Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Hoa hòe

"Chưa biết nữa, để chị suy nghĩ đã."

Trước lời mời, chị sếp xinh đẹp trả lời một cách khá kiêu ngạo.

"Vâng ạ." Diệp Thanh Vũ gật đầu, mặt tỏ vẻ tin tưởng.

Vào chiều thứ Sáu, nàng dọn dẹp lại nhà cửa vốn đã ngăn nắp, sau đó mở ứng dụng ghi chú ra, gõ chữ liệt kê thực đơn đãi Bùi tổng.

Sáng thứ Bảy, nàng đi siêu thị mua nguyên liệu tươi ngon, còn mang về hai chùm hoa hòe tươi, chuẩn bị làm bánh hoa hòe cho Bùi Tổng.

10 giờ 30 phút sáng, mọi thứ đã sẵn sàng, nàng gửi tin nhắn cho Bùi Nhung: 【Bùi tổng, đã có quyết định chưa ạ?】

Mười phút sau, Bùi Nhung trả lời: 【Bảo vệ không cho chị vào khu em.】

Giọng điệu rầu rĩ quen thuộc.

Diệp Thanh Vũ khẽ mỉm cười: 【Để em ra đón chị.】

Nàng sợ Bùi Nhung chờ lâu, lập tức ra ngoài.

Trên đường đi, nàng chợt cảm thấy nghi ngờ, bảo vệ khu nàng không nghiêm ngặt như vậy, người ngoài chỉ cần đăng ký tên là vào được, sao lại chặn Bùi tổng nhỉ?

Đến chốt bảo vệ, nàng thấy "bảo vệ" mà Bùi Nhung nói: một chú mèo đen nhỏ.

Chú mèo đen này trước đây thường lang thang trong khu, sau đó có vẻ đã được chị bảo vệ nhận nuôi, nên ngày nào cũng cùng chủ đứng gác ở chốt bảo vệ.

Lúc này, Diệp Thanh Vũ thấy Bùi Nhung đang đứng bên ngoài cổng, chiếc mũi thon gọn đeo một cặp kính mát thật ngầu, đôi môi đỏ thắm đang nói gì đó.

Chú mèo đen đang ngồi ở chốt bảo vệ kêu: "Meo meo meo."

Bùi Nhung nghiêng đầu hỏi: "Thế sao? Ngươi được con người nhận nuôi hả, còn ta thì đang nuôi con người đây này."

Chú mèo đen lại hùng hổ kêu meo một tiếng, giơ vuốt lên như muốn cào vào người Bùi Nhung--

Bỗng nhiên bị nắm vận mệnh sau cổ, cả người bị nhấc bổng lên, thế là cào trượt.

Diệp Thanh Vũ đặt mèo đen sang một bên, nhìn Bùi Nhung đang cãi nhau với con mèo, không nhịn được cười:

"Bùi tổng, hóa ra là chú 'bảo vệ' này chặn chị lại ạ."

Nàng vừa nói, vừa quét thẻ cho Bùi Nhung vào cổng.

Bùi Nhung nâng ngón tay đẩy kính mát lên, khẽ hừ một tiếng.

Khi vào đến nhà, Diệp Thanh Vũ đặt một đôi dép mới bên chân Bùi Nhung, đứng thẳng dậy rồi lại đưa tay: "Để em cất túi cho chị nhé?"

"Quà cho em đó." Bùi Nhung nhét túi trong tay vào tay Diệp Thanh Vũ.

Trong túi có một con thú bông tiểu gấu trúc mà cô đã bảo Niệm Thu làm theo hình dáng Bùi tiểu gấu trúc của cô.

Lông dùng để may là lông mà Bùi Nhung đã rụng trong mùa xuân này.

Diệp Thanh Vũ thích tiểu gấu trúc cô như vậy, lại còn dính người, nên Bùi Nhung muốn tặng cho nàng một con, để nàng không cảm thấy cô đơn khóc huhu khi ở nhà mà nhớ gấu nhỏ.

Quả là một chủ nhân chu đáo.

Khi nghe đó là quà, ánh mắt Diệp Thanh Vũ sáng lên, "Em có thể xem ngay bây giờ không?"

Khi được Bùi Nhung đồng ý, nàng lấy con gấu trúc nhỏ bằng bông mềm mại lông xù ra, sờ sờ yêu thích không buông tay, kinh hỉ nói:

"Là gấu trúc nhỏ, đáng yêu quá đi!"

Nàng vuốt ve, ánh mắt quét qua bụng con gấu bông, thấy trong đám lông màu đen có một đốm lông trắng hình trái tim.

Lập tức, tim nàng đập mạnh, ánh mắt khẽ dừng lại.

Nhìn con người không tiền đồ kia, đôi mắt hoa đào của Bùi Nhung khẽ cong lên.

Chậc, chỉ mới vuốt gấu bông thôi mà đã vui như vậy rồi.

Sau này nếu cho phép xoa Bùi tiểu gấu trúc cô thì chắc sẽ hạnh phúc phát khóc mất!"

Bùi Nhung vui vẻ đổi dép, ánh mắt lướt qua xung quanh.

Ổ của con người sạch sẽ gọn gàng, không lớn nhưng được bài trí rất tinh tế đẹp mắt.

"Bùi tổng, chị ngồi ở phòng khách một lát nha, trên bàn trà có trái cây, em đi nấu cơm đây." Cô nghe thấy cô gái trẻ dịu dàng dặn dò.

"...... Ừm."

Thực ra Bùi tiểu gấu trúc rất muốn cùng Diệp Thanh Vũ nấu ăn, nhưng nghe thấy hai chữ "trái cây" thì tạm thời đổi ý.

Cô đến phòng khách, ngay lập tức nhìn thấy một đĩa măng cụt đã được gọt vỏ sạch sẽ, trắng tinh như chân mèo.

Ngoài ra còn có nho trong óng ánh và dâu tây thơm ngát.

Gì thế này?

Bùi Nhung tháo kính râm, nhìn đĩa trái cây tươi ngon trên bàn, hàng mi nhẹ run lên.

Đôi tay không xài được của con người bỗng nhiên lại xài được rồi sao.

Phải chăng ăn móng heo thật sự có thể bổ tay?

"Em sợ táo bị oxy hóa nên không cắt sẵn trước."

Trong lúc khiếp sợ, Diệp Thanh Vũ lại mang ra một đĩa táo đã được cắt sẵn.

Thật đúng là chạm đến ❤ của gấu trúc nhỏ mà.

Bùi Nhung ngồi xuống ghế sofa, trước tiên nếm thử một miếng táo, tiếng "rôm rốp" vang lên, nước ngọt ngào như thấm vào tim, cô hài lòng nhắm mắt lại.

Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, Diệp Thanh Vũ không nhịn được mỉm cười.

Bùi tổng thật sự rất giống gấu trúc nhỏ, chỉ cần ăn táo ngọt thôi là đã thỏa mãn rồi.

Khiến người ta không nhịn được muốn xoa xoa đầu.

Nàng thu hồi ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó, quay người vào bếp nấu ăn.

Hôm nay thực đơn gồm có tôm xào quả vải, thịt tẩm bột chiên giòn sốt dứa, rau xào và canh bí đao, tất cả đều thiên ngọt.

Ngoài ra còn có bánh hoa hòe như món tráng miệng.

Hoa hòe mua từ một người bán rong bên đường, sáng nay vừa mới hái trên cây hòe, cánh hoa trắng nõn hãy còn đọng sương.

Làm bánh không cần quá nhiều hoa hòe, Diệp Thanh Vũ chỉ mua hai chùm, lúc này cẩn thận rửa sạch hoa, để riêng cho ráo nước, rồi quay lại bếp bận rộn.

Nàng đeo tạp dề hình gấu trúc nhỏ, chuyên tâm nấu ăn, không để ý đến một đám lông nâu đỏ đang lén lút chui vào bếp.

Một lúc sau, đôi tai lớn lông mịn màu trắng từ từ dựng lên.

"Xèo xèo--"

Dầu nóng trong chảo, Diệp Thanh Vũ một tay cầm xẻng, một tay cầm đĩa thịt sống, chờ dầu nóng đến mức thích hợp.

Ngay lúc này ở phía sau nàng, một bàn tay lông lá tà ác đang đưa về phía hoa hòe.

Cây hòe yêu quý của Bùi tiểu gấu trúc đến nay vẫn chưa nở hoa, cô đã thèm hoa hòe từ lâu.

Do đó, cô quyết định hi sinh bản thân, kiểm tra giúp Diệp Thanh Vũ, nếm thử chất lượng hoa hòe trên bếp.

Chú gấu nhỏ đứng thẳng dậy, cố gắng vươn móng vuốt ra trước, dùng sức đến đuôi lớn cũng nhẹ nhàng rung rinh--

Cuối cùng cũng kéo được một chùm hoa.

Thật sự vừa thơm vừa ngọt.

Dựa vào bàn bếp, chú gấu nhỏ ăn hết chùm hoa trong lòng bàn tay, vừa ăn vừa giật giật tai, ngẩng đầu nhìn bàn bếp.

...... Ăn liên tiếp hai chùm, Bùi tiểu gấu trúc chưa đã thèm thè lưỡi hồng ra liếm liếm lông tơ ở lòng bàn tay.

Thôi, phần còn lại để lại cho con người đi.

Cô chống lên thành bếp đứng thẳng dậy, muốn xem dấu vết phạm tội có rõ ràng không.

Ngay giây tiếp theo tai run lên, cả người cứng đờ--

Đĩa trống trơn rồi!

......

Diệp Thanh Vũ làm việc nhanh nhẹn, mấy món ăn rất nhanh đã hoàn thành.

Bùi tổng cũng ân cần đến bếp, giúp nàng bưng đồ ăn, đặt đũa, không có chút dáng vẻ đại tiểu thư mười ngón không dính xuân thủy.

"Bùi tổng, chị qua bàn ngồi đi, đồ ăn xong hết rồi." Diệp Thanh Vũ nói, "Để em làm thêm chút bánh hoa hòe, sẽ xong nhanh thôi."

Nói xong, nàng quay lại nhìn về phía bếp, bỗng nhiên mắt mở to, ngơ ngác đứng hình.

"......"

Diệp Thanh Vũ môi khẽ động, ánh mắt đầy khó tin, "Hoa hòe của em đâu mất tiêu rồi?"

Rõ ràng nàng đã rửa sạch hoa hòe rồi để vào đĩa, bây giờ đĩa lại trống rỗng, ngay cả một cánh hoa cũng không còn.

Bùi Nhung thoáng chớp mắt hoa đào, "...... Hay là có con vật nhỏ nào vào nhà?"

Diệp Thanh Vũ dừng lại.

Nhà nàng chưa bao giờ có chuột, không lẽ lại có chim vào?

Thấy con người đứng im tại chỗ, sắc mặt bỗng nhiên tái xanh, Bùi Nhung đoán được Diệp Thanh Vũ đang nghĩ gì.

Cô bước tới gần, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con người, "Không thể là chim được, nếu không nó sẽ bay qua bay lại, chúng ta sẽ nhìn thấy ngay."

...... Cũng đúng.

Diệp Thanh Vũ chớp mắt, ngửi thấy mùi hương tươi mát từ lá trúc trên người Bùi tổng, cùng với-- Mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng của hoa hòe.

Nàng bỗng cảm thấy căng thẳng, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt tuyệt diễm ôn nhu của người phụ nữ hiện ra trong tầm mắt, trông thật vô tội.

Diệp Thanh Vũ cảm thấy có chút tự trách.

Thực sự trong một khoảnh khắc nàng đã nghĩ rằng Bùi tổng đã ăn hoa hòe, thật là suy đoán quá đáng mà.

"Bánh hoa hòe không làm được nữa rồi, lần sau em làm cho chị vậy." Nàng nói, "Kỳ lạ ghê."

Nhìn ánh mắt trong sáng của con người, Bùi Nhung quyết định chờ cây hòe trong vườn nở hoa, sẽ tự tay bồi thường cho Diệp Thanh Vũ thật nhiều chùm hoa.

Cơm đã được dọn xong, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn nhỏ xinh xắn.

"Bùi tổng, chị có muốn uống chút nước trái cây hay là rượu không?" Diệp Thanh Vũ hỏi.

Bùi Nhung nghiêng đầu: "Rượu?"

"Em có rượu nho trắng độ thấp, ngọt lắm."

Nghe thấy chữ "nho", đôi mắt hoa đào của Bùi Nhung sáng lên. Cô thích trái cây, không cần biết làm thành loại đồ uống nào cũng đều sẽ ngon, huống chi Diệp Thanh Vũ còn nói nó "ngọt lắm".

Rượu nho trắng trong suốt được rót đầy ly, Bùi Nhung ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.

Cô khẽ nheo mắt, cúi đầu thử một ngụm.

Chỉ cảm thấy vị ngọt đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi, kèm theo cảm giác tê tê kích thích.

"Chị thích không?" Diệp Thanh Vũ hỏi.

Bùi Nhung uống cạn số rượu còn lại, liếm liếm khóe môi: "Diệp Thanh Vũ, chị muốn nữa."

Diệp Thanh Vũ quan sát ánh mắt người phụ nữ, rồi lại rót thêm nửa ly, "Bùi tổng, chị có thấy chóng mặt không? Hay là ăn chút gì trước đã?"

Bùi Nhung không nghe, trước tiên thoải mái uống cạn nửa ly rượu, sau đó mới thư giãn ngồi tựa lưng, "Không chóng mặt."

Cô chớp mắt, đôi mắt hoa đào đã bắt đầu có sương mù, ngón tay vuốt ve chiếc cằm đã ửng hồng, "Nhưng mà, Diệp Thanh Vũ, sao em lại có hai cái đầu vậy?"

Cô nói thong thả ung dung, cảm thấy trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó đang chui ra.

Giơ tay lên định xoa xoa, nhưng lại chạm phải một cảm giác mềm mại lông lá-- Một đôi tai lông xù đang dựng đứng lên.

Đôi mắt hoa đào sương mù mênh mông của Bùi Nhung bỗng cứng đờ.

Sao tai thật lại mọc ra thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro