Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

109. Thiện lương

Đêm hôm đó, vườn thú bốc cháy dữ dội.

Gấu trúc nhỏ tha một bé chim nhỏ, chạy thục mạng dọc theo con phố xa lạ.

Sợ rằng chỉ cần dừng lại sẽ bị bắt đi mất.

Nhưng do bị đối xử hà khắc trong thời gian dài ở vườn thú, cơ thể gấu trúc nhỏ đã sớm suy nhược. Cô nhanh chóng bị đau lưng mỏi chân, thở hổn hển dừng lại bên lề đường vắng vẻ.

Đi đâu bây giờ?

Gấu trúc nhỏ đứng giữa màn đêm đen kịt, nhất thời rơi vào mê man.

Trước khi vào vườn thú, dường như cô vốn dĩ muốn đi tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng bây giờ đầu óc cô mờ mịt, kèm theo cảm giác đau nhói như điện giật, khoảng trống hỗn độn khiến gấu trúc nhỏ hoảng sợ.

Cô nới lỏng miệng, nhẹ nhàng đặt chim nhỏ xuống đất.

Bé chim nhỏ bị cô ngậm ướt sũng, ngồi phịch xuống đất, rũ rũ lông.

Khẽ lắc hai chiếc túi gấm trong móng vuốt, "Nhung tỷ, đây là gì vậy?"

Gấu trúc nhỏ nói: "Chị cũng không biết."

Cô giơ hai móng vuốt gầy guộc lên, mở hai chiếc túi gấm xám xịt ra.

---- Chỉ thấy trong một chiếc túi gấm là thuốc mỡ trị thương và vòng tay cây nhỏ, trong chiếc túi gấm còn lại là một chiếc trâm cài tóc xinh đẹp.

Gấu trúc nhỏ bất giác nín thở, ngơ ngác nhìn.

Đầu tim nhói đau, đột nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn thấu xương.

Chẳng phải cô chỉ là một con gấu trúc nhỏ bị đồng loại bỏ rơi từ khi sinh ra, lang thang khắp nơi, sau đó vô tình vào vườn thú sao?

Là một gấu trúc nhỏ như vậy, cô hẳn đã quen với cô đơn, sao lúc này lại đặc biệt muốn khóc.

Im lặng một lúc, cô cẩn thận cất túi gấm đi.

Thè lưỡi ra, liếm lông má ướt đẫm nước mắt.

......

Sau đó, một gấu trúc một chim lang thang vô định ở ngoại ô trong nhiều ngày.

Ban ngày đi đường, ban đêm leo lên cây.

Đói thì tùy tiện gặm quả dại, gặm cỏ xanh, gặm đến hoa mắt chóng mặt.

Đúng vào mùa thu, quả dại ven đường đều đã chín quá, cắn một miếng là thấy vị rượu nồng nặc.

Một gấu trúc một chim đôi khi ăn quả dại say khướt, hóa thành một đống lông mềm nhũn như bùn, tỉnh dậy cảm thấy cơ thể như bị rút cạn.

Ngoài ra, gặm cỏ xanh cũng có rủi ro.

"Ha ha ha......"

Hôm đó, chim nhỏ lông xù đột nhiên cười lớn, hai cái móng vuốt vung loạn xạ.

Gấu trúc nhỏ nghiêng đầu, "Niệm Thu, em cười gì vậy?"

Niệm Thu cười lăn lộn trên đất: "Há há ha ha......"

Gấu trúc nhỏ bất lực lắc đầu.

Thật là một con chim ngây thơ, có thể nào điềm tĩnh và trưởng thành bằng một nửa gấu trúc nhỏ như cô không?

Giây tiếp theo, cô cũng gặm một miếng cỏ, đột nhiên cười đến run rẩy cả người, bốn cái móng vuốt vung loạn xạ.

"Đây rốt cuộc là cỏ gì......"

Sau đó, gấu trúc nhỏ cười đến kiệt sức, còn nôn mửa tiêu chảy mấy ngày liền, cẩn thận ghi nhớ hình dạng của cỏ, quyết định không bao giờ ăn loại cỏ này nữa.

Nôn đến suy kiệt, gấu trúc nhỏ mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài.

Tỉnh dậy, không biết hôm nay là ngày nào.

Cô giơ móng vuốt lên, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, theo thói quen gọi: "Niệm Thu----"

Không có chim trả lời.

"...... Niệm Thu?"

Gấu trúc nhỏ mở mắt ra, tỉnh táo hơn một chút.

Giây tiếp theo, cô giật mình, cả người bật dậy, lật tung cả bãi cỏ tìm kiếm, lại tìm dọc theo con phố rất lâu rất lâu.

Niệm Thu biến mất rồi.

......

Chuyến lang thang của một gấu trúc một chim chỉ còn lại một gấu trúc.

Bạn tốt không rõ tung tích, gấu trúc nhỏ một mình mang theo hai chiếc túi gấm, lang thang trong vô định.

Cô không biết mình nên đi đâu, điểm cuối của cuộc lang thang là gì.

Đến tối, cô sẽ tùy tiện tìm một cái cây để ngủ.

Gấu trúc nhỏ thật ra không thích những cái cây đó.

Không đủ sạch sẽ, không đủ thơm, cũng không thể mang lại cho cô chút an tâm nào.

Cô mơ hồ cảm thấy, dường như mình có một cái cây.

Cái cây đó thẳng tắp sạch sẽ, toàn thân tỏa ra mùi hương thanh u, dịu dàng và bao dung, có thể cho phép gấu trúc nhỏ như cô tùy ý leo trèo lăn lộn.

...... Là cái cây chỉ thuộc về riêng một gấu trúc nhỏ là cô.

Cái cây đó ở đâu chứ?

Cúi đầu nhìn hai chiếc túi gấm đeo trên cổ, cô ngơ ngác ngây người một lúc.

Sau đó bất lực lắc đầu, ôm chặt cái đuôi to làm gối, tạm bợ đi vào giấc ngủ giữa những cành cây xa lạ.

......

Thu qua đông đến, xuân lâm sơ thịnh.

Hôm đó, gấu trúc nhỏ đã lang thang từ lâu vô tình lạc vào một khu hồ kỳ diệu.

Trên tấm biển lớn ở lối vào khắc ba chữ: Hồ Vũ Tê.

Mùa xuân, hồ Vũ Tê sóng biếc mênh mông, trong gió nhẹ gợn lên những con sóng lăn tăn. Bờ hồ trải dài vô tận, non nước hữu tình, đẹp không sao tả xiết.

Ven hồ có những rừng trúc bạt ngàn, xanh mướt, um tùm.

Gấu trúc nhỏ bước chân trên bãi cỏ mềm mại, cảm thấy thân thiết và dễ chịu vô cùng, như thể linh hồn trở về nơi trú ngụ, thư thái và an yên.

Cô tùy ý khám phá, phát hiện nơi đây có những rừng trúc và rừng táo bạt ngàn----

Rõ ràng, khu hồ Vũ Tê là nơi sẽ khiến một bé gấu trúc nhỏ vui vẻ lăn lộn, ăn no uống say, thậm chí như thể sinh ra dành riêng cho gấu trúc nhỏ.

Gấu trúc nhỏ ở lại khu hồ Vũ Tê.

Cô mỗi ngày ở trong đó thoải mái lăn lộn, ăn no lá đầy. Bộ lông xơ xác thưa thớt do suy dinh dưỡng dần trở nên bóng mượt, mềm mại mịn màng.

Cơ thể gầy yếu lâu ngày cũng dần trở nên đầy đặn và khỏe mạnh.

Những ngày tháng vui vẻ như vậy không kéo dài được bao lâu----

Gấu trúc nhỏ đã được nuôi dưỡng, không cần phải lang thang nữa.

Cô rõ ràng có thể sống ở vùng đất trù phú này đến hết đời.

Thế nhưng, tâm trạng cô dần trở nên trống rỗng, cô đơn đến nỗi ăn quả cũng không còn thấy ngọt ngào nữa.

Đêm đó, gấu trúc nhỏ nằm bẹp như một chiếc bánh lông, một mình nằm trong bụi cỏ ngắm bầu trời đêm.

Bầu trời xanh thẳm, đột nhiên có một ngôi sao băng sáng rực xẹt qua.

Trái tim cô run lên, ánh mắt thoáng chốc tan rã.

Cô mơ hồ nhớ lại, cô đã từng ước một điều ước thành kính với sao băng----

Hy vọng có thể tìm thấy...... có thể tìm thấy......

Tìm thấy cái gì?

Không nhớ ra nữa rồi.

Điều ước đó dường như đã rơi rụng cùng với ngôi sao băng biến mất năm đó.

Ý thức được điều này, gấu trúc nhỏ đột nhiên cảm thấy buồn bã, đau lòng không kìm nén được.

Cô cuộn tròn trong bụi cỏ trống vắng, ôm cái đuôi to khóc nức nở.

Sau đó, nước mắt chảy cạn.

Cô vừa từ từ liếm lông cho mình, vừa đưa ra một quyết định dũng cảm.

Nếu an nhàn hưởng lạc, mãi mãi lăn lộn ở đây...... Cô sẽ không bao giờ tìm lại được điều ước đã bị lãng quên kia nữa.

Ngày hôm sau.

Gấu trúc nhỏ giấu mấy quả trái cây rời khỏi khu hồ Vũ Tê, lại bắt đầu lang thang.

......

-

"Nhiều quả ngôi sao quá, ngọt ghê...."

Trong giấc ngủ say, gấu trúc nhỏ khẽ rên lên một tiếng, thỏa mãn liếm liếm đầu răng.

"Không được chạy!"

Dưới gốc cây đột nhiên truyền đến tiếng người.

Đôi tai lông xù của gấu trúc nhỏ lập tức dựng đứng, mơ màng mở mắt.

Cô bám móng vuốt vào cành cây, lén lút nhìn xuống từ giữa những tán lá rậm rạp----

Chỉ thấy dưới gốc cây có một con mèo tam thể bị thương chảy máu, đang cảnh giác đối đầu với một thằng bé.

Dường như cô mèo đã không còn đường lui.

Tai cụp xuống thành tai máy bay, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt, run rẩy trong bụi cỏ dưới gốc cây.

Gấu trúc nhỏ chăm chú nhìn kỹ, bụi cỏ đó rất quen mắt.

Mà phía trước, thằng bé tay cầm dao nhỏ, đang từng bước áp sát.

"Bọn nó đều bắt nạt tao." Thằng bé lộ vẻ hận thù, "Mày cũng cho tao bắt nạt một chút đi."

Thấy thằng bé ngồi xổm xuống, cầm dao nhỏ như muốn bắt nạt con mèo tam thể, gấu trúc nhỏ lập tức trợn to mắt.

Cô lo lắng như lửa đốt, không kịp suy nghĩ, lăn lộn bò xuống từ trên cây.

Đột nhiên nhào về phía thằng bé, không may bị dao nhỏ cứa vào móng vuốt trái.

Giữa cơn đau nhói, cô vô thức biến thành hình người.

Mà điều này vừa hay tiện cho cô nhổ mấy ngọn cỏ trong bụi cỏ, nhét mạnh vào miệng thằng bé.

Biến cố đột ngột khiến thằng bé không kịp phản ứng.

Trong cơn hoảng sợ, nó vô thức nuốt cỏ xuống.

Vài giây sau, nó bắt đầu cười lăn lộn, cuộn tròn thành một cục, con dao nhỏ trong tay cứa lung tung vào người mình.

Còn gấu trúc nhỏ nhân cơ hội bế mèo tam thể đi.

°° vote đi bé °°

Mấy bà dưới đây dễ thương dừa dừa thôi, đừng dễ thương quá như dậy, tui hông chịu được 😆😆😆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro