105. Mụ bảo năng, Muội bảo năng
Mn nhớ follow để Sâu gửi thông báo chương mới nha.
Sẽ cố gắng chạy chương cho xong phần chính truyện nè 🐒🐒🐒
Tiếng sấm dần dần lắng xuống, chỉ còn lại mưa rơi nặng hạt.
Nước trên mặt đất đã dâng lên vài centimet, sóng mưa cuộn trào như thủy triều.
Diệp Thanh Vũ ngồi trong sảnh của "Nhất Diệp Tri Vị", yên lặng nhìn ra ngoài cửa kính.
Những hạt mưa dày đặc, vỗ vào kính nghe lách cách, dòng nước chảy xuống như thác, ồn ào không ngớt.
Nhưng tâm trạng nàng lại vô cùng bình yên.
Bởi vì, nàng sắp được gặp lại gấu trúc nhỏ và mẹ.
Một lát sau, ánh đèn xe sáng rực xuyên qua màn mưa.
Một chiếc xe màu xám quen thuộc từ từ tiến đến, dừng lại êm ái ở khu vực đón khách trước cửa nhà hàng.
Diệp Thanh Vũ lấy ra khay trái cây đã tạm thời bảo quản trong tủ lạnh, nhanh chóng bước tới.
Mở cửa xe phía sau, nàng nhìn thấy mẹ và gấu trúc nhỏ lông xù trong lòng mẹ cùng ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Khóe miệng Diệp Thanh Vũ khẽ cong lên, nàng cúi người ngồi vào xe.
Vốn định lịch sự chào tài xế, nhưng nàng nhận ra đó không phải là dì tài xế quen thuộc của nhà mình.
Người phụ nữ ngồi ở ghế lái mặc một bộ vest trắng tinh, khí chất thanh quý xuất trần, mặt mày minh diễm như họa.
Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Diệp Thanh Vũ khẽ rung mi, bất giác gọi:
"Chào mẹ nhỏ ạ!"
"Hửm?"
Nghe vậy, Bùi Tiểu Năng Miêu từ trong lòng mẹ cũng ngẩng cái đầu lông xù vẫn còn hơi ẩm ướt và hơi rối bù lên.
Đôi tai hình nơ trắng như tuyết dựng đứng lên.
"Chào mẹ nhỏ ạ."
Cô chậm rãi lặp lại lời chào của Diệp Thanh Vũ, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
"..."
Không khí trong xe chợt trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Khóe miệng Tiêu Ngọc khẽ nhếch lên.
Cô không để lộ cảm xúc, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó nở một nụ cười với lúm đồng tiền đầy phong tình quyến rũ với Diệp Thanh Vũ và Bùi Tiểu Năng Miêu:
"Ừ, chào hai đứa."
Diệp Chiếu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ cắn môi, không nói gì. Nàng khẽ liếc Tiêu Ngọc một cái, tai ửng đỏ.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, trong lòng không khỏi buồn cười.
Rõ ràng, mẹ nàng rất dễ ngượng khi nói đến chuyện tình cảm.
Nàng tế nhị giả vờ không nhìn thấy, đưa tay đỡ lấy nách của gấu trúc nhỏ, bế cô từ đùi mẹ vào lòng mình.
Ánh sáng trong xe hơi tối, nên lúc đầu nàng không nhận ra gấu trúc nhỏ vẫn còn ẩm ướt. Giờ chạm vào bộ lông, nàng khẽ giật mình.
"Chị bị mắc mưa sao?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, tay vuốt nhẹ lên đầu gấu trúc nhỏ.
"Một chút thôi."
Bùi Tiểu Năng Miêu trả lời, hai chân trước lông nhung cố gắng kéo tay áo của Diệp Thanh Vũ, như muốn vén ống tay lên.
Dù không hiểu cô muốn làm gì, Diệp Thanh Vũ vẫn hơi nghiêng người, để mặc cho gấu trúc nhỏ thực hiện ý định.
Bùi Tiểu Năng Miêu kiểm tra kỹ vùng da ở vai và lưng của Diệp Thanh Vũ, không thấy vết thương nào.
Chân phải nhẹ nhàng vuốt qua, cô im lặng một lúc, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm:
"May quá, đã lành rồi."
Diệp Thanh Vũ chợt nhận ra.
Vị trí mà Bùi Tiểu Năng Miêu vừa kiểm tra chính là nơi cách đây mười năm, khi những kẻ mặc đồ đen của "Bích Điểu" bắt cóc gấu nhỏ, đã dùng dao đâm vào nàng.
Trái tim nàng chợt rung động.
Một suy đoán dâng lên như thủy triều, nhanh chóng tràn ngập lồng ngực, khuấy động một cảm giác ngứa ngáy, sục sôi.
Diệp Thanh Vũ mở miệng, giọng run run, nén hơi thở hỏi:
"Năng bảo, có phải là chị...?"
Chỉ thấy Bùi Tiểu Năng Miêu kiêu hãnh ngẩng cái đầu lông xù lên, oai phong lẫm liệt nói:
"Vũ bảo, em phải gọi chị là tỷ tỷ."
"..."
Diệp Thanh Vũ tròn mắt.
Bùi Tiểu Năng Miêu giơ chân lên vuốt nhẹ mái tóc của nàng, như đang vuốt ve một bé chó đã thuần hóa nhiều năm.
Sau đó, cô nghiêm túc thúc giục:
"Sao còn chưa gọi?"
......
Cảng thành phố S.
Lý Uyên cúi đầu nhìn tin tức trên máy tính, tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
Từ sau khi con trai Lý Uyên xảy ra chuyện, Lý Thâm liền canh giữ con trai mình cực kỳ nghiêm ngặt, đồng thời cũng giảm mạnh quyền lực của Lý Uyên trong tổ chức.
Nói hoa mỹ là đang trong lúc đau buồn vì mất con, cần nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần.
Quyền lực bị giảm, lại tạm thời không thể động đến cha con Lý Thâm, trong lòng căm hận mãnh liệt không có chỗ phát tiết, tâm trạng Lý Uyên gần như suy sụp.
Quảng trường Hòa Xuân ở thành phố B từ trước đến nay luôn đông người qua lại, còn có khu vui chơi trẻ em nổi tiếng toàn quốc.
Vào thất đầu của con trai, hắn phái người thả con gấu đen lớn đã bị bỏ đói mấy ngày và gấu con vào gần khu vui chơi trẻ em, hy vọng con gấu đen này sẽ cắn xé bừa bãi đám trẻ em vô tội.
Ăn vào trong bụng, tất cả chôn cùng con trai hắn.
Mà con gấu đen lớn và gấu con sẽ bị đám đông phẫn nộ và cảnh sát cùng nhau giết chết.
Ai ngờ sau khi con gấu đen lớn được thả ra, nó chỉ ôm gấu con di chuyển chậm rãi đến nơi ít người, sau đó nằm im tại chỗ như thể không có tính công kích.
Cho đến khi cảnh sát xuất hiện, bắt giữ nó mang đi.
"Tại sao chứ?"
Vẻ mặt Lý Uyên gần như điên cuồng.
Lúc con gấu đen lớn đó ăn thịt con trai hắn, rõ ràng là vội vàng cắn xé, ăn thịt hung tàn.
Sao đến chỗ đông người lại ngoan ngoãn như vậy, cứ như không có nanh vuốt vậy!
Thuộc hạ của hắn vội nói: "Xin ngài đừng lo, tuy rằng không cắn người, nhưng mục đích quan trọng nhất của chúng ta đã đạt được."
"Sự xuất hiện đột ngột của gấu đen đã khiến cảnh sát thành phố B hết sức coi trọng. Lý Thâm hiện đang bận rộn đến mức đầu bù tóc rối vì chuyện này, sự chú ý hoàn toàn bị phân tán. Trước khi cảnh sát bên đó truy lùng đến thành phố S, chúng ta có thể làm rất nhiều việc."
Lý Uyên nắm chặt tay, hít thở sâu mấy hơi.
"Vấn đề là Lý Thâm đã giảm bớt quyền lực của tao, không còn tự do hành động được nữa."
......
Lý Uyên đang lo lắng không có vũ khí lợi hại để giết người, ai ngờ có người vừa vặn đưa cho hắn thanh kiếm vừa tay.
Đêm khuya, Thẩm Nhẫn Đông đến thăm.
Tháo khẩu trang xuống, trên gương mặt xinh đẹp thanh tú kia lờ mờ nổi lên mấy nốt đỏ, như thể sắp bùng phát.
"Anh Hai, ngày mai em nhất định phải về nhà họ Lý để chữa trị, mấy thuộc hạ cũng vừa vặn xin nghỉ bệnh. Có thể nhờ anh giúp em làm việc mấy ngày không?"
Từ sau khi thế lực của Lý Uyên bị suy yếu, Thẩm Nhẫn Đông trong tổ chức ngày càng được trọng dụng, dường như sắp trở thành người đứng thứ hai.
Đối với chuyện này, Lý Uyên đang vô cùng lo lắng tức giận.
Thấy Thẩm Nhẫn Đông vì bệnh tình trên mặt mà không thể không giao quyền lực ra, trong lòng hắn thầm vui mừng.
Rõ ràng là rất muốn đồng ý, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:
"Em Thẩm, bình thường công việc của em cũng không ít nhỉ."
Thẩm Nhẫn Đông cúi đầu, im lặng một lát.
Sau đó từ từ đeo khẩu trang vào, giọng nói trầm xuống:
"Đúng vậy, như vậy phiền anh Hai quá. Nếu anh thực sự không rảnh, vậy thì ngày mai em vẫn tiếp tục ở lại......"
Lý Uyên khoát tay.
Hắn thở dài, nói một cách chính nghĩa:
"Em ở 'Bích Điểu' nhiều năm như vậy, luôn tận tâm tận lực. Ngay cả tiền lương cũng không cần, chỉ vì một chút thuốc chữa bệnh."
"Xinh đẹp như vậy, lại bị bệnh tình trên mặt làm khổ, thực sự trong lòng anh Hai cũng thường xuyên không đành lòng."
"Mấy ngày này, anh Hai sẽ giúp em một tay vậy."
Có được quyền lực hành động của Thẩm Nhẫn Đông, có thể thuận lợi thực hiện kế hoạch, dồn Lý Thâm không có phòng bị vào chỗ chết.
Trong lòng Lý Uyên có chút kích động, nói chuyện cũng hào sảng hơn: "Sau này nếu anh Hai nắm quyền trong nhà họ Lý, nhất định sẽ cho em thuốc giải chữa khỏi bệnh hoàn toàn."
Thẩm Nhẫn Đông khẽ cười: "Anh Hai trước giờ luôn đối xử tốt với em."
Vừa nói, nàng vừa từ từ xoa vỏ sò xinh đẹp trong lòng bàn tay.
Vết nứt trên đó là do con trai ngỗ ngược của Lý Thâm cố ý giật lấy chơi, làm rơi mà ra.
*
Sở cảnh sát, khu vực dành riêng cho đội động vật.
Lâm Tùng xách một thùng thịt, đẩy cửa phòng giam.
Con gấu đen lớn tạm thời bị giam giữ đang ngồi trong lồng, ôm gấu con, nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Tùng đưa thịt vào, con gấu đen lớn đã đói mấy ngày lập tức cùng gấu con ăn ngấu nghiến.
Cảnh sát Lâm nhìn một lát, khẽ nhíu mày:
"May mà tối nay cô nhịn được không ăn thịt người. Đợi cục điều tra xong, cô và con cô sẽ được thả về tự nhiên."
Nghe vậy, con gấu đen lớn ngẩng đầu nhìn Lâm Tùng một cái.
Nó trông rất hung dữ, nhưng thực ra chỉ ăn thịt hai người----
Nhiều năm trước, nó đã ăn thịt giám đốc sở thú nơi nó ở; mấy ngày trước, lại ăn thịt một thằng bé đáng ghét.
Khó ăn quá, người này còn khó ăn hơn người kia.
Gấu đen căn bản không thích ăn.
Hy vọng sau này không còn người nào cần nó ăn thịt nữa.
-
Chiếc xe màu xám từ từ lái vào sân biệt thự, cả nhà bốn người an toàn về đến nhà.
Mưa gió như được ngăn cách bên ngoài cửa sổ.
"Cạch" một tiếng.
Đèn bật sáng, căn phòng tràn ngập trong ánh sáng trong trẻo dịu dàng.
Diệp Thanh Vũ ôm gấu trúc nhỏ lông hơi ẩm đi tắm trước, để tránh bị cảm lạnh.
Bồn tắm đổ đầy nước nóng, có thể thả viên bánh trôi gấu trúc nhỏ vào rồi.
Diệp Thanh Vũ thả viên bánh trôi gấu trúc nhỏ vào.
Sau đó bóp hai lần sữa tắm, hai tay cẩn thận xoa ra bọt trắng mịn.
Vô tình ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt trong trẻo u buồn của thanh mai lông xù.
"......"
Tim nàng đột nhiên run lên.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, sương mù mờ ảo.
Một người một gấu rơi vào im lặng đối diện, suy nghĩ của nhau như thủy triều dâng trào.
Bùi Tiểu Năng Miêu nhẹ nhàng hít thở, chậm rãi lên tiếng hỏi:
"Vũ bảo, mười năm qua, em và mẹ sống có tốt không?"
Diệp Thanh Vũ nhìn gấu trúc nhỏ, môi mấp máy, nhất thời không nói nên lời.
...... Mười năm qua.
Ánh mắt nàng dần trở nên mơ hồ.
Năm đó gấu trúc nhỏ bị người áo đen cướp đi, nàng thân tâm đều tổn thương, ốm một trận lớn.
Có lúc phải vào ICU không tỉnh lại được.
Có lẽ là cơ chế bảo vệ do tổn thương tâm lý nghiêm trọng, đợi đến khi nàng tỉnh lại, tất cả ký ức về gấu trúc nhỏ đều bị xóa sạch hoàn toàn----
Nàng cho rằng mình là con một, từ nhỏ sống nương tựa với mẹ.
Lúc nhỏ, nàng tự mình bò, không bao giờ phá phách nhà cửa.
Lớn hơn một chút, nàng ngoan ngoãn đi học, chưa từng vì ai mà mè nheo trốn mẫu giáo, càng không vì ai mà tan học vội vàng chạy về nhà.
Sau đó, nàng thi đậu vào trường cấp hai, cấp ba, đại học mà mình yêu thích, mọi chuyện suôn sẻ, chưa từng trải qua nỗi đau chia ly.
Không có "Tiểu Mầm", "Tiểu Chồi" hay là "Tiểu Thụ", nàng vẫn luôn chỉ là Diệp Thanh Vũ.
Mỗi đêm, nàng cô đơn ngủ thiếp đi trong phòng ngủ.
Khi đi học nàng học quên ăn quên ngủ, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh lại vào làm việc trong một công ty internet hàng đầu với khối lượng công việc nặng nề, trở thành người đứng đầu trong cuộc đua nội bộ, lương bổng khiến người khác ghen tị.
Nhà có tiền, nàng thực ra không cần phải nỗ lực như vậy.
Nhưng một khi ngừng học tập và làm việc, đầu óc bất cẩn để trống, nỗi đau dữ dội không tên sẽ đuổi kịp nàng.
Cứ như vậy ngây ngốc suốt mười năm.
-----Chỉ là mất đi một nhúm màu nâu đỏ, cuộc sống của nàng lại hoàn toàn phai nhạt thành màu trắng đen.
Vậy thì, từ lúc nào nàng đã tỉnh ngộ, quyết định từ bỏ việc dùng bận rộn để lấp đầy suy nghĩ, lựa chọn đến một công ty làm việc nhàn hạ dưỡng già?
Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một lát, nhưng không thu hoạch được gì.
Còn về mẹ----
Trước khi mất đi gấu trúc nhỏ, mẹ làm công việc mình yêu thích, sống tự do tự tại trong cuộc sống hạnh phúc.
Bà ấy sẽ dừng chân ngắm nghía rất lâu vì một đám mây trên trời giống gấu trúc nhỏ.
"Mau nhìn kìa, đám mây gấu trúc nhỏ đó đã biến thành hình dạng Cây Nhỏ rồi!"
Buổi chiều hôm đó, bà ấy vui vẻ cười suốt nửa ngày.
Mà sau khi gấu trúc nhỏ rời đi, bà ấy đã đóng cửa phòng khám thú cưng.
Một mình bước vào vũ đài quyền lực quỷ quyệt, không thể không xã giao giả dối với những kẻ xảo trá. Từng bước thăng tiến, dần dần khuấy động phong vân trong đó.
Nắm trong tay tài phú và quyền lực mà trước đây khó có thể đạt được, bà ấy ngày càng nặng trĩu tâm sự.
Rất nhiều lần, Diệp Thanh Vũ nửa đêm tỉnh dậy uống nước, nhìn thấy mẹ lặng lẽ đứng trên ban công ngắm bầu trời đêm.
Mây cuồn cuộn, thay đổi thất thường.
Mà bóng lưng người phụ nữ tiêu điều, gần như hòa vào màn đêm đen kịt.
......
Đối với câu hỏi của gấu trúc nhỏ, Diệp Thanh Vũ không thể đưa ra câu trả lời cụ thể.
Cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Mẹ và em đều rất ổn."
Nhìn ra đáp án từ ánh mắt dao động của Diệp Thanh Vũ, Bùi Tiểu Năng Miêu im lặng liếm răng nanh, không hỏi thêm nữa.
Cô hít thở sâu một hơi, sau đó chọn một chủ đề nhẹ nhàng, biết rõ còn hỏi:
"Vậy mười năm qua, trong cuộc sống của em có con thú nhỏ đáng yêu nào không?"
Diệp Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng xoa bọt trắng mịn lên móng vuốt của gấu trúc nhỏ, động tác dịu dàng xoa bóp, mỉm cười nói: "Đương nhiên là có."
"......"
Bùi Tiểu Năng Miêu không thể tin được mở to hai mắt.
Giây tiếp theo, Diệp Thanh Vũ liền thấy cục lông xù màu nâu đỏ quay lưng lại.
Bốn móng vuốt cào nước tắm, dùng kiểu bơi gấu trúc nhỏ độc đáo bơi đến góc bồn tắm, tức giận cuộn tròn thành một cục, hai tai rũ xuống thành đôi tai máy bay đầy tủi thân.
Tim Diệp Thanh Vũ thắt lại, vội vàng nói:
"Không phải chỉ những con thú nhỏ khác!"
"Còn nhớ cuốn album vẽ gấu trúc nhỏ dày cộp trong phòng sách của em không? Em chưa từng ngừng vẽ chị, cho nên, chị cũng chưa từng rời khỏi cuộc sống của em."
Những năm nay, em vẫn luôn nghiêm túc nhớ chị.
Dù rằng đã quên mất chị.
Gấu trúc nhỏ khựng lại, hai tai lông xù từ từ dựng lên, "Thật sao?"
Diệp Thanh Vũ vội vàng gật đầu.
Lại nhận ra gấu trúc nhỏ đang quay lưng lại với nàng không nhìn thấy, bèn chân thành nói:
"Đương nhiên rồi! Từ nhỏ đến lớn, em chỉ có một mình gấu trúc nhỏ chị thôi, cũng chỉ thích một mình chị."
Bùi Tiểu Năng Miêu lúc này mới chịu quay người lại.
Bốn móng vuốt cào nước tắm, lại dùng kiểu bơi gấu trúc bơi trở lại trước mặt Diệp Thanh Vũ, vui vẻ ra lệnh:
"Tắm cho chị."
Diệp Thanh Vũ khẽ cong môi, nghiêm túc bắt đầu tắm cho gấu trúc nhỏ.
Nàng đã biết cách tắm cho gấu trúc nhỏ như thế nào để không kích hoạt phản ứng nhạy cảm của đối phương, cho nên việc tắm rửa diễn ra rất thuận lợi, không xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Sau khi ra khỏi máy sấy thú cưng, gấu trúc nhỏ đã là một bé gấu thơm tho mềm mại mới tinh.
Trước đó bị dính mưa một lúc, Diệp Thanh Vũ cũng nhanh chóng tắm rửa.
Một người một gấu sảng khoái dễ chịu đi đến phòng ăn, Tiêu Ngọc đang bày món cánh gà om vải thiều thơm ngon lên bàn.
Lần này là có vải thiều thật!
(Cánh gà này rút xương có nhét vải ở trong nữa ó 🤤🤤)
Bùi Tiểu Năng Miêu nằm trên Diệp Tiểu Thụ, nhìn đến hai mắt sáng lên, không nhịn được liếm răng nanh.
Tiêu Ngọc hớn hở chào hỏi: "Nào, mau nếm thử tay nghề của mẹ nhỏ."
Bị Tiêu Ngọc đuổi ra khỏi bếp, đành phải ngồi bên bàn ăn không có việc gì làm, Diệp Chiếu mỉm cười.
Người này làm "mẹ nhỏ" còn rất ra dáng.
"Vâng, mẹ nhỏ vất vả rồi."
Diệp Thanh Vũ phối hợp trả lời, ôm gấu trúc nhỏ ngồi xuống bên bàn ăn.
Trước tiên cầm đũa lên, gắp một miếng thịt vải thiều xinh đẹp cẩn thận đút cho gấu.
Đút xong, còn dịu dàng lau lông bên mép.
Thấy bé thú nhỏ nào đó được em gái cưng chiều đến mức này, Diệp nữ sĩ chống cằm cười trêu chọc:
"Gấu cưng của em gái đó ha."
Đang sung sướng ăn trái cây, gấu trúc nhỏ khựng lại.
Cô ngây thơ liếm răng nanh, suy nghĩ một lát.
Sau đó lấy đà nhấc vuốt, nhẹ nhàng nhảy vào lòng Diệp Chiếu bên cạnh.
Được Diệp Chiếu vui vẻ xoa đầu lông xù, lại đút cho một miếng táo tươi cắt ngọt thanh.
Trong lòng đột nhiên trống rỗng, Diệp Thanh Vũ tiếc nuối chớp mắt.
Nàng nhìn gấu trúc nhỏ đang "rôm rốp" ăn táo, vui đến quên cả "cây", chậm rãi chống cằm, nhẹ nhàng nói:
"Gấu cưng của mẹ đồ ha."
Bùi Tiểu Năng Miêu tai lông xù khẽ động: "......"
Làm gấu không dễ, gấu trúc nhỏ thở dài.
°° vote đi bé °°
Bỏ túi truyện mỹ thực này nếu hợp gu nè mn🍤🍝🥮
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro