Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

116. Quả báo

Thật ko dám dấu diếm, hôm qua tui mê game nên ko ra chương, hí hí.

Game trung cổ tui mê mới ra phần 2 nên phải chơi luôn cho nóng, Kingdom Come Deliverance 2 nha mn 😆😆.

Diệp Thanh Vũ lấy khăn tắm, bọc lấy Bùi Tiểu Năng Miêu đang ngủ say đặt lên giường.

Đầu tiên, nàng lau sơ qua những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể người phụ nữ, sau đó sấy khô mái tóc dài xoăn ướt sũng cùng với đôi tai mềm mại trên đỉnh đầu.

Có lẽ bé gấu trúc nhỏ đã quá mệt mỏi, hai chiếc tai nơ bướm trắng tuyết lúc này đều hơi rũ xuống, mềm oặt.

Tiếp theo, Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng lật người Bùi Tiểu Năng Miêu lại, cầm máy sấy tóc, cẩn thận sấy khô chiếc đuôi xinh đẹp sau mông người phụ nữ.

Cuối cùng, Diệp Thanh Vũ mặc áo ngủ cho cô. Sau đó nàng cầm một chiếc quần ngủ mỏng mềm mại lên và... cảm thấy khó khăn.

Có chiếc đuôi xù xì như vậy đính sau lưng, thực sự rất khó mặc.

Như thể hòa cùng suy nghĩ của nàng, trong giấc ngủ say ngọt ngào, Bùi Tiểu Năng Miêu đột nhiên nhẹ nhàng đung đưa chiếc đuôi xinh đẹp có chín đốt.

Đung đưa mềm mại giữa một khoảng tuyết trắng mịn màng, rất chi là sinh động quyến rũ.

Hơi thở Diệp Thanh Vũ đột nhiên ngưng trệ.

Nàng nhìn chằm chằm một lúc lâu, chóp tai và cổ đều dần ửng đỏ. Cuối cùng vẫn kiềm chế thu lại ánh mắt, dứt khoát đặt chiếc quần ngủ mềm mại sang một bên tủ đầu giường.

Bản thân cũng thu dọn gọn gàng, Diệp Thanh Vũ tắt đèn, ôm lấy bạn gái xinh đẹp nửa người nửa thú, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Cảnh mộng ngọt ngào.

-

Cảng thành phố S.

Mùa hè càng ngày càng nóng, thời tiết thành phố S càng ngày càng thất thường.

Rõ ràng buổi sáng trời nắng chói chang, bây giờ đã mây đen dày đặc.

Sấm sét ầm ầm vang trời, mưa to gió lớn, mọi thứ đều không có dấu hiệu báo trước.

Giống như thiên mẫu đang tức giận, muốn giáng xuống nhân gian độc ác tội phạt.

Nhìn thấy sóng gió trên biển cuồn cuộn, một lượng lớn thú sống lẽ ra phải vận chuyển ra nước ngoài buộc phải lưu lại kho cảng.

Bên trong "Bích Điểu", Lý Thâm đứng ở cửa đại sảnh, không màng tất cả mắng cho thuộc hạ phụ trách việc này một trận.

Gần đây, đầu tiên là vụ gấu đen lớn xuất hiện ở khu vực náo nhiệt thành phố B, gây ra sự chú ý cao độ của cư dân mạng và cảnh sát toàn quốc; sau đó là vụ Chu Nhân bị điều tra, tin tức được thông báo trên toàn quốc; bây giờ lại gặp phải đơn hàng giá trị cao quá hạn.

"Bích Điểu" một việc không thuận, trăm sự không thuận.

Là người đứng đầu, bị vận rủi như vậy giày vò nhiều lần, Lý Thâm lo lắng đến bạc cả đầu, sắc mặt cũng tiều tụy như già đi mấy chục tuổi.

Kẻ lập kế hoạch và thực hiện vụ gấu đen lớn trên danh nghĩa đã tự sát vì sợ tội. Lý Thâm bận rộn đối phó với cảnh sát, tạm thời không rảnh để điều tra và trừng phạt trong tổ chức.

Nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết là tên ngu ngốc nào đã làm.

Lúc này, tên ngu ngốc này đang hối hả lo liệu tang lễ cho đứa con trai đã mất vào tối nay.

Tổ chức tang lễ một ngày trước khi chôn cất là truyền thống của nhà họ Lý.

Có lẽ là một sự trút giận và tố cáo thầm lặng nào đó, Lý Uyên không muốn quay về nhà cũ họ Lý tổ chức, lại muốn tổ chức ở cảng.

Lý Thâm nhìn vào bên trong đại sảnh, nhìn thấy em trai ruột Lý Uyên đang chỉ huy thuộc hạ bố trí tang lễ, ánh mắt u ám.

Lý Uyên từ trước đến nay làm việc luôn hấp tấp, cũng không có dũng khí, nghĩ lại thì tổ chức tang lễ ở đâu cũng không dậy nổi sóng gió.

Đã là nỗi đau mất con, vậy thì để hắn ta làm loạn lần này vậy.

"Thẩm Nhẫn Đông đâu?" Hắn hỏi thuộc hạ.

Thuộc hạ lập tức trả lời: "Đêm qua đã về nhà cũ điều trị rồi ạ."

Ba tháng một lần, quả thực đã đến ngày phải đi điều trị.

Năm đó đích thân tham gia hãm hại nhà họ Thẩm, Lý Thâm biết độc phát tác đáng sợ đến mức nào.

Hắn bực bội kéo cổ áo.

Tổ chức đang mắc kẹt trong nước sôi lửa bỏng, tất cả những điều không thuận lợi đồng thời đè nặng lên vai hắn, áp lực đầy oán hận. Nhưng lại không thể trách móc Thẩm Nhẫn Đông tạm rời khỏi tổ chức vào thời điểm quan trọng, để khỏi xé rách tấm màn che cuối cùng.

......

Khu vực trung tâm thành phố S, nhà cũ của nhà họ Lý.

Thẩm Nhẫn Đông đeo khẩu trang, ngồi ở ghế dưới.

Gia chủ nhà họ Lý lộ ra vẻ thương xót giả tạo:

"Tiểu Đông hôm nay lại đến tiếp nhận trị liệu sao?"

"Nhiều năm như vậy, ta đều không thể tìm được thuốc giải triệt để cho con, chắc hẳn trong lòng Tiểu Đông trách bác cả rồi."

Nghe vậy, Thẩm Nhẫn Đông chậm rãi tháo khẩu trang xuống, cố ý lộ ra khuôn mặt lở loét đáng sợ.

Hình ảnh đó đập vào mắt khiến Lý gia chủ vốn luôn mê tín nhất thời đồng tử co rút, vội vàng dời ánh mắt đi.

Thẩm Nhẫn Đông khẽ mỉm cười: "Sao lại trách Lý gia chủ được."

"Con tới là muốn nói, tang lễ tối nay con sẽ không tham dự. Khuôn mặt này thối rữa như vậy, sao có thể để xui xẻo xông vào tang lễ."

Thẩm Nhẫn Đông nói.

Lý gia chủ luôn sủng ái Lý Uyên.

Con trai của Lý Uyên qua đời, ông ta dung túng Lý Uyên đặt tang lễ ở cảng, còn thông báo cho toàn bộ người trong nhà họ Lý cùng đến đưa tang.

Nghe vậy, Lý gia chủ lộ ra vẻ hài lòng: "Tiểu Đông luôn là đứa trẻ hiểu chuyện."

Thẩm Nhẫn Đông lại mỉm cười, trong đôi mắt bình tĩnh như nước ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

......

Trở lại căn nhà nhỏ cũ nát ở khu hẻo lánh của nhà họ Lý, Thẩm Nhẫn Đông lấy điện thoại di động ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Lý Uyên.

Từ khi tiếp nhận quyền lực của nàng, người này thường xuyên làm phiền nàng.

Nhưng nàng luôn rất kiên nhẫn, biết gì nói nấy, đem từng quyền hạn trong tay giao cho hắn ta.

【 Mật mã bảng điều khiển kho Đông là bao nhiêu? Hôm nay cần vận chuyển thú sống trong kho. 】

Thẩm Nhẫn Đông trả lời mật mã sáu chữ số, lại tốt bụng gửi một câu nhắc nhở:

【 Trong kho Đông đều nhốt dã thú cỡ lớn. Gần đây tổ chức thiếu hụt ngân sách, đã mấy ngày không cho chúng ăn rồi đấy. 】

Lý Uyên xem tin nhắn, nhất thời mừng rỡ:【Được.】

【 Còn nữa, phòng dự trữ cỡ lớn ở tầng một đại sảnh......】

Hai người trò chuyện qua lại một lúc lâu.

Bất kể Lý Uyên đưa ra yêu cầu gì vụn vặt, Thẩm Nhẫn Đông đều đã sớm chuẩn bị chu toàn cẩn thận, không hỏi một chữ, gọn gàng giao vào tay hắn ta.

Mài kiếm không có tội, nàng sẽ không dính một chút mùi tanh hôi thối nào.

Có sinh ra tội nghiệt hay không, từ trước đến nay đều chỉ phụ thuộc vào người dùng kiếm.

Cuối cùng kết thúc đối thoại, Thẩm Nhẫn Đông thần sắc nhàn nhạt, tắt điện thoại di động.

"Brrr brrrr" một tiếng, màn hình lại sáng lên.

Tưởng rằng Lý Uyên còn có danh mục nào, nàng mở ra, lại thấy nội dung tin nhắn ngoài dự đoán——

【 Cảnh sát Lâm: Cô Thẩm, trị liệu vẫn thuận lợi chứ? 】

Thẩm Nhẫn Đông hơi ngẩn người.

Vì lý do hợp tác, gần đây nàng liên lạc với Lâm Tùng cực kỳ chặt chẽ, tin nhắn và điện thoại đều thường xuyên.

Cảnh sát Lâm làm việc nghiêm cẩn gọn gàng, bình thường nói chuyện cũng đạm bạc súc tích, những vấn đề không liên quan đến chính sự tuyệt đối không lãng phí thêm một chữ.

Hợp tác với cô ấy, có cảm giác thoải mái và vui vẻ khi làm việc cùng người thông minh chính trực, nhưng đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ngoài công việc của đối phương.

Không ngờ, cảnh sát Lâm hôm nay lại thêm một chút tình người.

Thẩm Nhẫn Đông khẽ cong môi, suy nghĩ một chút, bắt chước giọng điệu quen thuộc của cảnh sát Lâm nhàn nhạt trả lời:

【 Ừm. 】

Bên kia Lâm Tùng đang bận rộn, tranh thủ thời gian nghiền ngẫm một chữ và một dấu chấm câu này.

"Ừm."

......Là có ý gì?

Là trả lời bình thường, hay là ghét cô làm phiền?

Sao cảm giác có chút lạnh nhạt.

Lâm Tùng không nhịn được đưa tay chỉnh lại cổ áo.

Trong lúc suy nghĩ, tâm trạng cảnh sát Lâm không vui, dung mạo càng thêm lạnh lùng khiến cho tên tội phạm đối diện run rẩy giơ hai tay lên:

"Tôi khai."

(Thôi khai đi, nếu không chị ta sẽ diết chớt mi bằng sự đáng yêu này 💁💁💁)

-

Bùi Tiểu Năng Miêu tỉnh lại, hoàn toàn eo đau vuốt mềm.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói thanh nhuận của con người vang lên, nghe có vẻ đã tỉnh từ lâu.

"Ừm."

Bùi Tiểu Năng Miêu ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, đâm thẳng vào trái tim gấu trúc nhỏ của Diệp Thanh Vũ, theo bản năng giơ cánh tay lên quấn lấy cổ nhân loại.

"Muốn hôn." Cô lười biếng ra lệnh.

Trong mắt Diệp Thanh Vũ ý cười như gió xuân, cúi đầu nhẹ nhàng trân trọng hôn lên môi người phụ nữ.

Nhắm mắt hưởng thụ sự thân mật dịu dàng, chiếc đuôi lớn sau lưng Bùi Tiểu Năng Miêu theo đó vui vẻ khẽ nhếch lên.

Nhưng đột nhiên cả người cứng đờ.

Đợi đã——

Chiếc đuôi lớn của cô hình như chui ra ngoài rồi?

Đôi tai lông xù của Bùi Tiểu Năng Miêu khẽ cụp xuống, đột nhiên mở đôi mắt hoa đào ra.

Nụ hôn tạm dừng, cô cúi đầu nhìn xuống. Liền thấy mình không mặc quần ngủ, chiếc đuôi yêu thích kia đang xù xì đính sau mông.

Gấu trúc nhỏ cố gắng khởi động lại sửa chữa sự cố.

Tâm niệm vừa động, hóa thành hình thú, sau đó lại hóa thành hình người.

Đuôi lông và tai vậy mà vẫn còn.

Bùi Tiểu Năng Miêu ngẩn người một lát, bất lực liếm liếm răng nanh nhọn.

"Năng bảo, tai và đuôi của chị không hóa lại được sao?"

Diệp Thanh Vũ nhận ra ý đồ của cô, không khỏi hỏi.

Bùi Tiểu Năng Miêu tâm rộng lông xù: "Không vội, lát nữa xem sau."

Diệp Thanh Vũ vì vậy cũng tạm thời yên tâm.

Nàng nhẹ nhàng bế Bùi Tiểu Năng Miêu lên theo kiểu công chúa, một đường bế đến phòng tắm, hầu hạ đánh răng rửa mặt dưỡng da.

Tuy rằng Bùi Tiểu Năng Miêu lưu lạc bên ngoài chịu không ít khổ, nhưng dù sao cũng từng được mẹ và em gái cưng chiều mười tám năm, đối với loại nuông chiều này có thể nói là quen thuộc, hưởng thụ một cách tự nhiên.

Thu dọn xong, cô xoay người định kéo Diệp Thanh Vũ đi, lại bị một đôi tay ôm chặt lấy eo.

"Hôn một cái rồi đi ăn sáng có được không? Tỷ tỷ."

Cô gái trẻ dán sát, nghiêng đầu cọ cọ đôi tai lông xù trên đỉnh đầu cô, dịu dàng thỉnh cầu.

Con người này thật sự là quá dính gấu trúc nhỏ rồi.

Lông mi Bùi Tiểu Năng Miêu khẽ rung động, trong đôi mắt hoa đào ướt át nhất thời hiện lên vẻ vui sướng.

Trước kia khi chưa chính thức yêu đương, Diệp Thanh Vũ luôn không chủ động hôn hít cô, giống như một khúc gỗ chính trực, luôn khiến bé gấu nhỏ cảm thấy rất ấm ức.

Bây giờ yêu rồi, nhân loại cuối cùng cũng biết nên chủ động quấn quýt gấu trúc nhỏ cô nhiều hơn.

Nhất là tối qua, trong mắt Diệp Thanh Vũ toàn là cô, không ngừng khao khát cô mãnh liệt, khiến cô trong lòng đặc biệt thích thú hưởng thụ.

Có điều bắn pháo hoa năm lần liên tiếp, có hơi tốn sức gấu trúc nhỏ.

Nghĩ như vậy, Bùi Tiểu Năng Miêu rất kiêu ngạo đưa ra yêu cầu:

"Diệp Thanh Vũ, sau này em phải tiếp tục đối xử với chị như tối qua."

Gấu trúc nhỏ vốn chỉ muốn nói đến trạng thái và bầu không khí yêu đương đó.

Nhưng rơi vào tai nhân loại, lại thành một ý nghĩa khác.

"Vâng." Cổ họng Diệp Thanh Vũ khẽ nhúc nhích, ngoan ngoãn đáp.

Giây tiếp theo, Bùi Tiểu Năng Miêu liền thấy Diệp Thanh Vũ từ từ ngồi xổm xuống trước mặt mình, quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu hái hoa.

Hơi thở Bùi Tiểu Năng Miêu căng thẳng, đôi mắt hoa đào nhất thời phủ lên một tầng sương mù lay động.

Chiếc đuôi lông lớn phía sau khẽ run rẩy vì khó nhịn, lại bị nhân loại nắm vào lòng bàn tay.

(Người đâu, cho mời thành quả phong lưu của Bùi tổng 👏👏👏)

-

Diệp Chiếu tạm thời về nhà lấy đồ, nhìn thấy hai đứa con gái bảo bối đang thân mật ăn cơm ở bàn ăn.

Đã hơn một giờ chiều rồi, vậy mà mới vừa ăn cơm trưa.

Làm mẹ ruột, lập tức không nhịn được đau lòng:

"Các con, có phải nấu nướng quá tốn thời gian không?"

"Dì Chu nấu cơm trong nhà gần đây có việc xin nghỉ, hay là sau này mẹ đặt cơm từ nhà hàng cho các con nhé."

Chóp tai Diệp Thanh Vũ hơi nóng, không dám nói bữa này thậm chí còn đang ăn sáng.

Nàng ậm ừ trả lời: "Không tốn thời gian đâu ạ, bọn con tự nấu là được rồi."

Các con có suy nghĩ và cách sống riêng, Diệp Chiếu cũng không nhiều lời.

Ánh mắt nàng dừng lại trên hai chiếc tai lông xù trên đỉnh đầu Nhung bảo, luôn cảm thấy đó không giống như đồ trang trí.

Nhìn kỹ lại, lông tơ trắng tuyết mềm mại, hình nơ bướm xinh đẹp, giống hệt tai thú của Nhung bảo, thỉnh thoảng còn khẽ động đậy.

Đáng yêu vô cùng.

Thì ra thú nhỏ còn có thể hóa người như vậy......

Diệp nữ sĩ có gần hai mươi năm kinh nghiệm vuốt ve bé gấu nhỏ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bùi Tiểu Năng Miêu dường như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía mẹ, hai chiếc tai lông xù không tự chủ được dựng lên, chóp tai mềm mại theo đó khẽ run.

"......"

Nhìn con gái giữa lông mày tràn đầy ý xuân, Diệp nữ sĩ hoàn hồn, trong nháy mắt hiểu ra tất cả.

Từ bao nuôi đến tỷ cẩu rồi nhân thú, chuyện yêu đương giữa Vũ bảo và Nhung bảo vẫn quá đa dạng nhiều chiêu.

Ánh mắt Diệp Chiếu khẽ động, để lại một câu "chú ý sức khỏe nhiều hơn", xoay người rời đi.

-

Đêm xuống.

Cảng thành phố S, tang lễ trang nghiêm.

Toàn bộ người nhà họ Lý ngoại trừ Thẩm Nhẫn Đông đều có mặt đông đủ, đều mặc trang phục màu đen, đứng im lặng trong đại sảnh "Bích Điểu".

Lý Uyên đứng ở phía trước nhất, ánh mắt quét qua từng người tham dự tang lễ, đặc biệt là Lý Thâm và con trai bên cạnh hắn ta.

Nắm đấm giấu sau lưng siết chặt, gân xanh nổi lên.

Tất cả mọi người...... Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết rõ, con trai của Lý Uyên hắn ta là bị Lý Thâm cố ý giết hại.

Vậy mà bọn họ đều ăn mặc bảnh bao đứng ở đây, giả vờ giả vịt lộ ra vẻ thương tiếc.

Giả dối đến cực điểm.

Tất cả đều chết không đáng tiếc.

Trong đại sảnh có tiếng nhạc tang lễ chậm rãi vang lên, theo nghi thức, mỗi người đều cầm một bông hoa cúc trước mặt, dâng lên trước di ảnh.

Lý Uyên dẫn đầu đặt bông hoa cúc trong tay xuống, cuối cùng nhìn lướt qua diện mạo của tất cả mọi người có mặt, ánh mắt âm độc, như đang nhìn một bãi tha ma.

Thuộc hạ đứng ở cửa hông đại sảnh khẽ gật đầu với hắn ta.

Lý Uyên bèn giơ tay tháo chiếc khăn tang màu trắng từ cánh tay trượt xuống khuỷu tay.

"Sao lại rơi rồi."

Hắn ta nói, giơ chiếc khăn trắng lên ra hiệu về phía bên cạnh, thuộc hạ liền cúi người tới thấp giọng nói, muốn đưa hắn ta đi thay chiếc khăn trắng mới.

Lý Uyên bèn theo thuộc hạ rời khỏi cửa hông đang mở rộng, bước chân không hề dừng lại.

"Cạch."

Có mấy cánh cửa đồng thời khóa chặt.

Bước ra khỏi đại sảnh, Lý Uyên thấp giọng ra lệnh vào tai nghe:

"Thả."

Một lát sau, tiếng nhạc tang lễ trong đại sảnh bị tiếng gầm gừ hung ác của dã thú và tiếng kêu cứu xé lòng của con người át đi, hỗn loạn một mảnh.

Những cánh hoa cúc đã được phun thuốc từ trước rơi lả tả trên mặt đất, bị móng vuốt dã thú và con người giẫm nát thành bùn, hòa lẫn với vết máu đỏ tươi.

......

Mưa to như thác đổ, một chiếc xe màu đen xuyên qua màn mưa, nhanh chóng lái ra khỏi cảng.

Lý Uyên ngồi ở ghế sau, tay cầm ly rượu vang đỏ, khá nhàn nhã xem camera giám sát trên máy tính bảng, thưởng thức cảnh tượng đẫm máu trong đại sảnh lúc này.

Hắn ta nhìn thấy con trai của Lý Thâm bị hổ cắn đứt cổ; Lý Thâm vì vậy mà hai mắt trợn trừng, nhưng lại vì trúng độc trên hoa cúc mà toàn thân vô lực, không thể cử động, quay đầu lại bị hai con báo Mỹ đói khát nhào tới, tranh nhau cắn xé......

Lý Uyên xem đến bật cười.

"Bích Điểu" trong thời gian dài đem dã thú lột da sống, chặt móng vuốt, tùy ý ngược đãi, sau đó bán kiếm tiền. Những người này có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mỉa mai như vậy—— ngược lại bọn họ bị dã thú cắn xé lột da đến chết. "Mày luôn mắng tao là đồ ngu, chẳng phải cũng dễ dàng rơi vào tay loại ngu ngốc như tao sao."

Lý Uyên nhìn về phía Lý Thâm đã khuất bóng trong video, nhẹ giọng chế nhạo.

Những thanh kiếm sắc bén mà Thẩm Nhẫn Đông đưa cho quá dễ sử dụng. Loại người không đủ thông minh như hắn ta chỉ cần tùy ý vung chúng lên, lưỡi dao cũng có thể dễ dàng làm bắn ra máu.

Có một khoảnh khắc, Lý Uyên cảm thấy mọi chuyện hôm nay quá thuận lợi và hợp lý, cứ như thể có người đã lên kế hoạch cho tất cả, còn hắn ta chỉ là người thực hiện, chịu trách nhiệm ấn nút tội ác.

Lý Uyên nghĩ không ra, cuối cùng lung tung lắc đầu.

Nói chung, toàn bộ nhà họ Lý tối nay đều phải chết.

Mà hắn ta, Lý Uyên đã mua vé máy bay ra nước ngoài, trong cốp xe toàn là tiền.

Mưa lớn đến mức gần như không nhìn rõ đường, nhưng không thể che giấu nhịp tim phấn khích của Lý Uyên.

Xe tránh những nơi có nhiều camera giám sát, chạy thẳng đến con đường hoang vắng.

Đi được nửa đường, Lý Uyên đột nhiên gọi tài xế dừng xe, che ô xuống xe.

Hắn ta muốn kiểm tra lại số tiền mà mình sẽ dựa vào để sống tiếp.

Hơi thở dồn dập, tim đập như trống.

Lý Uyên không màng mưa gió, tập trung tinh thần, kích động và mong chờ nhìn cốp xe từ từ mở ra.

Tuy nhiên, thứ đập vào mắt không phải là những chiếc vali chứa đầy tiền——

Đột nhiên, một con gấu đen lớn gầm lên nhảy ra khỏi cốp xe, gầm gừ nhào tới đè hắn ta xuống đất trong mưa.

Lý Uyên sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy kêu thét, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản cơn đau đớn tột cùng khi cơ thể bị cắn xé từng chút một.

Ăn xong, gấu đen lớn giơ móng vuốt vỗ vỗ cái bụng tròn vo, lắc đầu:

"Sao lúc nào cũng giao loại người khó ăn nhất cho gấu đen bọn tôi vậy?"

......

-

Sáng sớm hôm sau.

Tổng cục Công an thành phố B, phòng Đội Động vật.

"Reng reng reng——"

Tiếng chuông điện thoại báo án vang vọng khu vực làm việc.

Lâm Tùng vừa hay đi ngang qua, tiện tay nhấc máy:

"Xin chào, đây là Đội Động vật, Tổng cục Công an thành phố B."

Cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhẫn Đông rõ ràng truyền đến từ trong điện thoại:

"Xin chào, tôi muốn tự thú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro