Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

103. Hoài niệm

Thành phố S, Cảng biển.

Thẩm Nhẫn Đông lặng lẽ đứng bên bờ, mân mê chiếc vỏ sò hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua bề mặt vỏ sò, vuốt ve vết nứt mới xuất hiện trên đó.

Gió đêm mang theo hơi thở của biển cả thổi đến, mái tóc dài của người phụ nữ theo đó nhẹ nhàng bay múa.

"Brrr brrr."

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Thẩm Nhẫn Đông khẽ động mắt, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

【Diệp: Đã xử lý.】

Nàng không đổi sắc mặt, nhanh chóng trả lời: 【Tốt.】

Cất điện thoại, Thẩm Nhẫn Đông xoay người rời khỏi bờ biển, thờ ơ đi ngang qua đại sảnh nghị sự.

Bên trong đó tiếng tranh cãi đang vô cùng gay gắt.

Vụ việc thú sống bị mất trộm lần trước khiến "Bích Điểu" tổn thất nặng nề,  tài chính một thời gian gặp khó khăn.

Sau đó, liên tiếp vài giao dịch lớn mang tính cứu nguy đều thất bại.

Tiếp đến, thương hiệu bình phong mà tổ chức kinh doanh công khai vì chất lượng kiểm định không đạt mà rơi vào khủng hoảng dư luận, việc sản xuất buộc phải tạm dừng để chỉnh đốn.

Những sự cố liên hoàn bất ngờ khiến toàn bộ tổ chức ngày càng căng thẳng.

Trong đại sảnh nghị sự, Lý Uyên đang bực bội không thôi:

"Năm nào chúng ta cũng đút cho bọn cục kiểm định một khoản lớn, kết quả kiểm định chưa bao giờ xảy ra vấn đề!"

Nói xong, hắn ta ý vị nhìn về phía Lý Thâm đang ngồi ở vị trí đầu:

"Chẳng lẽ tiền năm nay căn bản không được đưa đến, mà bị ai nuốt mất rồi? Chuyện này vẫn luôn là người bên mày phụ trách."

Lý Thâm vẻ mặt âm trầm: "Chẳng lẽ tao lại không biết nặng nhẹ ra sao à? Cục kiểm định là đám người gió chiều nào theo chiều ấy, rõ ràng là gặp phải kẻ có tiền có thế hơn rồi."

Nói đến đây, Lý Uyên càng tức giận: "Nói về có tiền có thế, Chu Nhân còn chưa đủ sao? Thế mà mày nói gần đây vẫn luôn không liên lạc được với hắn ta!"

"Sao mọi chuyện đều bị kẹt ở phần mày phụ trách vậy? Hay là mày định độc chiếm tài nguyên, tự mình làm ăn riêng?"

Càng nói, giọng điệu của hắn càng gay gắt.

Gần đây vốn đã hao tâm tổn sức, còn bị em trai ruột không phân biệt đúng sai mà liên tục xoi mói, Lý Thâm không khỏi cười lạnh:

"Nếu tao thật sự muốn làm ăn riêng thì cần gì phải tự chặt cánh tay của mình? Giết mày chẳng phải đơn giản hơn sao."

Câu nói này vốn chỉ là lúc nội ưu ngoại hoạn, tức giận đến mức không thể kiềm chế mà đấu khẩu.

Ai ngờ lại như một lời tiên tri——

Tối hôm sau, con trai duy nhất của Lý Uyên chết.

Một con gấu đen lớn ăn cậu ta đến mức không còn một mảnh xương.

Dưới cơn thịnh nộ của Lý Uyên, những người liên quan của "Bích Điểu" chạy đôn chạy đáo cả đêm, nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân vụ việc.

Con trai của Lý Uyên thích đến kho hàng hành hạ thú nhỏ.

Thẩm Nhẫn Đông từng lấy lý do ảnh hưởng đến hình ảnh thú sống, làm chậm trễ việc bán ra mà nhiều lần ngăn cản, đồng thời tăng cường nhân viên canh gác nghiêm ngặt.

Nhưng cậu ta vẫn thỉnh thoảng nhân lúc không có ai mà lén lút lẻn vào chơi.

Mà Lý Uyên từ trước đến nay nuông chiều con trai, sau khi biết chuyện này cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Thích chơi thì cứ chơi thôi, dù sao cũng chỉ là động vật chờ bị giết."

Tối hôm đó, con trai của Lý Uyên lại lén lút lẻn vào kho hàng.

Hành hạ gấu con chưa đủ, cậu ta còn cố ý mang gấu con đến trước lồng nhốt gấu đen lớn để chơi.

Gấu mẹ đang cực kỳ tức giận trong phút chốc bùng nổ, thế mà lại phá vỡ lồng thú, ăn sạch sẽ cậu bé đang hành hạ con mình từng chút một.

Xem xong camera giám sát, Lý Uyên mắt đỏ hoe.

Khóa chắc chắn như vậy, sao có thể dễ dàng bị phá vỡ được?

Rõ ràng là Lý Thâm dựa vào việc mình một tay che trời trong nhà họ Lý, làm xằng làm bậy!

"Đi lôi con gấu đen lớn đó và con của nó ra giết cho tao, ngay lập tức!"

Hắn ta mắt đỏ ngầu, lòng tràn đầy căm hận.

Thuộc hạ lập tức chuẩn bị đi thi hành, lại bị hắn ta gọi lại.

"Chậm đã."

Ánh mắt hắn ta âm u, lộ ra sự điên cuồng đang dâng trào: "Tại sao chỉ có con trai của tao phải chết?"

-

Diệp Chiếu chậm rãi thưởng thức trà, tỉ mỉ xem hết những nội dung mà Thẩm Nhẫn Đông gửi đến.

Nàng thần sắc thanh u: "Tùy ý làm hại con cái nhà người ta, báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ giáng xuống chính mình."

Lâm Tùng đưa tay chỉnh lại cổ áo, hiếm khi lên tiếng mà nghiêm túc gật đầu, trả lời: "Đúng vậy."

Diệp Chiếu đặt chén trà xuống, giọng điệu dịu đi một chút, quan tâm hỏi: "Gần đây cảnh sát Lâm và con gái vẫn ổn chứ?"

Lâm Tùng hơi sững người.

Hôm đó, Diệp Chiếu dặn dò cô nhất định phải xem tờ rơi tìm rái cá ở trang mười lăm của tạp chí, rõ ràng là biết không ít chuyện, thậm chí không gì là không biết.

Hợp tác với người phụ nữ thông minh quyền thế ngập trời này, thực sự rất nguy hiểm, điều gì cũng khó mà che giấu.

Là một con rái cá vất vả trà trộn vào xã hội loài người, cô đối với việc thân phận bị bại lộ từ trước đến nay khá nhạy cảm.

Nhưng vì báo thù, đành thân bất do kỷ.

"Đừng căng thẳng."

Diệp Chiếu nhận ra cảm xúc đang xáo động của cô, nhẹ nhàng cười nói: "Quên chia sẻ với cô rồi... Con gái lớn của tôi là một bé gấu trúc nhỏ đáng yêu nhất trên đời."

-

"Éc!"

Gấu trúc nhỏ đang ngủ trưa bị nhắc đến, đột nhiên éc một tiếng, hắt xì hơi.

Diệp Thanh Vũ đang tỉ mỉ chải lông cho bé chợt khựng lại, trong lòng lóe lên sự khó hiểu.

Cái đuôi to đã cẩn thận che kín rốn rồi, sao vẫn bị cảm lạnh nhỉ?

"... Diệp Tiểu Thụ."

Diệp Thanh Vũ đang định đắp chăn cho gấu trúc nhỏ, lại thấy cô mơ mơ màng màng nói mớ một tiếng, vội vàng duỗi móng vuốt ra muốn được ôm.

"Đây đây."

Diệp Thanh Vũ đưa tay chống vào nách gấu trúc nhỏ, ôm cục bông xù vào lòng, thành thạo vuốt ve bộ lông.

Bùi Tiểu Năng Miêu cuộn tròn trên vai nàng, yếu ớt kêu éc một tiếng: "Đói quá."

Diệp Thanh Vũ mỉm cười.

"Trưa nay không phải đã ăn rất nhiều rồi sao?"

Thậm chí, bụng của gấu trúc nhỏ đến bây giờ vẫn còn tròn tròn.

Nàng đưa ngón tay dò xét, nhẹ nhàng xoa xoa lên cái bụng mềm mại tròn vo ấy.

Lại nghe Bùi Tiểu Năng Miêu mơ hồ nói mớ tiếp:

"Đói... Nhưng mà vòng treo cao quá..."

Không biết mơ thấy cảnh gì, cả người cô co rúm lại run rẩy, nước mắt dần dần làm ướt gương mặt lông tơ.

Khóe môi đang cong của Diệp Thanh Vũ chợt cứng đờ.

...

Bùi Tiểu Năng Miêu ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy đầu óc có chút choáng váng.

Cô lăn lộn trên giường, tham lam hít hà mùi hương thanh khiết trên người con người, đưa móng vuốt ra nhưng không sờ thấy ai.

"Diệp Thanh Vũ?"

Cô thò cái đầu lông xù ra khỏi chăn.

Biến thành hình người, lấy điện thoại di động bên gối ra, phát hiện đã 6 giờ rưỡi chiều.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhóm động vật nhỏ cũng đã tan làm từ sớm.

Nửa tiếng trước Diệp Thanh Vũ có nhắn tin:

【 Bùi tổng, em đi làm đĩa hoa quả thập cẩm ở Nhất Diệp Tri Vị, chị nhớ để bụng nha. 】

Đôi mắt đào hoa đang ngái ngủ của Bùi Tiểu Năng Miêu chợt sáng lên.

Trước đây cô đã từng ăn đĩa hoa quả thập cẩm ở "Nhất Diệp Tri Vị", toàn là những loại quả mà gấu trúc nhỏ thích ăn.

Nếu là do Diệp Tiểu Thụ tự tay cắt, chắc chắn sẽ càng ngon hơn.

Bùi Tiểu Năng Miêu vui vẻ liếm nhẹ đầu răng, bò dậy khỏi giường.

Chậm rãi đi xuống lầu, cả đường không thấy một con vật nào.

Cổ Nguyệt chắc là sang nhà hàng xóm tìm Vân Khanh rồi, La Biện có thể đang ở trong bể nước với bạn gái cũ, Ô Xu buổi tối sẽ đến nhà Bạch Tri Vãn ở, Tiểu Hải Thát đã được mẹ đón về nhà, Kim Xán đã lâu rồi không đến chỗ làm...

Gấu trúc nhỏ chợt thấy trống trải trong lòng, đột nhiên nhớ đến sự náo nhiệt trước kia.

Một giây sau lại lắc đầu.

Mọi người đều có được hạnh phúc trọn vẹn của riêng mình, hơn nữa ban ngày vẫn tụ tập cùng nhau làm việc vui chơi.

Đây rõ ràng là trạng thái tốt nhất, cũng là ước mơ của cô khi thành lập công ty.

Hơn nữa, Diệp Thanh Vũ sắp mang theo đĩa hoa quả thập cẩm ngọt ngào đến đón gấu trúc nhỏ cô về nhà rồi.

Bùi Tiểu Năng Miêu từ trước đến nay luôn vô tư lự, thoải mái ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi chơi đùa.

"Lộp bộp—"

Đột nhiên có những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống cửa sổ.

Cái đuôi của gấu trúc nhỏ khựng lại.

Cô lập tức biến thành hình người, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Vũ:

【 Em mang theo ô chưa? 】

Đối phương tạm thời chưa trả lời.

Diệp Tiểu Thụ lái xe đi, chắc là không sao.

Bùi Tiểu Năng Miêu thả lỏng một chút, nằm xuống lại.

Vô tình lướt xem nhóm chat trên WeChat của công ty, lại thấy mọi người đang thảo luận sôi nổi:

【 Sao ở quảng trường Hòa Xuân lại có gấu đen ăn thịt người vậy? 】

【 Nghe nói là bị khống chế rồi, mà có ăn thịt người thiệt hả?! 】

【 Còn có người mặc đồ đen xuất hiện, có phải là tổ chức đã trả thù chị Trì Du lúc trước không? 】

Quảng trường Hòa Xuân... chẳng phải là nơi có nhà hàng "Nhất Diệp Tri Vị" sao?

Bùi Tiểu Năng Miêu xem mà lòng thắt lại.

Cô xem xét kỹ lưỡng tình hình, đôi lông mày thanh tú dần dần nhíu lại.

"Ầm ầm—"

Một tia chớp đột nhiên xé toạc bầu trời tối đen, tiếng sấm ầm ầm vang lên ngoài cửa sổ.

Cả phòng khách trong nháy mắt sáng rực.

Bùi Tiểu Năng Miêu sợ hãi đến mức làm rơi điện thoại di động trên tay, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.

Cô loạng choạng đứng dậy, theo bản năng hai lòng bàn tay xòe ra, giơ cao qua tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro