117. Gia đình rái cá
Tổng cục Công an thành phố B, Đội Động vật.
Gần đây, vụ gấu đen lớn đang được thảo luận sôi nổi trên mạng, đủ loại tin đồn thất thiệt lan truyền.
Cấp trên liên tục đốc thúc tiến độ điều tra vụ án, gây áp lực không ngừng.
Lâm Tùng một mình gánh vác áp lực, tranh thủ và trì hoãn thời gian cho việc này.
Cuối cùng, sáng sớm hôm nay, cô nhận được cuộc điện thoại đầu thú từ xa theo kế hoạch, từ thành phố S.
Lâm Tùng lập tức liên hệ với Tổng cục Công an thành phố S, thông báo phá án liên tỉnh, yêu cầu hợp tác.
Bộ trưởng Bộ Công an Chu Nhân chính là từ Tổng cục Công an thành phố S thăng tiến lên, trong thời gian dài thông đồng làm bậy với nhau.
Nhưng từ khi Chu Nhân bị đình chỉ điều tra, Tổng cục Công an thành phố S cũng khó thoát khỏi thẩm tra, tạm thời thay đổi một nhóm lãnh đạo.
Nhận được hồi âm của Tổng cục Công an thành phố S, Lâm Tùng dẫn theo một nhóm cảnh sát đi thẳng đến thành phố S.
......
Cảng thành phố S.
Cơn mưa to kéo dài cả đêm vừa mới tạnh, mây đen vẫn còn cuồn cuộn.
Hàng chục xe cảnh sát lặng lẽ bao vây căn cứ "Bích Điểu".
Lâm Tùng mặc cảnh phục gọn gàng nghiêm chỉnh, hai tay cầm súng, dẫn đầu một nhóm cảnh sát tiến vào bên trong "Bích Điểu".
Thẩm Nhẫn Đông đã mất liên lạc suốt một tiếng đồng hồ.
Môi cô mím chặt, ánh mắt sâu thẳm sắc bén.
Bước chân nhẹ nhàng, cô đi qua kho thú trống rỗng, nồng nặc mùi tanh, nhìn thấy những chiếc lồng thú kim loại cỡ lớn lạnh lẽo kia.
Không khỏi nhớ lại mình từng bị nhốt trong đó, vì nghe được tin "Lý tiểu thư" đã chết mà gào khóc thảm thiết, đau đớn tột cùng.
Đi tiếp, cô dẫn cảnh sát phá cửa phòng lưu trữ, nhìn thấy trên tường treo đầy da thú và móng vuốt đẫm máu, cảnh tượng thảm thương.
Có cảnh sát trẻ tuổi nhất thời không chịu nổi, bước chân vội vàng lùi lại, khom người nôn mửa ở bên cạnh.
Đi tiếp, là đại sảnh "Bích Điểu".
Qua cửa sổ, Lâm Tùng nhìn thấy bên trong có hàng chục con thú dữ cỡ lớn sau khi ăn no ngủ say, cùng với những mảnh thi thể người rải rác, hình ảnh đập vào mắt kinh hoàng.
Vực sâu tàn nhẫn, đẫm máu, không thấy ánh mặt trời này, chính là nơi Thẩm Nhẫn Đông nằm gai nếm mật suốt mười năm.
Nghĩ đến đây, Lâm Tùng nháy mắt tim đau nhói.
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận cầm súng tiến về phía trước, dặn dò cảnh sát:
"Tiếp tục truy bắt, kịp thời tránh đạn."
"Bích Điểu" là tổ chức làm ăn phi pháp săn trộm buôn lậu, sao có thể không có súng.
Đêm qua tang lễ, nội bộ tổ chức mê tín nghiêm ngặt cấm súng, mới không thể khống chế được cảnh tượng thú dữ cắn xé.
"Pằng--"
"Pằng--"
Dần dần có tiếng súng vang lên.
Lâm Tùng năm đó chính là nhờ bắn súng nhanh, ác, chuẩn xác mà được cấp trên coi trọng.
Lúc này cô dẫn đội đi truy quét, bắt giữ nhiều nghi phạm, thế không thể đỡ.
Toàn bộ căn cứ đã sắp lục soát xong, vẫn chưa tìm thấy Thẩm Nhẫn Đông.
"Thẩm Nhẫn Đông ở đâu?"
Lâm Tùng dí họng súng vào huyệt thái dương của nghi phạm mới bắt, dung mạo lạnh lùng mà nguy hiểm, giống như một vị sát thần.
"Đừng giết tôi, ở, ở phòng nghị sự dưới lòng đất bên kia, tứ gia của chúng tôi cũng ở đó......"
Nghi phạm giơ hai tay lên, run rẩy khai hết.
Lâm Tùng dẫn đội nhanh chóng tìm thấy phòng nghị sự.
Ở đó có ba tên áo đen đang kiểm kê tiền xong chuẩn bị bỏ trốn, cùng với Thẩm Nhẫn Đông bị trói ném ở bên tường.
Từ xa đã thấy tên áo đen cầm đầu tay cầm súng, nhắm vào trán Thẩm Nhẫn Đông, ngón tay đang định bóp cò--
Lâm Tùng đồng tử co rút, tim nháy mắt muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không kịp suy nghĩ, giơ súng lên bắn một phát.
"Pằng--"
Viên đạn nhanh như chớp, bắn trúng chính xác mu bàn tay của tên áo đen, tóe lên một cơn đau rát buốt thấu xương.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khẩu súng trong tay tên áo đen lập tức rơi xuống đất.
"Giơ tay lên!"
Lâm Tùng cố gắng bình tĩnh, trầm giọng ra lệnh.
Cô dẫn theo các đội viên cũng đang giơ súng tiến lên áp sát, họng súng nhắm vào đầu tên áo đen cầm đầu, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Miệng Thẩm Nhẫn Đông bị nhét vải, lồng ngực phập phồng gấp gáp, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Tùng không chớp mắt.
Thấy đại thế đã mất, tên áo đen mắt đỏ ngầu, điên cuồng giơ súng bắn loạn xạ về phía Lâm Tùng.
"Pằng, pằng--"
Nhất thời mưa bom bão đạn.
Trong tình huống này, dựa vào sự nhanh nhẹn né tránh và kéo giãn, mới có thể giảm thiểu tỷ lệ bị thương.
Nhưng Thẩm Nhẫn Đông vẫn còn ở trong phòng nghị sự, vạn nhất những tên điên này tiện tay bắn Thẩm Nhẫn Đông một phát, Lâm Tùng không thể chịu nổi hậu quả.
Vì vậy, cô quyết đoán lựa chọn trực tiếp tác chiến, đứng ở hành lang nổ súng liên tiếp, nhanh, chuẩn, ác.
Tên áo đen theo tiếng kêu mất đi sức lực.
Trong lúc hành động, đối phương cũng bắn tới vài viên đạn, có một viên không thể tránh khỏi sượt qua vai cô, lập tức sinh ra cảm giác đau rát.
Lâm Tùng không màng đau đớn, dẫn cảnh sát xông vào phòng nghị sự, "Còng bọn chúng lại."
Ba tên tàn dư cuối cùng của căn cứ "Bích Điểu" bị bắt giữ.
Bụi trần lắng xuống.
Lâm Tùng cầm súng, thở hổn hển bình tĩnh lại một lát.
Sau đó từ từ xoay người, trong nhịp tim đập như trống, từng bước đi về phía Thẩm Nhẫn Đông.
Hôm qua Thẩm Nhẫn Đông đã tiếp nhận trị liệu, tình hình hồi phục rất tốt.
Lúc này không đeo khẩu trang, có thể nhìn thấy vết mẩn đỏ trên mặt nàng đã nhạt đi không ít, sắp biến mất hoàn toàn.
Lâm Tùng từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Nhẫn Đông, giơ tay lên, cẩn thận lấy miếng vải trong miệng nàng ra.
Gốc lưỡi tê dại, Thẩm Nhẫn Đông đôi môi đỏ hé mở thở hổn hển, nhất thời không nói nên lời.
Chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tùng không chớp mắt.
Lâm Tùng cũng im lặng nhìn đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ.
Hốc mắt phiếm hồng, sóng ngầm mãnh liệt, dường như tràn đầy những lời tạm thời không thể nói ra.
Ánh mắt trượt xuống, rơi vào chóp mũi tinh xảo......
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ hoa hồng đẹp đến kinh tâm động phách kia.
Sắc mặt cảnh sát Lâm lạnh lùng như thường, nhưng bàn tay cầm còng tay lại run rẩy không kiềm chế được.
Cô rũ mi xuống, che đi đôi mắt phủ mù sương.
Vừa chậm rãi còng tay Thẩm Nhẫn Đông, vừa nhẹ giọng tuyên bố:
"Cô Thẩm, cô đã bị bắt."
-
......
"Thẩm Nhẫn Đông, 32 tuổi, người thành phố S."
"Từ nhỏ được mẹ Thẩm Vũ một mình nuôi lớn, sau khi mẹ qua đời liền một mình đến bờ biển phía đông sinh sống."
"Mười năm trước, Thẩm Nhẫn Đông bị nhà họ Lý bắt từ bờ biển về, gia nhập tổ chức 'Bích Điểu', bị ép buộc tham gia phạm tội."
Nghe đến đây, đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Tùng khẽ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở cảnh sát đang gõ chữ ghi chép bổ sung:
"Nhà họ Lý trong thời gian dài dùng phương thức đầu độc làm hại và khống chế hai mẹ con nhà họ Thẩm, đồng thời dùng cách này ép buộc Thẩm Nhẫn Đông làm việc cho 'Bích Điểu'."
Cảnh sát gật đầu, thêm dòng chữ này vào. Sau đó tiếp tục gõ chữ:
"Theo lời khai của Thẩm Nhẫn Đông và tài liệu cung cấp chứng minh, Thẩm Nhẫn Đông từng nặc danh tố cáo 'Bích Điểu' với Tổng cục Công an thành phố S nhưng không có kết quả, sau đó lên kế hoạch và thực hiện nhiều lần thả thú sống......"
......
"Cạch --"
Lâm Tùng đẩy cửa phòng giam, đi đến trước mặt Thẩm Nhẫn Đông, cách song sắt nhìn người phụ nữ.
Nơi này tối tăm lạnh lẽo, mùi cũng không dễ chịu.
"Cô Thẩm cố gắng một chút, rất nhanh sẽ được ra ngoài."
Cô đưa ra một hộp sữa tươi, cuối giọng có một tia mềm mại khó nhận ra.
Thẩm Nhẫn Đông nhận lấy hộp sữa, đôi mắt đen láy nhìn Lâm Tùng.
Người phụ nữ mặc cảnh phục nghiêm chỉnh, cao ráo chân dài, toát lên vẻ anh dũng.
Cô ở trước họng súng của một đám thế lực tà ác quả cảm bình tĩnh, nổ súng nhanh chuẩn ác, vai bị thương cũng không hề nhíu mày.
Nội tâm của Lâm Tùng dường như cũng giống như dung mạo và giọng điệu lạnh nhạt kia, vĩnh viễn không sợ hãi và không màng tất cả.
Nhưng khi lấy miếng vải trong miệng Thẩm Nhẫn Đông ra, cô lại khẽ cau mày, động tác nhẹ nhàng, giống như sợ làm nàng bị thương.
Nhưng khi còng tay nàng, đầu ngón tay lại run rẩy, hàng mi rũ xuống cũng không che giấu được đuôi mắt phiếm hồng.
Rốt cuộc Lâm Tùng đang nghĩ gì?
Thẩm Nhẫn Đông ở nơi hiểm ác nhiều năm, nhìn người luôn ung dung, nhưng luôn không nhìn thấu vị cảnh sát trước mặt này.
"Vết thương trên vai cô thế nào rồi?"
Thẩm Nhẫn Đông hỏi.
Tuy chỉ là sượt qua, nhưng uy lực của viên đạn không thể xem thường, da thịt trên vai Lâm Tùng bị đốt cháy mơ hồ một mảng.
Vừa rồi chỉ kịp xử lý qua loa, đến bây giờ vẫn còn đau nhói từng cơn.
Lâm Tùng mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng bâng quơ: "Không sao, chỉ là một vết xước."
Nhưng Thẩm Nhẫn Đông nhìn thấu sự nhẫn nhịn trong mắt cô.
Hơi thở bất giác căng thẳng: "Mau đi xử lý cẩn thận một chút đi."
Sau đó ý thức được câu nói này vượt quá giới hạn.
Nữ cảnh sát Lâm lạnh lùng như vậy, chắc chắn là ghét bị quản thúc và thúc giục.
Nhưng lại thấy cảnh sát Lâm dừng một chút, sau đó nói:
"Được, vậy tôi đi ngay đây."
Rõ ràng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng lại có thể cảm nhận được vài phần ngoan ngoãn.
Lông mi Thẩm Nhẫn Đông khẽ run: "......"
Giây tiếp theo, người phụ nữ sải bước, bóng dáng anh dũng biến mất ở cửa phòng giam, giống như đang đi chấp hành một mệnh lệnh khẩn cấp.
Thẩm Nhẫn Đông khẽ cắn môi.
......
Có Thẩm Nhẫn Đông cung cấp thông tin hỗ trợ, đội cảnh sát chia làm hai ngả, một ngả lục soát căn cứ "Bích Điểu" và nhà cũ của nhà họ Lý, một ngả khác thì truy bắt những thành viên bỏ trốn của tổ chức.
Mà Thẩm Nhẫn Đông cũng được nhân viên y tế lấy máu xét nghiệm, tiến thêm một bước xác nhận tính chân thực của lời khai liên quan đến việc đầu độc.
Cứ như vậy trôi qua một ngày.
Đêm khuya, Lâm Tùng đến phòng giam, thả Thẩm Nhẫn Đông ra.
"Trên danh nghĩa, tạm thời cô vẫn là tòng phạm bị ép buộc, cần phải bị giám sát nơi cư trú, chờ tòa án mở phiên xét xử tuyên án."
Thẩm Nhẫn Đông là bị đầu độc ép buộc tham gia tổ chức tội phạm, hơn nữa không hề nhận được một phần lợi ích nào từ tổ chức.
Nàng đã sớm cố gắng tố cáo với cảnh sát, tố cáo không có kết quả sau đó mới bất đắc dĩ phải ẩn núp trong đó, thu thập chứng cứ, thả thú sống. Hơn nữa cuối cùng, nàng lựa chọn đầu thú, không hề giữ lại giúp cảnh sát phá được vụ án lớn này, cống hiến to lớn. Từ bất kỳ góc độ nào mà nói, hành động của nàng đều không có gì đáng trách.
Không những không có tội, thậm chí còn lập công.
Lâm Tùng an ủi: "Chu Nhân đã ngã ngựa. Có Diệp tổng bảo đảm, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót."
Thẩm Nhẫn Đông khẽ "ừm" một tiếng.
Suốt mười năm, nàng ngày đêm mong chờ trời quang mây tạnh, lúc này lại không hề vui vẻ và nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.
Dù thế nào, nàng cũng không thể quay lại cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc như vậy nữa--
Hoàng hôn, ráng chiều màu hồng tràn ngập bên bờ biển.
Một con rái cá biển sẽ ôm rái cá con đúng giờ đi đến bờ, lấy ra một chiếc vỏ sò xinh đẹp từ chiếc túi tự nhiên dưới nách, trân trọng đưa cho nàng.
Hai mẹ con rái cá biển đáng yêu kia đã chết vì nàng, vào ngày nàng bị bắt đi.
Cho dù đã qua mười năm, mỗi lần nghĩ lại, Thẩm Nhẫn Đông vẫn cảm thấy đau đớn thấu xương.
"Sau khi vụ án kết thúc, cô định đi đâu? Còn có vướng bận gì không?"
Đèn đêm mờ ảo, Lâm Tùng đi phía trước Thẩm Nhẫn Đông, ra vẻ tùy ý hỏi.
Thẩm Nhẫn Đông hít sâu một hơi, thu liễm cảm xúc. Sau đó suy nghĩ một lát, giọng điệu nhẹ nhàng cười nói:
"Tôi đã không còn vướng bận gì nữa. Có lẽ, tìm một khu rừng già không ai biết đến ẩn cư."
Đồng tử Lâm Tùng run rẩy dữ dội.
Con người giống cái này trước kia ở bờ biển ẩn cư, có cô và rái cá con.
Bây giờ lại muốn đi rừng sâu ẩn cư, có thú và thú con mới sao?!
Thậm chí, còn nói mình không còn vướng bận, dường như hoàn toàn không để ý đến cô và Thát bảo.
Thấy Lâm Tùng mãi không đáp lời, Thẩm Nhẫn Đông ngẩng đầu nhìn.
Luôn cảm thấy bóng lưng cảnh sát Lâm thoạt nhìn có chút buồn bực, thậm chí là giận dỗi.
Nếu không, sao lại đột nhiên im lặng không nói gì, tăng nhanh bước chân?
Thẩm Nhẫn Đông đuổi theo vài bước, dần dần có chút không theo kịp.
Nàng khẽ thở hổn hển nói: "Cảnh sát Lâm, tôi theo không kịp cô."
Lâm Tùng hoàn hồn, thả chậm bước chân, trên miệng vẫn không chịu nói chuyện với nàng.
......
Thông thường mà nói, sau khi nghi phạm đầu thú, tòa án sẽ mở phiên xét xử trong vòng hai đến ba tháng.
Vụ án gấu đen lớn và sự tồn tại của tổ chức "Bích Điểu" đã gây ra sự chú ý và thảo luận trên toàn quốc, cấp trên đốc thúc, dư luận quần chúng cũng gây áp lực liên tục, vì vậy tòa án đã dời phiên xét xử vụ án này lên sớm hơn rất nhiều.
Ngày mở phiên, Thẩm Nhẫn Đông được tuyên bố trắng án. Đồng thời, chính quyền thành phố S tuyên bố ghi công hạng nhất cho Thẩm Nhẫn Đông.
Vụ án được thông báo chi tiết trên mạng và tin tức truyền hình, gây ra tranh luận sôi nổi trên toàn mạng.
【 Thẩm Nhẫn Đông ngầu và vĩ đại quá đi, tôi muốn sinh cho nàng một ổ khỉ con!! 】
Một vị cảnh sát rái cá nào đó vẫn đang giận dỗi, xem xong loại bình luận này, ngồi trước máy tính nhất thời không yên.
Thẩm Nhẫn Đông còn chưa đi rừng sâu ẩn cư, đã muốn có Hầu bảo mới rồi sao?
Thậm chí là một ổ?
Như vậy sao được!
Hôm nay, cảnh sát Lâm được cục long trọng biểu dương, trao tặng huân chương hạng nhất, thăng chức sắp tới.
Nhưng cô hoàn toàn không màng vui mừng vì điều này, tan làm xong liền thay thường phục, mang theo chiếc vỏ sò xinh đẹp đã chuẩn bị sẵn, hối hả đến công ty Nhung Trúc đón rái cá con.
"Tiểu Bảo, mẹ đưa con đi tìm mẹ người. Lát nữa phải tỏ ra đáng thương một chút, con có thể làm được không?"
Cô cẩn thận dặn dò.
Biết mẹ người vẫn còn sống, rái cá con vui mừng khôn xiết.
Cô bé khóc đến mắt ướt nhòe, chóp mũi đỏ ửng, đứng ở đó chính là "đáng thương" di động.
Liên tục gật đầu: "Mẹ yên tâm, con đáng thương lắm rồi!"
Hai mẹ con rái cá ngồi lên xe.
Trên đường đi tìm Thẩm Nhẫn Đông, có tin nhắn mới bật ra từ nhóm chat:
【 Diệp tổng: Cô Thẩm, khách sạn không đủ thoải mái riêng tư. Tôi có một căn nhà rất tốt, cô xem thử nếu thích, thì đến đó ở tạm đi. 】
【 Mẹ Tiểu Bảo: Đa tạ Diệp tổng khoản đãi. Ngày mai giữa trưa ăn cơm mừng công với mọi người xong, tôi sẽ bay đến phương nam sinh sống, sẽ không làm phiền Diệp tổng nữa. 】
Lâm Tùng xem đến hô hấp ngưng trệ.
(Bà ơi là bà, bà đổi tên người ta thành Mẹ Tiểu Bảo hồi nào vậy 🤣🤣🤣).
......
Trong khách sạn ven sông, Thẩm Nhẫn Đông nhìn nhóm chat ngẩn người một lát.
Cảnh sát Lâm ít nói, ngoài thảo luận chính sự, chưa bao giờ lên tiếng trong nhóm.
Gần đây người này cũng lạnh nhạt xa cách với mình, quay về thái độ ban đầu.
Vậy mà lại cảm thấy mất mát.
Nàng khẽ cau mày, xua đi cảm xúc vi diệu.
Pha một tách trà, Thẩm Nhẫn Đông ngồi bên cửa sổ sát đất ngắm dòng sông tĩnh lặng.
Sông lớn chảy về đông, sóng vỗ cuồn cuộn, đi mãi không ngừng.
Giống như thời gian trôi nhanh, cuốn trôi vạn vật, không lưu lại gì.
Mẹ, rái cá biển, rái cá con......
Thẩm Nhẫn Đông nắm chặt tách trà, rơi vào nỗi cô tịch trống rỗng mãnh liệt.
Thù hận đã báo, chỉ còn lại nhân gian cuồn cuộn.
Nàng đã không còn nơi nương náu.
Tiếp theo biết phải về đâu?
"Cốc cốc."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Ánh mắt Thẩm Nhẫn Đông khẽ dừng lại, hoàn hồn.
Nàng nhớ ra mình đã gọi phục vụ phòng, bèn đặt tách trà xuống, đứng dậy đi đến cửa phòng.
Mở cửa ra, không hề phòng bị ngẩng đầu nhìn--
Vậy mà là cảnh sát Lâm đứng ở cửa.
Người phụ nữ vẫn đứng thẳng tắp, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại hiếm thấy lộ ra vẻ căng thẳng.
Trong tay cô còn dắt theo một thiếu nữ xinh xắn, hốc mắt đỏ hoe, giống như một con thú nhỏ đáng thương lạc mất mẹ.
Tim Thẩm Nhẫn Đông run lên, "Cảnh sát Lâm......?"
Lâm Tùng hít sâu một hơi, hốc mắt phiếm hồng:
"Thẩm Nhẫn Đông, chị định bỏ rơi em và Tiểu Bảo sao?"
Vừa dứt lời, rái cá con bên cạnh liền phối hợp "oa" một tiếng khóc lên:
"Mẹ không cần con nữa----"
Mắt Thẩm Nhẫn Đông mở to: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro