14. Bảo vật
Kết quả kiểm tra của Diệp Thanh Vũ nhanh chóng được trả về, bác sĩ nói nàng không có vấn đề gì nghiêm trọng, rất có thể chỉ là ngất xỉu tạm thời do bị dọa sợ.
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuyển nàng vào phòng nghỉ VIP để tĩnh dưỡng.
Nhân viên khi nhìn thấy đoàn người ấy lại ùn ùn kéo tới thì đồng tử hơi co lại, vô thức ngả người về sau.
Sau khi thủ tục được hoàn tất, một đồng nghiệp bên cạnh nhìn theo bóng dáng Bùi Nhung rời đi, thì thầm hỏi:
“Đại mỹ nữ đó có phải là người mà cậu vừa nói là SM tỷ không?”
“Đúng vậy.”
…
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Trong phòng VIP, Bùi Nhung ngồi bên giường bệnh, chậm rãi khoanh tay lại, đôi mắt đào hoa ánh lên chút sâu thẳm: “Sao ẻm lại bị dọa sợ như vậy?”
Con báo đen to lớn giờ đây thu mình ngồi ở góc tường, đôi mắt màu ngọc bích chớp chớp, cúi đầu liếm móng vuốt để che giấu sự xấu hổ, trông chẳng khác gì một con mèo lớn nghịch ngợm gây họa.
Con chim nhỏ màu lông vàng nhạt bay tới đậu trên cửa sổ phòng bệnh, giả vờ không quen ai, nhảy loạn xạ khắp nơi.
"Chíp chíp."
Nó kêu hai tiếng nhỏ, như thể dù mình có màu lông giống hệt Niệm Thu nhưng thực ra chỉ là một con chim nhỏ vô hại không biết biến hình tình cờ bay ngang qua mà thôi.
Nhìn hai sinh vật đó, Bùi Nhung nhướn mày hờ hững, đôi môi đỏ khẽ nhếch:
"Đóng cửa, thả bồ nông."
Đứng bên cạnh cửa, Thủy Trục vươn tay khóa cửa lại.
Ngay lập tức, Cổ Nguyệt hóa thành một con bồ nông, mở chiếc mỏ hồng lớn của mình, kẹp lấy con chim nhỏ đang nhảy nhót trên bệ cửa sổ rồi ném thẳng vào góc tường.
Con chim nhỏ bị trừng phạt kêu chít chít, giãy giụa rồi ngã lăn xuống đầu con báo đen.
"Em khai, em khai." Nó rũ rũ bộ lông rối bời.
Nghe xong toàn bộ diễn biến, Bùi Nhung cau chặt mày: "Chị đã nắm cánh em dặn đi dặn lại rằng Diệp Thanh Vũ rất sợ chim, đừng biến hình trước mặt ẻm rồi mà."
Niệm Thu chột dạ ấp úng nói: "Em đâu biết ẻm lại sợ đến mức này, chỉ định trêu ẻm chút thôi."
Trước khi nghe bác sĩ nói, nó còn không nhận ra chính mình đã dọa Diệp Thanh Vũ đến ngất xỉu.
…
Khi “phiên tòa động vật” vẫn đang diễn ra, lông mi của Diệp Thanh Vũ khẽ động.
Ý thức trở lại mơ hồ, nàng từ từ mở mắt, ánh sáng dần dần chiếu vào mắt nàng --
Thoáng thấy, ngay bên cạnh giường, có một con bồ nông mở chiếc mỏ hồng lớn, đang kẹp lấy một con chim nhỏ màu lông vàng nhạt…
Giữa những tiếng kêu loạn xạ, một chiếc lông chim vàng nhạt lả lướt rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên chóp mũi của nàng.
Trái tim Diệp Thanh Vũ khựng lại.
Tôi thực sự... Không muốn ngất nữa đâu...
Trước khi lại mất đi ý thức lần thứ ba, trong đầu nàng chỉ kịp nghĩ đến câu đó.
-
Bác sĩ đến phòng bệnh kiểm tra, có chút ngạc nhiên: "Ngất xỉu vì sợ hãi thường sẽ tỉnh lại sau ba đến năm phút, cùng lắm là nửa giờ. Vậy mà cô ấy vẫn chưa tỉnh, mà còn bắt đầu phát sốt."
Rõ ràng các chỉ số của bệnh nhân đều bình thường, không nhiễm trùng, cũng không có vấn đề gì về tim mạch hay não bộ.
Bùi Nhung nghe xong, trong lòng khẽ run, bàn tay luồn vào chăn, chạm đến ngón tay ấm áp của Diệp Thanh Vũ.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua từng khe hở giữa các ngón tay của Diệp Thanh Vũ, thân mật vuốt ve.
Cô không quan tâm sau này bàn tay Diệp Thanh Vũ có còn xài được hay không, chỉ cần nàng tỉnh dậy khỏe mạnh là được.
"Ẻm sẽ tỉnh lại, đúng không?" Cô hỏi bác sĩ.
"Chắc là không vấn đề gì."
Bác sĩ có chút ngập ngừng, cuối cùng vẫn kín đáo nhắc nhở: "Dựa vào kết quả kiểm tra, việc cô ấy mê man không tỉnh và phát sốt dường như không phải do bệnh lý, chúng tôi thiên về lý do tâm lý hơn — Ví dụ như đã phải chịu đựng một dạng tác động tinh thần lớn nào đó trong thời gian dài. Hy vọng người thân cân nhắc kỹ để bảo vệ sức khỏe của bệnh nhân."
Vừa rồi bác sĩ đã nghe loáng thoáng trong phòng trà, rằng bệnh nhân trong phòng này đã chơi SM đến mức phải vào viện.
Dù đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, nhưng là người trẻ, có khi không biết tiết chế, để đến mức phải nằm viện. Là bác sĩ, cô không thể không đưa ra lời nhắc nhở, tránh gây ra họa còn lớn hơn trong tương lai.
Nghe bác sĩ nói, Bùi Nhung hiểu lầm thành việc không nên để Diệp Thanh Vũ tiếp xúc với chim chóc.
Vì vậy, cô nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ thở dài, hy vọng họ thực sự sẽ lưu tâm.
Giữa trưa, Diệp Thanh Vũ vẫn đang truyền dịch.
Bùi Nhung liếc nhìn những con thú lông xù đang đói meo, ủ rũ, nói: "Mọi người về ăn cơm đi, để chị ở đây với ẻm là đủ rồi, lát nữa Tiểu La sẽ mang đồ ăn đến."
Mọi người không muốn rời đi, nhất là con chim và con báo tự nhận mình là nguyên nhân của vụ việc.
Bùi Nhung xoa đầu lũ thú nhỏ ủ rũ: "Nếu tất cả chúng ta đều đói lả ở đây, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc Diệp Thanh Vũ?"
Mọi người đành chậm rãi rời đi.
Cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng khép lại.
Bùi Nhung đứng dậy, cẩn thận khóa cửa phòng bệnh.
Ngay sau đó, cô liền hóa thành nguyên hình.
Bùi tiểu gấu trúc nhẹ nhàng nhảy lên giường, cuộn mình nằm bên cạnh con người.
Bàn chân lông xù nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thanh Vũ, rồi khẽ chạm vào đôi mắt nhắm chặt của nàng.
Gặp chim thì ngất, vậy liệu gặp gấu trúc nhỏ yêu thích nhất thì ẻm có tỉnh lại không nhỉ?
Đôi tai lớn của Bùi tiểu gấu trúc khẽ run, lo lắng nhìn bé người của mình.
…
Diệp Thanh Vũ chìm vào một giấc mơ kỳ lạ.
Không thấy rõ hình ảnh, chỉ có những bóng dáng mờ ảo, loáng thoáng như có loài chim hung ác đang muốn cướp đi bảo vật quý giá của nàng.
"Đừng..."
Nàng thuở nhỏ ôm chặt lấy bảo vật trong lòng, quay lưng lại, sẵn sàng chịu những cú mổ ác liệt của con chim lớn.
Cơn đau lan tỏa trong da thịt, nàng bị mổ đến nghiêng ngả nhưng vẫn không chịu buông tay.
Nhưng kích thước và số lượng của chim quá nhiều, nàng còn bé không thể chống đỡ nổi.
Dần dần, nàng kiệt sức, không thể giữ chặt bảo vật trong lòng.
Cuối cùng thì sao?
Cuối cùng nàng chật vật ngã xuống đất, vòng tay trống rỗng, chỉ còn tiếng bước chân rối loạn vang xa.
"Đừng mà..." Nàng khóc thét trong mơ.
…
Đột nhiên, Diệp Thanh Vũ thở dốc một hơi, hơi thở trở nên gấp gáp, khóe mắt nhắm chặt rỉ ra nước mắt, đôi môi thì thào, mấp máy: "Đừng mà..."
Bùi tiểu gấu trúc sững sờ.
Cô nhìn thấy bàn tay của con người khẽ động, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bùi tiểu gấu trúc nghiêng đầu, thử nhét bàn chân lông xù của mình vào lòng bàn tay nóng bừng của Diệp Thanh Vũ.
Dường như đã tìm thấy điều mình cần, Diệp Thanh Vũ lập tức nắm chặt.
Dù đang sốt mê man, nàng bỗng nhiên có sức mạnh lạ thường, siết chặt chân gấu, kéo cả Bùi tiểu gấu trúc vào lòng.
Giống như bảo vật bị cướp đi giờ đã lấy lại được, nàng ôm chặt lấy gấu, nước mắt không ngừng lăn dài, làm ướt đẫm bộ lông nâu đỏ của gấu nhỏ.
Bùi tiểu gấu trúc có thể cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ từ lực siết của con người, cũng nhận ra lông của mình đã bị ướt.
Diệp Thanh Vũ rơi lệ lấy cô làm khăn giấy, làm lát nữa gấu nhỏ phải liếm lông hết nửa ngày.
Bùi tiểu gấu trúc giận dỗi nghĩ, nhưng cơ thể lại rất hợp tác, để mặc Diệp Thanh Vũ ôm mình chặt hơn.
Cảm nhận được cơ thể con người khẽ run lên, lòng cô lại mềm đi: Thôi, cứ coi như phần thưởng cho con người, ai bảo ẻm gặp ác mộng đáng thương như thế.
Không chừng là mơ thấy bị chim mổ cũng nên?
Cô giơ chân, định xoa xoa trấn an bé người của mình, nhưng bỗng cảm thấy phía sau đầu có một lực nóng bỏng ép tới--
Diệp Thanh Vũ đè đầu cô xuống, ép vào hõm cổ mình, ôm càng chặt hơn.
Bùi tiểu gấu trúc chưa kịp phản ứng, móng vuốt theo lực đạo cũng bấm vào bên cổ yếu ớt của con người, để lại một vết đỏ.
Cô vội thu móng lại, sợ làm Diệp Thanh Vũ bị thương thêm.
"Ưm… Đừng rời bỏ em..." Giữa cơn mê man và giãy giụa, cô nghe thấy Diệp Thanh Vũ nức nở mơ hồ.
Bùi tiểu gấu trúc khựng lại, cảm thấy trái tim mình khẽ run rẩy.
Rốt cuộc Diệp Thanh Vũ đang mơ thấy ai?
Chẳng lẽ ẻm còn có chủ nhân khác?
Vậy bây giờ ẻm ôm Bùi tiểu gấu trúc cô, là tính thế nào?
Bùi tiểu gấu trúc tức giận, xù lông, nhẹ nhàng cắn một cái vào cằm nàng, rồi lăn một vòng thoát ra khỏi vòng tay của nàng.
Cô biến lại thành hình người, đứng bên giường, cúi đầu phát hiện kim tiêm truyền dịch trên tay Diệp Thanh Vũ đã tuột ra từ lúc nào, khiến bàn tay tái nhợt của nàng chảy máu không ngừng.
Cô lập tức nín thở, nhanh chóng nhấn nút gọi y tá.
…
Bác sĩ nhìn Bùi Nhung với vẻ hơi trách móc.
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy bệnh nhân nằm trên giường mắt đỏ hoe, khóe mắt đọng lệ, kim truyền dịch trên tay tuột ra, cổ có vết đỏ, và cằm thì lờ mờ có dấu răng, trông như vừa bị ngược đãi.
Người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đào hoa này rõ ràng quá thiếu suy nghĩ.
Bạn gái của cô còn đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, vậy mà xu hướng S của cô lại có thể bùng nổ mọi lúc mọi nơi hay sao?
°° vote đi bé °°
S với M hồi nào, rõ ràng là quan hệ Tổng tài và Chăn nuôi viên, í quên, nhân viên của cô ấy mà 😤😤😤.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro