Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

102. Ngọt

Cám ơn Gin Gin lì xì Sâu mèo 2 con cá nhen 🐒🐒🐒

Diệp Chiếu vốn chỉ đi ngang qua.

Nghe thấy mọi người bàn tán có gấu mèo biết nói tiếng người, nàng lập tức liên tưởng đến đồng loại của Nhung bảo đã bị lộ.

Trong lòng lo lắng, nàng đến xem xét tình hình cẩn thận.

Sau khi đến gần đám đông, nàng lờ mờ nhìn thấy hai cô con gái đang đứng cạnh nhau ở lớp trong cùng.

Vì vậy, Diệp Chiếu không chút do dự len lỏi qua dòng người chen chúc, đi thẳng về phía con gái, cuối cùng cũng đến sau lưng họ.

Vừa đứng yên, tim nàng bỗng lỡ một nhịp.

Nàng như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt Nhung bảo như vừa bị mưa xối xả làm ướt.

Gấu trúc nhỏ mờ mịt nước mắt hoang mang, như một cánh diều đứt dây, nhiều năm không tìm thấy nơi về.

Diệp Chiếu nhìn thấy mà lòng đau thắt lại.

Nàng giơ tay định lau nước mắt cho Nhung bảo.

Nhưng ngay sau đó, nàng kịp phản ứng, đầu ngón tay dừng lại giữa không trung, khẽ co quắp.

Với mối quan hệ hiện tại của họ, sự thân mật như vậy có lẽ sẽ khiến đối phương giật mình.

May mắn thay, có một bàn tay khác đưa lên, nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt kia.

"Mẹ và em đều ở đây."

Diệp Thanh Vũ ôm Bùi Tiểu Năng Miêu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dịu dàng dỗ dành.

Bùi Tiểu Năng Miêu chớp đôi mắt long lanh nước.

Cô cắn môi, hai tay ôm lấy cổ Diệp Thanh Vũ, khẽ ngửi mùi hương thanh khiết của cô gái trẻ.

Gấu trúc nhỏ bám vào cái cây nhỏ quen thuộc và yêu thích nhất của mình, dần dần tìm thấy sự bình yên trong lòng.

Còn người phụ nữ bên cạnh như ngọn hải đăng dịu dàng sừng sững, mặc cho sóng gió bão bùng, vẫn luôn soi sáng cho cô và nàng.

Khiến gấu trúc nhỏ đột nhiên cảm thấy rằng mình không còn là một con thuyền cô độc trên biển.

Mà đã cập bến từ lâu rồi.

-

Lâm Tùng có chút không nỡ buông rái cá con ra, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang ngồi bệt dưới đất run rẩy sợ hãi, bị Ô Xu nhìn chằm chằm.

Giọng cô nghiêm nghị lạnh lùng: "Anh ngược đãi động vật, ép buộc chúng biểu diễn, đồng thời kiếm lời từ việc đó chính là vi phạm pháp luật. Ngoài ra, anh còn bị tình nghi tham gia vào một vụ trộm cắp. Mời anh về đồn cảnh sát với chúng tôi."

Thát bảo nghe vậy, mắt tròn xoe.

Mẹ rái cá thực sự là một cảnh sát...

Lâm Tùng nhận thấy Tiểu Bảo run rẩy, tưởng rằng cô bé sợ hãi nghi phạm trước mặt, liền giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu bé rái cá.

Mọi người với tư cách là nhân chứng, cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Trên đường đi, rái cá con ngồi trong xe cảnh sát nắm chặt tay mẹ rái cá, đôi mắt to long lanh đầy vẻ bất an:

"Mẹ ơi, chúng ta thực sự phải đến đồn cảnh sát sao?"

Lâm Tùng dịu giọng hơn một chút: "Ừ, mẹ làm việc ở đó, sau này con sẽ đến đó mỗi ngày."

"..."

Mỗi... Mỗi ngày đều phải đến đồn cảnh sát sao?!

Tiểu Hải Thát mở to mắt kinh ngạc.

...

Khi đến đồn cảnh sát, đã có một cô gái trẻ đang đợi ở đó.

Ôm chặt gấu mèo đã mất tích nhiều tháng, nước mắt cô gái tuôn rơi, nghẹn ngào nói: "Thịt Thịt, sao em gầy trơ xương thế này..."

Làm xong bản tường trình, Bùi Tiểu Năng Miêu khẽ thở dài, buồn bã nói:

"Kẻ ác đối xử tàn nhẫn với động vật như thế, rõ ràng là bảo bối được người khác yêu thương."

Diệp Thanh Vũ hiếm khi không trả lời.

Bùi Tiểu Năng Miêu chớp đôi mắt đào hoa, ngẩng đầu nhìn nàng: "Phải không?"

Vừa dứt lời, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của cô gái trẻ, cô đột nhiên im bặt.

Trong đó dường như ẩn chứa đầy nỗi đau và thương xót mãnh liệt.

Diệp Thanh Vũ nghẹn ngào, giơ tay nhẹ nhàng vén lọn tóc đang buông xuống bên má người phụ nữ ra sau tai.

"Phải." Nàng khẽ nói.

-

Cảng biển thành phố S.

Lý Uyên đi đi lại lại, giận dữ:

"Một lô động vật sống lớn như vậy được vận chuyển sang nước láng giềng, vậy mà lại biến mất chỉ trong một đêm!"

Lần này tổn thất nặng nề, người mua không nhận được hàng cũng rất bất mãn, sau khi hoàn tiền thì tuyên bố sẽ không giao dịch nữa.

Lý Thâm sắc mặt u ám, giọng nói lạnh lùng:

"Đồ ngu, lại là đơn hàng do mày phụ trách xảy ra sai sót."

"Giao dịch kếch xù với nhà họ Bạch ở nước láng giềng cũng bị hủy hoại trong tay mày, đàm phán nửa tháng cũng không thành; bây giờ lại thêm vụ mất trộm động vật sống, mày làm phó tướng như vậy đó hả."

Lý Uyên tức giận: "Tao đã nói rồi, người phụ nữ nắm quyền nhà họ Bạch thông minh lắm, mày đến cũng không đàm phán được đâu!"

Nói xong, hắn nheo mắt lại: "Tao ngồi ở vị trí này, trong lòng mày rốt cuộc có bao nhiêu bất mãn? Đừng có giở trò hãm hại tao nữa, nếu 'Bích Điểu' bị tổn thất nặng nề thì cho dù mày nuốt trọn cũng chỉ còn lại cá con tôm nhỏ thôi."

Lý Thâm cười lạnh: "Đổ lỗi cho người khác làm gì, chẳng lẽ không phải mày đã thèm muốn từ lâu rồi sao?"

Gần đây, tổ chức liên tục gặp thất bại, lại thêm vụ mất trộm động vật sống, hai anh em dễ dàng nổi nóng với nhau.

Thẩm Nhẫn Đông ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghịch một chiếc vỏ sò hình trăng khuyết xinh đẹp trong tay.

Lý Uyên liếc nhìn dáng vẻ luôn tao nhã đoan trang của nàng, trong lòng cảm thấy bức bối khó chịu.

Hắn không nhịn được mà mỉa mai: "Tao dù có sai lầm thế nào cũng là người nhà họ Lý, 'Bích Điểu' vốn dĩ phải có phần của tao."

"Thế mà lại có người ngoại tộc tự ý đổi mất họ Lý, còn mặt dày làm tam tướng, vậy sao tao không thể làm nhị tướng?"

Thẩm Nhẫn Đông không hề thay đổi sắc mặt, như thể không hề bị chế nhạo.

Nàng chậm rãi vuốt ve những đường vân tinh xảo trên vỏ sò, rồi mới thong thả đứng dậy:

"Đừng cãi nhau nữa. Hai người đều biết rõ, tôi chỉ làm công cho hai người, căn bản sẽ không được chia chút tài sản nào của nhà họ Lý, hà cớ gì phải lôi tôi ra làm trò cười."

"Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân vụ mất trộm. Ai là người canh giữ chuồng thú?"

...

Động vật sống trị giá hàng vạn kim bị mất trộm, nội bộ tổ chức hoang mang lo sợ.

Điều tra, trừng phạt, hai anh em tranh giành quyền lực gay gắt.

Còn Thẩm Nhẫn Đông đã đích thân lên kế hoạch thả động vật sống thì ung dung rút lui, đúng giờ về nhà lúc hoàng hôn.

Rèm cửa sổ trong nhà quên kéo ra, ánh hoàng hôn chói chang không thể chiếu vào trong, chỉ còn lại căn phòng mờ tối.

Nàng đứng một mình trong phòng khách, nhìn những đường nét của đồ nội thất được bóng tối yên tĩnh phác họa, đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.

Vẻ bình tĩnh trên mặt biến mất, chỉ còn lại nỗi cô đơn tĩnh lặng.

Lăn lộn quá nhiều năm ở nơi đầy rẫy âm mưu quỷ quyệt, máu chảy thành sông, nàng đã quên mất những biểu cảm nào là do mình buộc phải đeo lên, từ đó không thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó nữa.

May mắn thay, tất cả mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Nàng đứng lặng yên như tượng thật lâu, cuối cùng cũng cử động.

Bật đèn, bước vào phòng tắm, soi gương cẩn thận tẩy trang.

Miếng bông tẩy trang lau qua sống mũi, để lộ một nốt ruồi nhỏ màu hồng.

Nó điểm xuyết trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đẹp đến kinh tâm động phách.

-

5 giờ chiều, tan làm đúng giờ.

Diệp Thanh Vũ bước vào văn phòng của sếp, đón nhận luồng điều hòa 16 độ, trước khi toàn thân lạnh cóng thành băng đã kịp ôm lấy tấm chăn lông gấu trúc nhỏ ấm áp.

"Tối nay đến nhà Diệp nữ sĩ ăn cơm không ạ?"

Nàng xoa đầu gấu trúc nhỏ.

Bùi Nhung vui vẻ gật đầu: "Được."

Thế là một người một năng lên chiếc SUV, đi đến biệt thự của Diệp Chiếu.

Diệp nữ sĩ ngày thường hầu như không nấu ăn, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi mới nấu nướng một chút.

Tối nay hiếm khi vào bếp, làm một số món ăn đặc biệt.

Thấy Diệp Thanh Vũ và Bùi Tiểu Năng Miêu bước vào cửa, Diệp Chiếu cởi tạp dề, cười nói:

"Đến đúng lúc lắm. Đi rửa tay rồi vào ăn cơm thôi."

Nhân lúc gấu trúc nhỏ đi rửa tay, Diệp Thanh Vũ đến gần Diệp nữ sĩ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ nói bí quyết cai đường cho gấu trúc nhỏ là gì vậy ạ?"

Diệp nữ sĩ nhỏ giọng trả lời: "Mẹ dạy con."

"Bước đầu tiên để cai đường cho gấu trúc nhỏ, phải lấy thực đơn tổ truyền của nhà họ Diệp ra."

Diệp Thanh Vũ tò mò: "Ai là 'tổ' ạ?"

Diệp nữ sĩ: "Là mẹ."

Diệp Thanh Vũ tâm phục khẩu phục.

Bên kia, Bùi Tiểu Năng Miêu rửa tay xong, liếm nhẹ đầu răng, đầy mong đợi đi đến bàn ăn.

Thịt lợn dứa chua ngọt, cánh gà vải thiều, trứng hấp cam...

Hôm nay là ngày kiêng đường, vậy mà lại được ăn ngon như vậy sao?

Đôi mắt cô lập tức lấp lánh như những vì sao.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút." Diệp nữ sĩ dịu dàng chiêu đãi họ.

Bùi Tiểu Năng Miêu bèn cầm đũa, ngồi vào bàn, bắt đầu thưởng thức món ngon.

Hương vị của mỗi món ăn đều đánh trúng tâm can của gấu trúc nhỏ, cô hài lòng nheo mắt lại.

Đặc biệt là, trong các món ăn còn có nhiều loại trái cây ngọt ngào, khiến gấu trúc nhỏ...

Nghĩ đến đây, Bùi Tiểu Năng Miêu chợt khựng lại.

Khoan đã, trái cây đâu?

Đến khi ăn no tròn bụng, tiểu thú mới nhận ra một vấn đề----

Món thịt lợn dứa chua ngọt trên bàn chỉ có thịt, và thịt trông giống dứa.

Mặc dù đĩa cánh gà vải thiều có trang trí vỏ vải thiều đẹp mắt, nhưng không có vải thiều.

Trứng hấp cam chỉ là dùng vỏ cam được khoét hết ruột làm đồ đựng.

...

Tất cả các món ăn đều như vậy.

Bùi Tiểu Năng Miêu chớp mắt, rút đũa nhìn quanh, trong lòng hoang mang.

Liếm nhẹ đầu răng, cô nhìn Diệp Thanh Vũ và Diệp Chiếu với ánh mắt long lanh, nhưng thấy hai mẹ con loài người đang cúi đầu chăm chú ăn cơm, không hề nhìn về phía cô.

---- "Bước thứ hai để cai đường cho gấu trúc nhỏ, tránh giao tiếp bằng mắt với gấu trúc nhỏ."

Diệp Thanh Vũ dù sao cũng còn non nớt.

Sau khi nhịn một lúc, nàng vẫn không nhịn được mà len lén liếc nhìn thanh mai xinh đẹp.

Nhìn thấy Bùi Tiểu Năng Miêu ngây thơ, tủi thân, mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ xù xì ủ rũ rủ xuống hai bên má, nàng đau lòng, cảm thấy vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Nếu là trước đây, nàng đã không nhịn được mà dỗ dành bằng trái cây rồi.

Quả nhiên, bí quyết cai đường của Diệp nữ sĩ đều là kinh nghiệm xương máu.

...

Là một bé gấu trúc nhỏ cực kỳ hảo ngọt, cả ngày hôm nay vẫn chưa được ăn chút trái cây nào, trong lòng Bùi Nhung không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.

Đặc biệt là đối mặt với con người yêu thương mình, cô càng được voi đòi tiên, càng thêm ngứa ngáy trong lòng.

Vì vậy, sau bữa tối, Bùi Nhung biến thành một bé gấu trúc nhỏ, lười biếng nằm gọn trên người Diệp Tiểu Thụ.

Đi ngang qua bàn trà, đột nhiên móng vuốt bị trượt, "éc" một tiếng, vô cùng "vô tình" ngã xuống.

Vừa hay ngã xuống ngay bên cạnh giỏ trái cây.

Cô giơ móng vuốt lên, sờ vào một quả táo trong giỏ trái cây, nghiêm túc nói: "Diệp Tiểu Thụ, quả này bị móng vuốt của chị vô tình cào rách vỏ rồi, xử lý đi."

Diệp Thanh Vũ hơi khựng lại: "Hả? Đúng là phải xử lý nhanh lên."

Bùi Tiểu Năng Miêu thấy kế hoạch thành công, vui vẻ dè dặt gật đầu.

Diệp Thanh Vũ ôm gấu trúc nhỏ, thành thạo lấy kìm cắt móng tay từ trong ngăn kéo ra, nắm lấy móng vuốt lông xù của cô bắt đầu tỉ mỉ cắt tỉa.

Bùi Tiểu Năng Miêu mở to mắt: "..."

Sao bé người không xử lý quả táo mà lại xử lý gấu trúc nhỏ cô vậy!

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng kêu eng éc lanh lảnh vang vọng khắp phòng khách.

---- "Bước thứ ba để cai đường cho gấu trúc nhỏ, giả vờ không hiểu."

Màn đêm buông xuống.

Bùi Tiểu Năng Miêu cả ngày không được ăn trái cây, tắm rửa đánh răng xong, biến thành hình người nằm trên giường, trong cơn thèm ngọt, tâm trạng trống rỗng, buồn ngủ díp mắt.

Diệp Thanh Vũ dọn dẹp xong đi ra, ôm thanh mai xinh đẹp đang ủ rũ vào lòng.

Giơ tay lên xoa đầu vuốt lông: "Vẫn còn buồn à?"

Bùi Tiểu Năng Miêu liếm nhẹ đầu răng: "Trong miệng nhạt nhẽo quá."

Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một chút: "Vậy, có muốn hôn hôn không?"

Bùi Nhung chớp nhẹ hàng mi.

Đôi mắt long lanh lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào môi Diệp Thanh Vũ.

Diệp Thanh Vũ bèn nhẹ nhàng nâng cằm người phụ nữ lên, đôi môi chậm rãi áp vào.

So với sự cuồng nhiệt và chiếm hữu lần trước, lần này càng thêm dịu dàng và trìu mến.

Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng thăm dò, quấn quýt, mút nhẹ, trao đổi vị ngọt ngào của đôi môi.

Ánh đèn đầu giường mờ ảo.

Tiếng nước ướt át khe khẽ, vẽ nên một chút mơ hồ ái muội trong đêm.

Một lúc lâu sau, đôi môi mới rời nhau.

Diệp Thanh Vũ dịu dàng hôn lên khóe môi ướt át của người phụ nữ.

Bùi Tiểu Năng Miêu lười biếng tựa vào vai nàng.

Thở nhẹ, cuối cùng cũng hài lòng:

"Ngọt."

Diệp Thanh Vũ giỏi suy luận, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được bước cuối cùng để cai đường cho gấu trúc nhỏ----

Dùng một loại ngọt ngào thay thế cho một loại ngọt ngào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro