Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

91. Gia đình nhỏ

Sở thú gian ác vì kinh doanh kém hiệu quả và các hành vi tồi tệ đã bị điều tra triệt để và buộc phải đóng cửa. Các loài động vật tạm thời được giữ lại trong vườn thú chờ sắp xếp.

Người ta kể rằng vào ngày đóng cửa, gã giám đốc không cam lòng đi loanh quanh trong khuôn viên, cuối cùng bị một con gấu đen lớn bất ngờ lao ra cắn xé từng chút một, cảnh tượng thảm khốc không ai dám cứu giúp.

Khi nghe tin này, Diệp Chiếu đang bận rộn lo liệu khắp nơi.

Lúc bấy giờ, gấu trúc nhỏ chỉ được coi là động vật hoang dã, chưa được đánh giá thuộc diện nguy cấp hay đưa vào danh sách động vật cần bảo vệ.

Với tư cách là một người có chứng chỉ hành nghề thú y, Diệp Chiếu có khả năng xin thành công giấy phép nuôi dưỡng em bé gấu trúc nhỏ.

Nàng mang theo chứng chỉ hành nghề cùng một loạt giấy tờ cần thiết để xin cấp phép, đến cơ quan lâm nghiệp địa phương. Tại đây, nàng bị nhân viên chất vấn liên tục, kiểm tra kỹ lưỡng, chịu không ít sự gây khó dễ.

Những người này rõ ràng là muốn nhận hối lộ.

Khi tình hình rơi vào bế tắc, vị đại lãnh đạo từng đến kiểm tra vườn thú trước đó tình cờ đi ngang qua.

Bà là cục trưởng cục lâm nghiệp.

Cục trưởng với mái tóc hoa râm nở nụ cười hiền từ:

"Cô bé bác sĩ, tôi còn nhớ cháu. Cháu là một người tốt bụng."

Đó là lần thứ hai Diệp Chiếu nhận ra tầm quan trọng của quyền lực.

Nhờ một cái phất tay của cục trưởng, Diệp Chiếu trẻ tuổi đã hợp pháp mang em bé gấu trúc nhỏ của mình về nhà.

"Chị đặt tên cho nó là 'Nhung'."

"Nó từng bị bắt nạt, cắn xé đến đầy thương tích, lông gần như rụng hết. Nhưng 'Nhung' mang ý nghĩa của bộ lông dày dặn và sự sống tràn trề. Chị hy vọng nó có thể sớm hồi phục, trở thành một bé gấu trúc nhỏ khỏe mạnh, đáng yêu."

Những ngày sau đó trôi qua trong yên bình và ấm áp.

Diệp Chiếu mở một phòng khám thú cưng nhỏ.

Mỗi khi nàng làm việc, Nhung bảo sẽ nằm gọn bên cạnh, ngoan ngoãn ôm lấy chiếc đuôi lông xù của mình mà chơi.

Khi nàng làm xong, Nhung bảo sẽ dính lấy nàng, nằm trên tay nàng cọ cọ, kêu "éc éc" để làm nũng, nhất quyết không chịu xuống.

"Nhung bảo thông minh lắm, hiểu được tiếng người, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện."

"Có lẽ vì từ nhỏ đã bị cô lập trong khu vườn, nên nó rất hộ thực. Nhưng dù đang ăn món táo yêu thích nhất, nó cũng sẽ để dành miếng to nhất cho chị."

"Thậm chí, dù gấu trúc nhỏ thiên tính nhát gan, khi có khách hàng hung dữ, nó sẽ đứng thẳng trước mặt chị, giơ hai chân trước ra định nhào vào người ta để bảo vệ chị."

Nhớ lại quãng thời gian khó khăn, những kỷ niệm khi hai mẹ con nương tựa vào nhau, ánh mắt Diệp Chiếu dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên.

"Có điều, tốc độ lớn của nó cực kỳ chậm, chậm hơn hẳn so với gấu trúc nhỏ bình thường. Khi được một tuổi rưỡi, lông nó vẫn còn màu xám vàng, cả cơ thể chỉ bé tí tẹo."

Nhờ tài năng y thuật xuất sắc, danh tiếng của Diệp Chiếu dần được lan rộng.

Lúc bấy giờ, những người nuôi thú cưng trong thị trấn hầu hết đều giàu có, sẵn sàng chi mạnh tay.

Nhờ vậy, cuộc sống gia đình nàng tuy chưa thể gọi là sung túc, nhưng đã đạt đến mức ấm no, ổn định.

Nàng có nhà riêng, có khoản tiết kiệm.

"Khi Nhung bảo được hai tuổi rưỡi thì chị sinh Tiểu Vũ."

"Một người một thú từ nhỏ gần như không rời nhau nửa bước."

Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua thật nhanh.

Cả gia đình ba người sống trong một ngôi nhà nhỏ, không rộng rãi nhưng ấm cúng, hòa thuận vui vẻ.

Đứa trẻ sơ sinh lớn lên từng ngày, từ lúc còn quấn tã chỉ biết khóc đòi ăn, đến khi bò theo gấu trúc nhỏ khắp nơi, rồi sau đó lẫm chẫm chạy theo nó.

Cùng lúc đó, Nhung bảo cuối cùng cũng dần chuyển sang màu lông đỏ nâu, trở thành một cục bông xù đáng yêu.

Những đôi chân ngắn di chuyển lúc lắc, trông vụng về nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Có điều, móng vuốt ngày càng sắc nhọn, Nhung bảo bắt đầu phá nhà.

Không chỉ vui vẻ phá hoại, nó còn dẫn theo Tiểu Vũ vừa mới bỏ được tã giấy để cùng nhau phá.

Hai đứa nửa đêm cứ rục rịch không yên.

Diệp Chiếu thường xuyên phải ra phòng khách vào nửa đêm để bắt quả tang.

Nàng một tay túm lấy cổ áo ngủ của Vũ sư phụ, tay kia nhấc gáy lông xù của Nhung sư phụ, nâng cả hai lên giữa không trung, để hai đứa cùng chiêm ngưỡng kiệt tác phá nhà của mình.

"Dù buộc phải dạy bảo, nhưng thật ra chị không hề tức giận."

"Bọn nhỏ tung tăng nhảy nhót, hoạt bát tràn đầy sức sống làm chị cảm thấy yên tâm và mãn nguyện lắm."

"Khi đó, chị được làm công việc mình yêu thích, nuôi được hai đứa con gái nhỏ đáng yêu. Hạnh phúc chỉ cần như vậy, chẳng có gì phải theo đuổi thêm nữa."

Nói đến đây, Diệp Chiếu khẽ cười.

"Ba người bọn chị cứ sống gần gũi như thế trong suốt mười lăm năm."

Lời nói phảng phất trong gió, nàng dừng lại, như đang chìm đắm trong hồi ức.

Một lúc sau, giọng nàng hạ xuống, gần như nỉ non:

"... Khi Tiểu Vũ mười lăm tuổi, Nhung Nhung rời đi."

-

Giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt, lễ đính hôn kết thúc viên mãn.

Bùi Nhung vẫy tay trước màn hình video, "Mọi người nghỉ ngơi đi nhé."

Kim Xán theo dõi gần hết lễ đính hôn qua video, hài lòng vẫy móng vuốt: "Vâng, tạm biệt ạ."

Buổi lễ kết thúc, tiệc chiêu đãi bắt đầu với không khí sôi động, những món ăn liên tục được dọn lên.

Bàn của công ty Nhung Trúc khá đặc biệt. Ngoài các món ăn trong thực đơn của con người, còn có vài đĩa thịt sống, hải sản tươi và rau củ hảo hạng.

Tiểu Hải Thát (rái cá nhỏ) lấy từ trong túi ra cục đá bảo bối, cẩn thận đặt lên bàn. Sau đó, không chần chừ, lấy một con hàu ra gõ nhẹ lên cục đá.

"Cộp cộp cộp--- "

Giữa bữa tiệc rượu náo nhiệt, âm thanh này không gây nhiều sự chú ý.

Nhưng đôi tai nhạy bén của Lâm Tùng khẽ động, theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động, ánh mắt lập tức ngưng đọng.

Chỉ thấy cô bé nhỏ đang dùng cả hai tay đập vỡ vỏ hàu, lấy phần thịt mềm bên trong, rồi vội vã cho vào miệng ăn ngon lành.

"..."

Sắc mặt cảnh sát Lâm vẫn lạnh lùng như thường, nhưng trong lòng bỗng xuất hiện xúc động muốn xoa xoa mặt.

Cô giơ tay, chỉnh lại cổ áo chậm rãi từ tốn.

Ánh mắt dần di chuyển lên, thoáng thấy sườn mặt của cô bé, bỗng cảm thấy có chút quen thuộc.

...

"Báo Báo đến rồi!"

Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu, liền thấy Ô Xu và Bạch Tri Vãn sánh bước tiến đến, hình ảnh cảnh đẹp ý vui.

Con báo vừa rồi còn mạnh bạo hôn vợ chưa cưới trên sân khấu, giờ đối mặt với ánh mắt sắc bén của người nhà mẹ đẻ, bỗng chốc cảm thấy ngượng ngùng.

Trước đây, báo ta từng mạnh miệng trước mặt các con vật nhỏ, thể hiện sự khinh thường với nữ nhân tệ bạc.

Nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, lại bị nữ nhân "thuần hóa" đến mức ngoan ngoãn bước chân vào lễ đường hôn nhân.

Đúng là báo này gặp báo khác, quả báo chẳng chừa ai.

May là dù mọi người trong nhóm WeChat đang ngập tràn những dấu hỏi, nhưng không ai lên tiếng trêu chọc, mà chỉ mặt mày rạng rỡ gửi lời chúc phúc.

Bạch Tri Vãn cầm ly rượu vang đỏ giữa những ngón tay, mỉm cười dịu dàng với tất cả:

"Chân thành cảm ơn mọi người đã đón nhận và chăm sóc Tiểu Xu trong suốt những năm qua."

Với lòng biết ơn chân thành, nàng uống cạn ly rượu trong tay.

Trong ngày trọng đại của Báo Báo, với tư cách là chị thú cả, chẳng có lý do gì mà Bùi Tiểu Năng Miêu lại không bước lên góp mặt.

"Rượu đâu rồi?" Cô nghiêng đầu hỏi.

Diệp Thanh Vũ thoáng chột dạ, tim lỡ một nhịp, bỗng dâng lên linh cảm không lành.

"Ổn không?" Nàng khẽ bóp nhẹ tay của gấu trúc nhỏ.

Bùi Tiểu Năng Miêu cong môi đỏ, khí thế vạn trượng: "Đương nhiên."

Bạch Tri Vãn đưa qua nửa ly rượu vang.

Bùi Tiểu Năng Miêu tiêu sái uống cạn, khiến tất cả các tiểu thú xung quanh đồng loạt vỗ tay hoan hô.

Diệp Thanh Vũ cong mắt, cũng vỗ tay theo.

Thôi kệ, gấu trúc nhỏ vui là được.

Hơn nữa, sau khi uống xong, trên đầu Bùi Tiểu Năng Miêu không hề lộ ra đôi tai lông xù to nào.

Có vẻ như tửu lượng của chị ấy đã khá hơn rồi.

Về điều này, Bùi Tiểu Năng Miêu cũng rất tự đắc.

Hai má cô ửng đỏ, nhẹ nhàng ngẩng cằm: "Lần sau chuyện thế này, cũng... cũng cứ để đó cho gấu trúc nhỏ chị nhé."

Mọi người ngồi quanh bàn tròn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Giữa bầu không khí đầy cảm xúc, Cổ Nguyệt bất ngờ đứng lên, đưa tay úp xuống phía trước:

"Mong rằng toàn thể nhân thú của công ty chúng ta đều sẽ hạnh phúc!"

"Được!"

"Chắc chắn rồi!"

"Kịch."

"Bộp."

Mọi người đều đứng lên, thân thiết tụ lại thành một vòng tròn, lần lượt đặt tay lên nhau...

"Bẹp."

Ở vị trí cao nhất, một móng vuốt lông xù của gấu trúc nhỏ cũng đặt lên.

Diệp Thanh Vũ trợn tròn mắt.

Nàng vội quay sang, liền thấy chị sếp xinh đẹp giờ đây đã biến thành một bé gấu trúc nhỏ lông mềm.

Chúng thú sửng sốt: "Sao Nhung tỷ lại hóa thú rồi!"

Bùi Tiểu Năng Miêu cụp đôi tai lông xù, liếm đầu răng nanh sắc nhọn, nghiêng đầu vô tội:

"Hả?"

May sao đây là tiệc đính hôn, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào cặp đôi chính, chẳng ai để ý đến góc này.

Diệp Thanh Vũ nhanh tay cầm chiếc áo khoác gần đó, phủ lên người gấu trúc nhỏ lông xù, rồi bế cô lên.

"Mọi người cứ ăn đi, tôi đưa Bùi tổng về trước."

Nàng cẩn thận ôm chiếc áo khoác phồng phồng đáng nghi, len lỏi qua không khí nhộn nhịp của bữa tiệc để rời đi.

Giữa đường, chiếc áo khoác bỗng động đậy, một nửa cái đầu lông xù đáng yêu thò ra khỏi khe hở.

"Éc."

Diệp Thanh Vũ nhíu mày, vội vàng ấn cái đầu lông xù trở lại trước khi thu hút sự chú ý của khách khứa.

Tiểu thú bên trong không vui, uất ức cắn nhẹ ngón tay nàng qua lớp áo.

"Ngoan nào, sắp xong rồi."

Diệp Thanh Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ dành.

Dáng vẻ lẩm bẩm vụng trộm này khiến nhân viên bảo vệ gần đó chú ý, nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Diệp Thanh Vũ mỉm cười lịch sự với bảo vệ, tỏ ra tự nhiên nhất có thể.

Rời khỏi sảnh lớn, bước vào màn đêm tĩnh lặng được điểm xuyết bởi những tán cây xanh mướt, Diệp Thanh Vũ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đều đang dự tiệc, bên ngoài dường như không có ai.

Nàng đi thêm một đoạn dài về phía bãi đỗ xe, rồi mới cẩn thận kéo áo khoác lên, để lộ đầu của chị sếp lông xù bên trong.

Bé gấu trúc nhỏ đang say rượu sau một hồi bị nhốt kín, bắt đầu ngọ nguậy không yên.

"Diệp Tiểu Thụ." Chị sếp nhỏ lầm bầm gọi, đồng thời vung vẫy cái đuôi lông xù to lớn.

Trong lúc vẫy đuôi, chiếc áo khoác che trên người cô bị quét rơi xuống đất.

"Em đây."

Diệp Thanh Vũ một tay ôm lấy gấu trúc nhỏ, cúi người nhặt áo khoác. Nhưng chưa kịp phản ứng, vòng tay nàng bỗng trống rỗng--- tiểu thú đã lanh lẹ nhảy ra ngoài.

"Bùi tổng!"

Nàng giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy gấu trúc nhỏ nhà mình đã bám lên thân cây gần đó.

Cái đuôi xù to cao vút ngạo nghễ, cô chậm rãi giơ móng vuốt mềm mại, lắc lư trèo lên cao, giọng nói mềm nhũn lẩm bẩm:

"Diệp Tiểu Thụ... Quả gì kia vậy? Chị muốn hái cho em ăn."

Diệp Thanh Vũ nhìn theo hướng chỉ tay, thấy trên cây là những quả mận xanh ngả vàng.

Trên thân cây treo biển cảnh báo: Hãy hái quả một cách khoa học.

Nhận ra đây là loại quả ăn được, nàng mới hơi yên tâm.

"Móng vuốt cẩn thận nha chị."

Chị sếp gấu nhỏ vẫn còn say khướt, Diệp Thanh Vũ lo rằng cô sẽ trượt chân ngã từ trên cây xuống. Nhưng không muốn phá hỏng thú vui của cô, Diệp Thanh Vũ chỉ đứng dưới nhìn chằm chằm, sẵn sàng giơ tay đỡ lấy bất cứ lúc nào.

Dù sao thì cây cũng không cao lắm, nàng có thể ứng phó được.

Gấu trúc chao đảo trèo lên một cành cây có quả, toàn thân đong đưa trong gió, như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào. Tim Diệp Thanh Vũ cũng vì thế mà treo lơ lửng.

Khi nàng đang tập trung toàn bộ sự chú ý, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai:

"Bảo bối."

Nàng run bắn cả người, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Diệp Chiếu.

Diệp Chiếu thuận miệng hỏi: "Sao con lại ở đây? Tiệc đã xong rồi à?"

Diệp Thanh Vũ nín thở, căng thẳng trả lời: "Con..."

Đúng lúc này, ngay phía trên Diệp Chiếu.

Gấu trúc nhỏ đang say mèm đã với được một quả mận.

Tốt bụng như cô, quyết định nếm thử giúp Diệp Tiểu Thụ xem quả này có ngọt hay không, cô háo hức há miệng cắn một miếng lớn----

Một vị chua lè chua lét lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, chua đến mức khiến toàn thân cô tê rần.

Móng vuốt mềm nhũn, cả người gấu trúc nhỏ cứ thế rơi thẳng xuống.

"Xào xạc." Tiếng động bất ngờ từ trên cây khiến Diệp Chiếu ngẩng đầu lên.

Ánh sáng đèn đường bị tán lá che khuất, nàng chỉ kịp thấy một bóng đen rơi nhanh xuống.

Diệp Chiếu mở to mắt, theo phản xạ vươn tay ra đón lấy.

"Éc éc."

Nàng đón trọn trong vòng tay cục bông xù mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro