chiếu đột nhiên tỉnh giấc, hơi thở dồn dập.
Lấy lại bình tĩnh, nàng nhận ra trong lòng trống rỗng.
Tim nàng khẽ run lên, bật ngồi dậy ngay lập tức.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh trăng nhàn nhạt phủ lên giường, vắng lặng. Diệp Thanh Vũ cũng không còn ở đó.
"Nhung... Nhung bảo?"
"Vũ bảo?!"
Giọng nói của Diệp Chiếu run rẩy, tràn ngập nỗi nghẹn ngào lo lắng.
Lẽ nào tất cả những điều tối qua chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy lại trở về hư không?
Thậm chí, cả Vũ bảo cũng rời xa nàng rồi sao?
Diệp Chiếu lảo đảo bước xuống giường, quên cả mang dép. Nàng hoảng hốt tìm quanh phòng ngủ, sau đó chân trần bước ra ngoài.
"Xột xoạt."
Hướng phòng khách vọng lại tiếng động khẽ.
Diệp Chiếu khựng lại một lúc, trong lòng dâng lên một dự cảm nào đó.
Nàng bước chậm rãi, nhẹ nhàng tiến về phía phòng khách---
Ánh trăng trong trẻo, dịu dàng phủ khắp phòng khách.
Trên chiếc sofa da, Bùi Tiểu Gấu Trúc đang dùng móng vuốt cào cấu hăng say, thuần thục "phá nhà".
Diệp Thanh Vũ ngồi xổm bên cạnh, dường như đang hỗ trợ cho hành vi nghịch ngợm đó.
Bất chợt, cảnh tượng hơn hai mươi năm trước tái hiện trước mắt nàng.
Sống mũi Diệp Chiếu cay xè. Nàng đứng lặng tại chỗ, bất giác đưa tay lên che miệng.
Toàn thân nàng run rẩy, kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau.
Nàng lau vội nước mắt, hít thở sâu một hơi, rồi bước thẳng tới.
Tay trái nàng túm lấy cổ áo ngủ của Diệp Thanh Vũ, nhưng kéo mãi không được. Tay phải thì nhấc lấy gáy lông mềm mại của bé gấu trúc nhỏ, nhẹ nhàng nhấc bổng cả người lên.
"Éc!"
Gấu trúc nhỏ nửa tỉnh nửa mơ bị túm lấy gáy, bốn chân nghịch ngợm bất lực quơ quào trong không trung.
"Nhung sư phụ, Vũ sư phụ."
"Hai đứa phá nhà có vui không?"
Tiếng Diệp nữ sĩ cười như không cười vang lên bên tai Diệp Thanh Vũ---
"Tách."
Một khoảnh khắc như tiếng băng vỡ khẽ khàng chạm vào tường.
Hóa ra, không cần đến những sự kiện chấn động hay kinh tâm động phách.
Chỉ cần những điều bình dị, chân thật nhưng đầy ấm áp của cuộc sống như thế này.
Nó như những đường nét nhỏ khắc trên da thịt, in sâu vào dòng chảy thời gian.
Những điều từng dễ dàng có được, nhưng sau này lại xa xôi đến không thể chạm tới.
Khoảnh khắc này, sau hàng chục năm, vang lên trong tai Diệp Thanh Vũ như một tiếng vọng dài uyển chuyển.
Nàng ngẩn người, ký ức trong đầu như một cơn sóng lớn ập về.
°° vote đi bé °°
Phá nhà đang vui thì bị mẹ tóm cổ 🤗🤗🤗.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro