19. Phần thưởng
Chị sếp xinh đẹp mắt nhìn thẳng đi qua khu làm việc, lập tức vào văn phòng.
Diệp Thanh Vũ chậm nửa nhịp thu hồi ánh mắt đang dõi theo.
Xung quanh, các đồng nghiệp đang sôi nổi thảo luận về cốt truyện mới của Thủy Trục.
“Tôi nghĩ, với sự hiểm ác của con người, sau này câu chuyện chắc chắn sẽ không phát triển như vậy.”
Ô Xu ngồi đối diện với Diệp Thanh Vũ, sắc mặt lạnh lùng, cao thâm khó đoán nói: “Con người và gấu trúc nhỏ, người bị xoa khóc không chừng sẽ là gấu trúc nhỏ.”
Cổ Nguyệt ngậm miếng cá khô, hàm hồ nói : “Nhưng bài này được viết sát theo thực tế. Chắc không phải cậu suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đó như chủ nhân cậu và cậu đó chứ?”
Đôi mắt Niệm Thu sáng lên: “Cái gì, thì ra trước đây Báo Báo đã từng bị xoa khóc hả?”
Ô Xu như nhớ ra điều gì, trong đôi mắt màu ngọc lục bảo lóe lên vẻ xấu hổ buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Làm gì có? Chủ nhân trước của tôi là một nữ nhân xấu xa, một kẻ lừa đảo, tôi sẽ không để cho cô ta…”
Diệp Thanh Vũ vô tình nghe thấy cuộc đối thoại này, trong lòng lập tức rung lên.
Hóa, hóa ra bây giờ đang thịnh hành làm cẩu cho nữ nhân sao?
Không chỉ Kim Xán, ngay cả Ô Xu trông có vẻ ngầu ngầu kiêu ngạo như vậy mà cũng từng có chủ nhân!
Cổ Nguyệt thở dài, lắc đầu: “Báo Báo, cậu chỉ nói miệng vậy thôi, chứ trong lòng chắc vẫn âm thầm nhớ nhung đúng không? Nếu không thì học tôi đi, tôi không bao giờ tìm nữ nhân hết á.”
“Tôi chỉ tìm những con cái cùng loài mục thanh mõm tú, trải nghiệm tình yêu mới mẻ cuồng nhiệt thôi.”
Cổ Nguyệt thật muốn vỗ cánh, nhưng hiện tại đang ở hình người, chỉ đành vận động đôi cánh tay.
“Tính ra, đã yêu khoảng mười người rồi…”
Kim Xán ngạc nhiên mở to đôi mắt chó: “Nhiều vậy sao?”
Cổ Nguyệt nuốt miếng cá khô, thở dài: “Ừ. Người trước 'chia cánh' là vì tôi đã kẹp con ngỗng hàng xóm, ẻm giận quá trời giận. Ơi mà, ai biết có phải do ẻm thích con ngỗng kia không.”
Diệp Thanh Vũ không ngờ các đồng nghiệp của nàng đều có những trải nghiệm tình cảm đầy màu sắc như màu tóc của họ vậy.
Hơn nữa, ngoài việc chơi nhập vai, dường như còn có một chút đam mê nhân-thú.
Đúng là không thể tin nổi mà!
Nói mới nhớ, vậy chị sếp xinh đẹp…
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, bỗng nghe thấy đồng nghiệp đang bàn về sếp:
“Ai da, trước đây không phải Nhung tỷ cũng cùng con người…”
“Đúng òi đúng òi…”
Các đồng nghiệp lén lút bàn tán, nói chuyện một cách mơ hồ, thông tin thì không để lộ chút nào.
Diệp Thanh Vũ cảm thấy lòng mình như bị gãi một cái, ngứa ngáy khó chịu.
Nàng vừa mới cố gắng dựng tai lên, thì giọng Bạch Sương vang lên từ phía sau--
“Diệp Thanh Vũ, Nhung tỷ gọi cô vào văn phòng.”
Chờ cả buổi sáng, cuối cùng cũng đợi được đạo thánh chỉ này.
Diệp Thanh Vũ hơi chần chừ, lập tức bỏ qua tâm trí tò mò, đứng dậy đi vào văn phòng.
“Bùi tổng, chị tìm em.”
Chị sếp xinh đẹp ngồi trên ghế làm việc, một lúc không nói gì.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm thanh tĩnh, như đang ấp ủ điều gì, đầu mũi cũng đỏ lên hơi run.
Trong khoảng thời gian im lặng nhìn nhau từng giây, lòng Diệp Thanh Vũ như chìm dần xuống đáy biển.
Chẳng lẽ sếp đang chuẩn bị cho một cơn lốc cảm xúc sao?
Một lát sau, người phụ nữ cuối cùng cũng cử động--
Che miệng từ từ ngáp một cái, đôi mắt đào hoa như có sương mù, khóe mắt ươn ướt.
Thì ra chỉ đang chuẩn bị ngáp.
Diệp Thanh Vũ giải tỏa được gánh nặng trong lòng, không biết vì sao lại thấy hơi buồn cười.
Sau khi ngáp xong, Bùi Nhung chống cằm, nhìn những trái măng cụt trên bàn, nghiêng đầu lười biếng nói:
“Diệp Thanh Vũ, lột măng cụt cho chị ăn.”
Trên mạng đã nói, nuôi chó con phải chú ý đến việc huấn luyện sự phục tùng.
Hôm đó, Diệp Thanh Vũ không có lệnh mà đã tự ý chơi đùa, xoa bóp đôi tai lông mịn của cô, bảo dừng cũng không chịu dừng, chẳng chịu nghe lời chút nào, cứ như muốn leo lên nóc nhà lật ngói.
Thế thì uy phong của Bùi tiểu gấu trúc cô để ở đâu?
Nhưng trên mạng cũng nói, uống rượu có thể khiến người ta phóng túng, nói không chừng là do rượu làm hư người.
Bùi tiểu gấu trúc quyết định miễn cưỡng cho con người một cơ hội.
Tất nhiên, điều này không liên quan gì đến việc sáng sớm thức dậy thèm măng cụt.
“Muốn ăn măng cụt.”
Cô nhấn mạnh thúc giục, không kìm được liếm liếm đầu răng, đã nghĩ đến hương vị của măng cụt.
Giọng điệu như một con thú nhỏ đang thúc giục chăn nuôi viên cho ăn.
Đôi mắt đào hoa tràn đầy mong đợi thuần túy, Diệp Thanh Vũ bỗng cảm thấy hai ngày qua trằn trọc suy nghĩ là hoàn toàn không cần thiết.
Không cần phải đoán mò ý sếp, chị ấy nói gì thì chính là như thế, muốn gì sẽ biểu đạt ra.
Rất bá đạo, nhưng cũng rất thẳng thắn đáng yêu.
Diệp Thanh Vũ cảm thấy lòng mình hơi ngứa ngáy, hạ mi mắt xuống, đành với tay lấy măng cụt.
Coi như… Coi như đền tội vì say rượu đi.
Ôi, ngoan ngoãn chưa kìa.
Quả thật Bùi tiểu gấu trúc rất uy phong, xứng đáng là cao thủ huấn luyện người, cô bảo đi đằng Đông, con người tuyệt đối không dám đi đằng Tây.
Bùi Nhung hài lòng nhếch môi, cái cảm giác nguy hiểm khi bị ôm và xoa tai hôm đó đã tan biến.
Cô gái trẻ tay dài trắng ngần, các khớp ngón tay rõ ràng làm gì cũng đẹp, giờ đây khéo léo lột măng cụt, đầu ngón tay dính chút nước măng cụt hồng hồng, càng thêm xinh đẹp.
Bùi tiểu gấu trúc chăm chú nhìn, trong lòng cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Đôi tay này sinh ra chính là để hầu hạ Bùi tiểu gấu trúc cô…
“Xong rồi.”
Diệp Thanh Vũ nắm lấy cuống trái dễ cầm, cẩn thận đưa cho Bùi Nhung.
Bùi tiểu gấu trúc nhận lấy, tựa lưng vào ghế văn phòng, từ từ thưởng thức, hưởng thụ vô cùng.
Khi cắn miếng thịt quả trắng tuyết, cảm nhận về sự tồn tại của răng nanh nhòn nhọn càng thêm rõ ràng.
“Lột trái nữa đi.”
Giọng nói vui vẻ của người phụ nữ vang lên, ướt át, ngấm vào nước măng cụt ngọt ngào.
“……À, vâng.”
Diệp Thanh Vũ đáp lại, khóe môi bất giác cong lên, tiếp tục cẩn thận lột một trái măng cụt khác.
Trong một khoảnh khắc lơ đãng, nàng bỗng cảm thấy một cảm giác bình yên quen thuộc.
Giống như mình cũng từng cam tâm tình nguyện phục vụ ai đó như vậy.
Nhưng… Sao có thể chứ?
Cuộc đời trước đây của nàng rất nhàm chán, chưa từng có mối quan hệ sâu sắc nào.
Ăn măng cụt ăn đến hài lòng, Bùi tiểu gấu trúc tuyên bố kết thúc: “Không cần lột nữa.”
“Vâng.”
Con người nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn khiến Bùi tiểu gấu trúc cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không kìm được muốn cho chút phần thưởng.
Vì vậy, chờ Diệp Thanh Vũ nắm khăn giấy lau sạch sẽ đầu ngón tay dính nước măng cụt, cô chớp đôi mắt đào hoa: “Diệp Thanh Vũ, cho phép em cũng lau cho chị một chút.”
Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy khóe môi đỏ hồng của sếp đã dính nước măng cụt ướt át.
Đầu ngón tay cứng đờ, căng thẳng hít thở: “Bùi, Bùi tổng…”
Chậc, bé người không tiền đồ.
Có thể lau môi cho gấu trúc nhỏ thôi mà đã vui đến nỗi lắp bắp rồi sao?
Bùi tiểu gấu trúc vui vẻ cười khúc khích, không tiếc lời hứa hẹn với con người: “Sau này sẽ còn nhiều phần thưởng hơn nữa.”
Diệp Thanh Vũ: “…”
Mình không có làm chó, chỉ là thứ Bảy tuần trước đã nợ Bùi đại tiểu thư quá nhiều--
Diệp Thanh Vũ cố gắng xây dựng tâm lý, lại rút ra một tờ khăn giấy, cúi người nhẹ nhàng lau khóe môi cho người phụ nữ.
Bùi tổng như một con vật nhỏ được phục vụ, ngẩng đầu thư giãn nhắm mắt lại, mái tóc dài màu nâu đỏ xù xì cọ vào bên má trắng nõn.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy bất giác thả lỏng, ánh mắt lấp lánh nụ cười.
Chị sếp xinh đẹp thực sự rất giống gấu trúc nhỏ a.
“Bùi tổng, vậy em về chỗ làm việc đây.”
“Chờ một chút, có thứ này cho em.”
Bùi Nhung từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật tinh xảo, ánh mắt lướt qua chiếc cổ dài trắng muốt của cô gái trẻ, vẻ mặt càng thêm vui vẻ: “Về chỗ làm việc xem nhé.”
Diệp Thanh Vũ khựng lại, hai tay nhận lấy, “Cảm ơn Bùi tổng.”
Nàng ngồi trở lại chỗ làm, nhìn quanh thấy các đồng nghiệp đều đang bận rộn sờ cá, mới nhẹ nhàng mở hộp.
Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng da đẹp mắt.
Da màu nâu đỏ bóng bẩy, cuốn quanh là chuỗi dây xích đính đá obsidian màu đen, trên khóa có mặt dây chuyền hình chiếc lá trúc, khắc chữ “Nhung”.
Ưu nhã lại sắc tình.
“……” Diệp Thanh Vũ trợn to mắt, đồng tử co lại.
Nàng chưa kịp hoàn hồn từ kinh ngạc thì bên cạnh đã nghe thấy âm thanh “sột soạt” khi mở hộp chuyển phát nhanh, ngay sau đó Kim Xán nói: “Vòng cổ trước đây của tôi được gửi về rồi nè!”
Cô gái vui vẻ đeo vào, lẩm bẩm: “Ôi, đây là vòng cổ đầu tiên mà chủ nhân tặng, còn có tên chị ấy trên đó nữa. Năm đó, tôi là tiểu cẩu mà chị ấy yêu nhất…”
“Bộp.” Diệp Thanh Vũ nghẹn thở, chột dạ vội vàng đậy nắp hộp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro