Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

107. Lưu lạc

Gấu trúc nhỏ từng là bé gấu trúc hạnh phúc nhất thế gian.

Từ nhỏ đã được mẹ và em gái cưng chiều, cú sốc lớn nhất từng trải qua là cai đường, tiếp theo là ngã lộn nhào khi chơi ngựa gỗ bập bênh.

Lần đầu, sẽ được dỗ dành đủ kiểu.

Lần sau, sẽ được xót xa bế lên phủi bụi mông, tiếp tục dỗ dành đủ kiểu.

Cô rất thông minh, có thể hiểu tiếng người, có lẽ cũng đã sớm học được cách nói tiếng người.

Nhưng vì chỉ cần khẽ "éc" một tiếng, mẹ và em gái đã có thể lập tức hiểu ý mình, bé gấu trúc lười biếng nên mãi vẫn chưa thử nói chuyện.

Cho đến lần đầu tiên thực sự nói chuyện, lại là lúc chia ly với con người.

Hôm đó, kẻ xấu ném cô vào một cái bao tải.

Trong nhà lúc nào cũng thơm ngát, nhưng trong bao tải lại ngột ngạt, bẩn thỉu và hôi hám.

Bé gấu trúc thích sạch sẽ khó chịu cuộn tròn lại, sợ hãi khóc thút thít một lúc lâu.

Nhưng thời gian dài trôi qua, cô nhận ra sẽ không có mẹ và Vũ bảo đến dỗ dành mình, dần dần cũng không khóc nữa.

Chỉ yên lặng ôm lấy cái đuôi lớn, sợ đến mức run rẩy cả người.

Bao tải đung đưa qua lại, bụng cũng khó chịu.

Rất lâu sau, trời hửng sáng.

Bé gấu trúc bị ném ra khỏi bao tải, nhốt vào thùng xe tải lớn.

Ở trong bao tải lâu, tứ chi của bé gấu trúc bị chèn ép tê cứng, mất một lúc lâu mới hồi phục thích nghi.

Cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng lại thấy bên cạnh chất đống ngổn ngang rất nhiều da lông động vật, máu me be bét.

"ÉC!"

Tai cô lập tức cụp xuống, sợ đến mức cả người đứng thẳng, hai móng vuốt lông xù giơ cao, co giật vì kinh hãi.

Gấu trúc nhỏ có bản tính nhút nhát, dễ bị kích động, chết vì sợ hãi là chuyện thường.

Hôm đó cô sợ đến mức hấp hối, có lúc còn không thở nổi, cuối cùng mềm nhũn ngất đi.

Không biết đã qua bao lâu.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, bé gấu trúc theo thói quen muốn liếm móng vuốt lông xù của mình.

Nhưng lại liếm phải mu bàn tay mịn màng của con người.

......

Đối với những trải nghiệm này, Bùi Tiểu Năng Miêu khéo léo khái quát, tự nói mình thành một con thú dữ mãnh liệt:

"Trên đường vận chuyển, con đột nhiên giác ngộ, hóa thành hình người. Nửa đêm, người áo đen mở thùng xe sau ra kiểm tra, bị con ở dạng người dọa cho giật nảy mình."

"Sau đó, người áo đen vội vàng ném con xuống bên đường, nhanh chóng lái xe rời đi."

Cũng thật nực cười.

Trên dưới "Bích Điểu" đều làm những việc giết chóc trục lợi, nhưng lại khá mê tín, cảm thấy không thể mạo phạm thần tiên.

Thấy bé gấu trúc hóa thành hình người, bọn họ ngu muội cho rằng đó là dấu hiệu trời giáng tội phạt, vội vàng thả người đi.

"Người xấu sẽ gặp quả báo."

Bùi Tiểu Năng Miêu hồi tưởng: "Sau đó con nghe người trong thị trấn nói, chiếc xe vận chuyển đó tối hôm đó đã gặp tai nạn. Cả người và xe rơi xuống một con sông rất sâu, phải mất rất nhiều thời gian mới vớt lên được."

Ba người nhất thời im lặng lắng nghe một lúc.

Diệp Thanh Vũ cúi đầu hôn lên tai bé gấu trúc nhỏ: "Thị trấn à?"

"Ừm."

Được hôn, tai bé gấu trúc nhỏ thoải mái khẽ động đậy: "Nơi người áo đen thả chị xuống, vừa hay ở gần một thị trấn nhỏ. Có một người phụ nữ tốt bụng đi ngang qua, nhặt chị về."

Nghe vậy, trái tim đang thắt lại của Diệp nữ sĩ mới hơi thả lỏng.

"Người phụ nữ tốt bụng hả?"

Bùi Tiểu Năng Miêu gật đầu.

Lúc đó bé gấu trúc nhỏ cũng mới mười tám tuổi, sau khi hóa thành hình người liền là một cô bé xinh xắn.

Có một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi tình cờ đi ngang qua, thấy cô bé co ro run rẩy bên vệ đường, trên người dính đầy vết máu không rõ, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi bất lực.

Bà tốt bụng đưa cô bé về nhà.

"Trùng hợp là, bà ấy là bác sĩ thú y trong thị trấn, nên chị đã ở lại làm trợ lý."

"Chị đã học được bản lĩnh từ mẹ, không phải là bé gấu trúc chỉ biết ăn không ngồi rồi đâu nha."

Bùi Tiểu Năng Miêu tự hào khoe khoang.

Mẹ là một bác sĩ thú y xuất sắc, bé gấu trúc nhỏ ở bên cạnh mẹ, cũng học hỏi được không ít.

Vì vậy, cô có thể ở lại phòng khám của người phụ nữ tốt bụng với tư cách là một trợ lý bác sĩ thú y non nớt, quyết định sau khi kiếm đủ tiền sẽ đi tìm mẹ và em gái.

Chỉ có điều, mặc dù có chút hiểu biết về công việc bác sĩ thú y, nhưng lúc đó bé gấu trúc nhỏ còn phải đối mặt với một vấn đề nan giải hơn----

Nói và đọc viết.

Bé gấu trúc nhỏ từ nhỏ đã lớn lên cùng với con người, điều này vốn không khó.

Khi bé Diệp Tiểu Mầm học chữ Hán và số học, cô cũng bị lôi đến bên cạnh học cùng.

Sau này bé Diệp Tiểu Mầm đi học, buổi tối về nhà làm bài tập, cũng sẽ nghiêm túc, cầm tay chỉ móng vuốt dạy cô những kiến thức học được trong ngày.

Nhưng là một bé gấu trúc nhỏ được nuông chiều, cô ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới một ngày ăn trái cây, học hành vô cùng qua loa.

Đến lúc cần dùng mới hối hận không kịp.

Cô nói và đọc viết không thành thạo, khó có thể giao tiếp với khách hàng.

Khách hàng trong cửa hàng nhiều lần không hài lòng, nói cô là người câm điếc, khiếu nại với người phụ nữ, yêu cầu thay thế cô.

May mắn thay, người phụ nữ có một cô con gái đang học đại học trong thành phố, cùng tuổi với bé gấu trúc nhỏ, nên đã dành cho cô thêm vài phần chăm sóc yêu thương.

Mặc dù cô làm chưa đủ tốt, nhưng cũng không vội vàng sa thải cô.

Bé gấu trúc nhỏ lúc đó có thể nói là rất chăm chỉ.

Ban ngày bận rộn trong cửa hàng, buổi tối liền đối diện với bức tường trắng, liều mạng luyện tập nói và đọc viết.

Cô liên tục nhớ lại dáng vẻ, ngữ điệu, cách phát âm và hơi thở khi Vũ bảo và mẹ nói chuyện, tự mình thử bắt chước.

Lại cầm cuốn sách giáo dục sớm rách nát, tự học từng chữ Hán một, chăm chỉ học hành.

Sợ học chậm một chút, sẽ mất đi công việc này, không có cách nào kiếm tiền tìm nhà.

Bé gấu trúc nhỏ thông minh chỉ mất vài tháng, về cơ bản đã có thể nói và đọc viết trôi chảy.

Công việc được giữ lại, nhưng lại có vấn đề mới----

Cuộc sống của bác sĩ thú y rất eo hẹp, bình thường đều ăn dưa muối cơm nhạt. Bé gấu trúc nhỏ hảo ngọt đã lâu không được ăn trái cây, buổi tối thường xuyên nhớ trái cây đến mức lén lút khóc.

Dáng người cũng ngày càng gầy đi.

Hôm đó, cô ăn dưa muối đến mức dạ dày khó chịu, cẩn thận nói: "Xin hỏi, có táo không ạ?"

Người phụ nữ khựng đũa, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bé gấu trúc nhỏ lúc này mới biết, táo mà mẹ và Vũ bảo thường ngày cho mình ăn ở thị trấn nhỏ này được coi là giá trên trời, chỉ có người giàu có mới ăn.

Huống chi là măng cụt.

Cô ủ rũ thu lại tâm tư.

Mỗi ngày ăn cơm, bận rộn, dành dụm tiền lương ít ỏi.

Cứ như vậy trôi qua nửa năm.

Hôm đó, con gái của bác sĩ thú y về nhà.

Đêm khuya, bé gấu trúc nhỏ từ ổ nhỏ dậy uống nước, nghe thấy hai mẹ con đang ngủ trong phòng ngủ chính cãi nhau.

"Mẹ mở cửa hàng bao nhiêu năm, chưa từng thuê trợ lý. Thuê cô ấy, thật ra chỉ là muốn giúp cô ấy thôi phải không?"

"Nhưng bao ăn bao ở, còn trả thêm tiền lương, thật sự là một khoản chi tiêu không nhỏ. Rõ ràng mẹ túng thiếu đến mức giày rách cũng không nỡ mua một đôi mới, ngón chân toàn là vết sưng tấy vì lạnh..."

Con gái dù sao cũng thương mẹ, nói xong liền bật khóc nức nở.

"Hơn nữa, cô ta có tiền nhuộm tóc màu thời thượng như vậy, còn nói muốn ăn táo, chắc chắn là con nhà giàu có ham chơi chạy ra ngoài. Hà cớ gì phải làm khổ nhà nghèo chúng ta..."

Bé gấu trúc nhỏ nghe xong, im lặng cúi mái đầu màu nâu đỏ xuống.

Cô thu dọn hành lý ngay trong đêm.

Cẩn thận đếm tiền hai lần.

Tuy không nhiều, nhưng đủ để đi xe đến thành phố.

Cô nhớ mẹ và em gái sống ở thành phố, mặc dù không biết có phải cùng một thành phố hay không.

Bốn giờ sáng hôm đó, cô lặng lẽ rời đi, xuất phát đi chợ.

Đến chợ, trời mới tờ mờ sáng, trên đường lác đác vài người.

Đi ngang qua quầy bán trái cây, nhìn thấy những quả táo tròn trịa xinh đẹp, cô thèm đến mức mắt hoa đào sáng lên, nuốt nước bọt mấy lần.

Bản năng hảo ngọt trong lòng rục rịch.

Số tiền trong tay thật ra ít nhiều cũng có thể mua được một ít, nhưng...

Khi rời đi, Vũ bảo bị thương rất nặng, đặc biệt là ở phần vai và lưng.

Bé gấu trúc nhỏ dứt khoát rời khỏi quầy bán trái cây, đến chợ thuốc bên cạnh mua thuốc mỡ trị thương.

Lại đến quầy bán đồ trang sức, chọn một chiếc vòng tay bạc có mặt dây chuyền hình cây nhỏ.

Mẹ khi làm việc, luôn vì thuận tiện mà búi tóc lên, bé gấu trúc nhỏ mua cho mẹ một chiếc trâm cài tóc xinh đẹp.

Ngoài ra, cô còn mua một đôi giày, lặng lẽ đặt trước cửa phòng khám thú y, để lại hai chữ "Cảm ơn" viết không quá thành thạo, nét chữ tròn trịa.

Đối với những trải nghiệm này, bé gấu trúc nhỏ lược bỏ tất cả những phần gian khổ.

Trước mặt Vũ bảo, mẹ và mẹ nhỏ chỉ vẫy cao chiếc đuôi lông xù, oai phong lẫm liệt khoe khoang:

"Lúc đó chị làm trợ lý bác sĩ thú y kiếm được rất nhiều tiền, nên quyết định xuất phát đi thành phố."

"Buổi sáng ở chợ mua cho Vũ bảo thuốc mỡ và vòng tay, mua cho mẹ trâm cài tóc, còn tặng cho bác sĩ thú y một đôi giày bông, liền tiêu sái rời khỏi thị trấn nhỏ."

Diệp Chiếu nghẹn ngào trong cổ họng.

Ngực nàng phập phồng, hít sâu không tiếng động vài lần, mới cố gắng dùng giọng điệu phấn chấn khen ngợi: "Nhung bảo nhà chúng ta thật là tri kỷ."

Nhận được lời khen ngợi mong muốn, bé gấu trúc nhỏ vui vẻ vẫy vẫy chóp đuôi.

Cô chu đáo quan tâm đến người duy nhất không có quà là mẹ nhỏ: "Nếu lúc đó quen biết mẹ nhỏ, con cũng sẽ mua quà cho mẹ."

"......" Tiêu Ngọc cay cay sống mũi, khẽ cười nói: "Ừm, đúng là đứa trẻ ngoan."

Diệp Thanh Vũ không nói gì.

Nhưng Bùi Tiểu Năng Miêu cảm thấy Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng hít một hơi trên đầu lông xù của mình.

Khi má rời đi, để lại một vệt ẩm ướt không tên.

Bùi Tiểu Năng Miêu hơi sững người.

Vũ bảo thấy chị gái lợi hại phát khóc sao?

Đừng vội, còn có chuyện lợi hại hơn nữa kìa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro