119. Ong nhỏ
Buổi chiều, công ty Nhung Trúc mở họp.
Bùi Tiểu Năng Miêu ngồi trên ghế sofa, lần lượt kiểm tra tiểu thú, đôi mắt hoa đào khẽ chớp:
"Ong Ong không có ở đây à."
Cổ Nguyệt gãi gãi cằm: "À vâng, đang định nói với mọi người là sáng nay em thấy Ong Ong cãi nhau với hoa."
Bùi Tiểu Năng Miêu khẽ nghiêng đầu: "Hoa?"
"Còn nhớ lần trước tình cờ gặp rái cá biển đã tặng chúng ta một hạt giống không?"
Cổ Nguyệt nói: "Lần trước Báo Báo say rượu, đã gặm sạch vườn hoa của Ong Ong. Sau đó, trong vườn hoa chỉ trồng một hạt giống mới đó."
"Hai ngày trước, nó cuối cùng đã nở hoa."
Hôm đó, Ong Ong tỉnh dậy sau một đêm, phát hiện bông hoa bảo bối đã ấp ủ từ lâu trong vườn hoa cuối cùng đã nở.
Buổi sáng, bông hoa màu hồng nhạt thấm đẫm sương mỏng, ánh nước lấp lánh, đẹp đến nao lòng.
Đúng lúc gió nhẹ thổi qua, cánh hoa mỏng manh khẽ run rẩy, đẹp đẽ vô song.
Ong Ong trong nháy mắt nhìn đến đắm say.
Ong Ong cô đã từng ngắm vô số hoa, trước đây trong vườn hoa cũng trồng đầy hoa.
Nhưng vào giờ phút này đột nhiên phát hiện, cô chăm chỉ đi khắp nơi tìm hoa, không ngừng trồng hoa, đều chỉ là để cuối cùng tìm được bông hoa này mà thôi.
Ong Ong cẩn thận bay lượn quanh bông hoa một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống cánh hoa.
Hương thơm nồng nàn, quyến rũ đến mê hồn.
Ong Ong từ nhỏ đã được các tiểu thú cho ăn nước mật ong và các loại thức ăn khác, ngày thường chỉ thỉnh thoảng ăn phấn hoa, mà trời sinh đã kháng cự ăn mật hoa.
Nhưng vào giờ phút này, cô lại vì bông hoa này mà say mê, không tự chủ được mà bắt đầu hút mật.
Mật hoa ngọt ngào say đắm lòng ong.
Mà bông hoa khẽ run rẩy, cánh hoa xinh đẹp mịn màng hơi khép lại, như lặng lẽ và dịu dàng bao bọc lấy thân thể đầy lông của Ong Ong.
Cuối cùng Ong Ong ăn đến mê mẩn, trực tiếp nằm ườn trên hoa ngủ một giấc.
"Cuối tuần em đi qua mấy lần, đều thấy Ong Ong nằm trên bông hoa đó lăn lộn ngủ say."
Cổ Nguyệt nói.
Người thú có mặt đều tò mò: "Vậy hôm nay sao lại cãi nhau?"
Cổ Nguyệt nói: "Cũng không phải là thực sự cãi nhau."
Sáng nay, Ong Ong tỉnh dậy trên bông hoa bảo bối.
Từ khi có bông hoa này, cô không còn đến bụi hoa nữa.
Bụng đói cồn cào, cô thành thạo hút mật hoa, ăn đến mức thân hoa cũng run rẩy.
Nhưng Ong Ong cho rằng chỉ là gió nhẹ thổi qua.
Ăn xong, cô nằm trên cánh hoa, sờ sờ cái bụng mới chỉ no một nửa.
Đột nhiên có chút đau lòng.
Hoa bảo bối ngày nào cũng bị cô hút mật, có phải sẽ không chịu nổi không?
Suy nghĩ một lúc, Ong Ong dứt khoát đứng dậy, bay đến bụi hoa dại ven đường, tạm ăn một ít phấn hoa để lấp đầy bụng.
Sau đó vội vàng bay về vườn hoa.
Cô kéo cái bụng tròn vo đầy lông, mang theo hương hoa nồng nàn, nhẹ nhàng đáp xuống bông hoa bảo bối.
Vừa đáp xuống, lại cảm thấy cánh hoa đột nhiên run lên, hất cả người cô xuống.
Ngã xuống bãi cỏ mềm mại, Ong Ong đầu óc mờ mịt.
Là vừa rồi có gió lớn thổi qua sao?
Ong Ong vo ve đôi cánh, muốn quay lại bông hoa bảo bối.
Nhưng lại thấy bông hoa nhanh chóng khép cánh hoa lại, cả bông hoa khép kín.
Thu lại thành một nụ hoa ủ rũ.
"!"
Ong Ong kinh ngạc lơ lửng giữa không trung.
"Lúc em đi qua, Ong Ong đang dán sát vào nụ hoa cọ tới cọ lui, đáng thương khóc lóc nói 'cầu xin em nở hoa cho tôi vào với', nhưng nụ hoa lại lạnh lùng không thèm để ý."
Cổ Nguyệt nói.
"..."
Tầng hai của tòa nhà nhỏ rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Niệm Thu nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người:
"Thế giới này, hóa ra thực vật cũng có thể thành tinh..."
Im lặng một lúc, Bùi Tiểu Năng Miêu lên tiếng, nói ra một câu rất có cảm giác của chị cả thú:
"Chúng ta có thể thành tinh, thực vật cũng có thể, vạn vật trên thế giới có lẽ đều không nên bị trói buộc hoàn toàn về hình thái."
Đôi mắt hoa đào của người phụ nữ lười biếng, đôi môi đỏ hé mở, phong tình tràn ngập.
Diệp Thanh Vũ nhìn đến không chớp mắt.
Mặc dù câu tiếp theo của gấu trúc nhỏ là:
"Nhưng vẫn hy vọng táo và măng cụt tạm thời đừng thành tinh."
Liếm liếm răng nanh, Bùi Tiểu Năng Miêu tiếp tục nói thêm: "Còn có nho, dưa mật, dưa hấu..."
Nếu không sẽ khiến gấu trúc nhỏ cảm thấy khó xử.
Nói xong, cô theo bản năng nhìn về phía Diệp Thanh Vũ.
Liền thấy khóe môi nhân loại khẽ cong lên, đôi mắt trong veo tràn đầy hình bóng gấu trúc nhỏ, dường như cô nói gì cũng đúng, cũng đáng yêu.
Gấu trúc nhỏ vì thế có chút kiêu ngạo hất đầu.
Vì Ong Ong tạm thời vướng vào rắc rối với Hoa Hoa, mọi người không cố ý gọi Ong Ong đến, dứt khoát trực tiếp họp.
Bùi Tiểu Năng Miêu nói: "Sổ Tay Sinh Tồn Cho Động Vật Nhỏ kỳ hai đã phát hành được một thời gian, đã đến lúc chuẩn bị kỳ ba..."
......
4 giờ rưỡi chiều.
"Bích Điểu" đã được xử lý sạch sẽ, vụ việc này đã hoàn toàn kết thúc.
Diệp Chiếu và Tiêu Ngọc đã bận rộn trong một thời gian dài, cuối cùng cũng có được một chút nhàn rỗi.
Phòng ngủ chính của biệt thự nhà họ Diệp.
Chiếc giường hỗn độn, tối tăm, Tiêu Ngọc nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy.
Diệp Chiếu vẫn chưa hết thở hổn hển, thò ra từ trong chăn một bàn tay ửng hồng, níu lấy góc áo cô không buông:
"Sao vậy?"
"Bọn trẻ sắp về rồi, em phải đi nấu cơm."
Tiêu Ngọc quay lại, một tay nắm lấy bàn tay kia.
Tay còn lại giơ lên, dịu dàng vén mái tóc đen hơi ẩm của Diệp Chiếu, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy xuân tình của người phụ nữ trong ánh sáng mờ ảo, mơ hồ và quyến rũ.
Cô thu lại hơi thở, cố gắng kiềm chế nhịp tim hỗn loạn.
"Tỷ tỷ nghỉ ngơi một lát rồi hãy ăn cơm."
Thấy người này tràn đầy sức sống, Diệp Chiếu khẽ chớp hàng mi ướt sũng.
Vất vả cả buổi chiều, Tiêu Ngọc vẫn có thể hứng thú dạt dào nấu một bữa ăn thịnh soạn. Mà nàng rõ ràng chỉ là người nhận, nhưng đã mệt đến mức không muốn cử động.
Chênh lệch tám tuổi, thể lực quả thực khác biệt một trời một vực.
Diệp Chiếu lười biếng lên tiếng, nói giọng nửa đùa nửa thật:
"Tinh lực dồi dào như vậy, xem ra cần phải dắt đi dạo mỗi ngày."
Tiêu Ngọc khẽ cười: "Vâng, tỷ tỷ nhớ dắt em đi dạo nhiều hơn nha."
Nói xong, cô xuống giường, phô bày cơ thể thon thả xinh đẹp tự nhiên.
Cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ, cô vừa chậm rãi nhặt quần áo mặc vào, vừa nói:
"Chị biết đấy, chó con không dắt đi dạo sẽ phá nhà."
"Nhưng em rất hiểu chuyện, sẽ không đi phá nhà."
Diệp Chiếu cử động đôi chân nhức mỏi, uể oải nói: "Cho nên em phá người, thật là hiểu chuyện quá đi."
Tiêu Ngọc tươi cười thanh tú với nàng: "Cảm ơn."
(Tui nhớ chị Diệp nào đó với bé thỏ quá trời quơi ☺☺☺)
......
Khi Diệp Thanh Vũ và Bùi Tiểu Năng Miêu về đến nhà, mẹ nhỏ đang bận rộn trong bếp, còn mẹ thì đang gọt táo cho gấu trúc nhỏ.
Một người một gấu rửa tay xong, giúp hai mẹ bày bát đũa.
Cả gia đình bốn người ngồi xuống, ăn một bữa tối hòa thuận vui vẻ.
Buổi tối sau khi tắm xong, Diệp Chiếu lấy ra từ sâu trong tủ một cuốn album ảnh dày, đặt lên giường lớn.
"Đây là ảnh của Vũ bảo và Nhung bảo từ nhỏ đến lớn."
Kể từ khi Nhung bảo rời đi, nàng không dám mở cuốn album này ra nữa, vì không thể chịu đựng được.
Mà giờ đây, trong lòng tràn đầy hạnh phúc bình yên, album ảnh đã trở thành một kỷ niệm ấm áp thuần túy.
Nàng nhẹ nhàng mở ra.
Trang đầu tiên, là Diệp Chiếu với khuôn mặt ngây ngô đang ôm một bé gấu trúc nhỏ sơ sinh toàn thân đầy vết thương, lông bị cắn trụi.
"Đây là bức ảnh chụp vào ngày mẹ nhận được giấy chứng nhận nuôi dưỡng gấu trúc nhỏ."
Nàng mỉm cười.
Diệp Thanh Vũ nhìn đến trợn to mắt: "Năng bảo nhỏ xíu đáng yêu ghê."
Bùi Tiểu Năng Miêu đang ở dạng thú cuộn tròn trên đùi Diệp Tiểu Thụ, cũng có chút tò mò liếm liếm răng nanh.
Lật tiếp những bức ảnh, vết thương của gấu trúc nhỏ sơ sinh ngày càng lành, trên người dần dần mọc ra lớp lông màu vàng xám mềm mại và dày đặc.
Bốn chân ngắn ngủn, một chiếc đuôi xù bông mềm mại phía sau, giống như một con sâu mèo.
Mỗi bức ảnh đều rất dính người, cuộn tròn trong lòng mẹ.
Mà Diệp Chiếu mày mắt dịu dàng, ôm gấu trúc nhỏ cười nhìn ống kính.
Những bức ảnh phía sau, bụng của Diệp Chiếu bắt đầu dần dần phình to.
"Là Vũ bảo."
Bùi Tiểu Năng Miêu giơ móng vuốt, chạm vào bụng Diệp Chiếu qua bức ảnh.
Mà bức ảnh tiếp theo chính là như vậy - em bé gấu trúc nhỏ giơ móng vuốt, đang cẩn thận cọ cọ vào bụng mẹ.
Tiếp theo nữa, Diệp Thanh Vũ ra đời.
Em bé loài người mềm mại mở to đôi mắt đen láy, gặm tay nhìn ống kính.
Em bé gấu trúc nhỏ thì bám ở bên cạnh, liếm móng vuốt nhìn ống kính.
Tiếp theo nữa, em bé gấu trúc nhỏ cuối cùng cũng bắt đầu lên màu, dần dần mọc ra lớp lông màu nâu đỏ.
Mà em bé loài người cũng đã mọc tóc đen, lẽo đẽo theo sau chiếc đuôi xù bông, một người một gấu bò trên mặt đất cùng một tư thế rất vui vẻ.
......
Chúng chơi đùa trên giường, ngồi ghế bập bênh và ngựa gỗ trong phòng khách, xem "Tom và Jerry", cùng nhau nghe giáo viên Diệp dạy lớp mẫu giáo, sau giờ học thì học bài trước bàn học, ngày mưa giúp mẹ thu quần áo......
Những cảnh sinh hoạt bình thường giản đơn, Diệp Chiếu đều dùng ống kính ghi lại một cách chi tiết.
Là người chụp ảnh, nàng không phải lúc nào cũng xuất hiện trong ảnh.
Nhưng mỗi dịp năm mới, cả gia đình ba người đều sẽ đi chụp ảnh gia đình.
Xuân hạ thu đông luân phiên, ảnh gia đình ngày càng nhiều.
Có thể thấy rõ ràng, một người một gấu nhanh chóng trưởng thành, mà khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Diệp nữ sĩ vẫn như xưa, cười rạng rỡ.
Lại lật qua một bức ảnh.
Đây là một bức ảnh tập thể, không có gấu trúc nhỏ cũng không có Diệp Thanh Vũ.
Bùi Tiểu Năng Miêu nghiêng đầu: "Mẹ ơi, đây là gì ạ?"
Diệp Chiếu cũng có chút quên mất.
Nàng đọc kỹ dòng chữ đã phai màu phía trên, bỗng nhiên nhớ ra:
"À, là năm đó."
"Mẹ đến trường trung học Hy Vọng gần đó quyên góp, đồng thời dạy học tình nguyện một học kỳ, cuối cùng chụp ảnh lưu niệm với học sinh."
Diệp Chiếu lấy bức ảnh ra khỏi album, đầu ngón tay lướt qua những khuôn mặt thanh xuân tràn đầy sức sống, nhẹ nhàng cười nói:
"Cũng không biết những học sinh này bây giờ thế nào......"
Nàng đột nhiên ngừng nói ----
Trong góc khuất nhất của bức ảnh tập thể, qua chất lượng ảnh mờ nhạt, có thể lờ mờ nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Diệp Chiếu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc khẽ nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười: "Nhìn em làm gì?"
Diệp Thanh Vũ và Bùi Tiểu Năng Miêu nhìn rõ bức ảnh đó, cũng kinh ngạc: "Mẹ nhỏ?!"
Hơi thở Diệp Chiếu đột nhiên dồn dập, ngực phập phồng.
"Em...... Từ lúc đó đã biết chị rồi?"
Nàng có chút khó tin.
Tiêu Ngọc im lặng một lát, sau đó mỉm cười thản nhiên:
"Nào có lãng mạn như vậy tỷ tỷ, đây đã là hai mươi mấy năm rồi."
Diệp Chiếu cắn môi.
Nàng tạm thời thu lại những suy nghĩ ngổn ngang, tiếp tục lật về phía sau.
Diệp Thanh Vũ từ một mầm non lớn thành một chồi non, chiều cao tăng vọt, khuôn mặt vốn có chút bầu bĩnh cũng dần dần mất đi vẻ trẻ con, trở nên xinh đẹp tinh tế.
Lông của gấu trúc nhỏ cũng đã mọc hoàn chỉnh, giống như kỳ vọng của Diệp nữ sĩ khi đặt tên cho cô là "Nhung", lông dày, sinh mệnh tràn đầy sức sống.
Người thú thanh mai keo sơn gắn bó, hình bóng không rời.
Cuối cùng, Diệp Thanh Vũ mười lăm tuổi, tốt nghiệp trung học cơ sở.
Thiếu nữ dáng người cao ráo, thanh tú, đã là một cây Diệp Tiểu Thụ.
Hôm đó sau lễ tốt nghiệp về nhà, nàng mặc đồng phục tốt nghiệp, ôm gấu trúc nhỏ, cười rạng rỡ nhìn ống kính.
---- Mà đây chính là bức ảnh cuối cùng trong album.
Diệp Chiếu đóng album lại, nhẹ nhàng hít thở.
Hốc mắt nhất thời ươn ướt.
Nếu như Nhung bảo không rời đi; nếu như những bức ảnh trong album này không dừng lại đột ngột vào năm Vũ bảo mười lăm tuổi; nếu như trong trường trung học Hy Vọng, nàng từng quay đầu nhìn Tiêu Ngọc......
Nàng thu lại những suy nghĩ viển vông, im lặng một lát, giọng nói nhẹ nhõm cười nói:
"Dù sao đi nữa, hiện tại rất hạnh phúc."
Bùi Tiểu Năng Miêu từ trong lòng Diệp Tiểu Thụ bò vào lòng mẹ, ngẩng cao đầu đầy lông, ra hiệu muốn được vuốt ve.
Diệp Chiếu mỉm cười.
Nàng ôm lấy con gái lớn, dịu dàng vuốt ve đầu.
Lại vuốt ve đầu con gái nhỏ, và đầu của một tiểu cẩu họ Tiêu nào đó.
Hiện tại đã quá viên mãn, vì vậy những con sóng ngầm trong lòng cũng sẽ lặng lẽ rút đi nhanh chóng, chỉ còn lại hạnh phúc vững chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro