Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chương 9

Charlotte's POV

Tôi ngồi ngoài hiên và thở dài. Mẹ tôi rất thích được ở bên ngoài. Và tôi cũng thích vậy. Riley đã lấy số đo của tôi vài ngày trước (một ngày sau khi tôi đến). Hôm nay cô ấy đã chuẩn bị đồng phục nên tôi quyết định mặc nó trước khi ra đây. Nó vừa vặn hoàn hảo, hơi rộng nhưng cũng vừa so với tôi. Dễ dàng kéo dãn nó. Thật hoàn hảo. Thở dài, tôi đứng dậy và nhìn thấy Riley và Anastasia, Anastasia ngồi sau lưng cô ấy, Riley nhìn có vẻ hơi .. Bực mình. Hahh .. Anastasia khiến tôi muốn vả cô ấy và cho chính mình.

Tát!

Tôi nhìn sang họ và thấy bàn tay của Riley đang giơ lên. Riley tát Anastasia. Đó là những gì cô ấy nên nhận. Tôi bước đến khi Riley bỏ chạy, Anastasia nhìn hơi shock.

"Riley không muốn chỉ có quan hệ tình dục," tôi nói với cô ấy khi tôi nắm lấy vòi nước, sau khi cởi bỏ đôi găng tay đen của mình.

"Cái gì? Cô đến đây khi nào?" Anastasia hỏi khi quay lại phía tôi, khuôn mặt ửng hồng và sự cương cứng lộ ra trong quần. (Cười)

"Tôi đã nói rồi, thưa cô. Riley không chỉ muốn tình dục. Cô ấy muốn nhiều hơn từ cô."

"Ý cô là gì?" Anastasia hỏi

Tôi thở dài. "Cô là một người chị tồi tệ. Không biết những gì cô ấy thực sự muốn."

"Cô ấy thực sự muốn gì? Một con chó con? Một người bạn trai? Một con gấu panda? Hãy nói cho tôi biết!"

"Đó là để cô tự tìm hiểu. Bây giờ nếu cô không muốn mất cô ấy, tôi khuyên cô nên chạy theo cô ấy!"

Anastasia nhìn tôi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thoát khỏi nó. Cô ấy chạy ngang qua tôi ngay lập tức và tôi mỉm cười. Thấy chưa, Riley. Anastasia quan tâm đến cô.

Anastasia's POV

Tôi chạy ngang qua Charlotte và chạy vào nhà, chỉ hơi vấp ngã. Tim tôi đập nhanh và mạnh, hơi thở của tôi không đều. Tiếng động lớn đột ngột trong phòng làm Aradia và AnnaBell giật mình. Điều này cũng khiến họ phải dừng chuyện nóng bỏng. Tôi ước chúng tôi có thể như vậy, đó là tôi và Riley. Aradia chỉ lên cầu thang và tôi gật đầu nhanh chóng và chạy lên rất nhiều cầu thang. Tôi nhớ, cách đây rất lâu, khi Riley mới được nhận nuôi, lúc 2 tuổi, em ấy vô cùng nhút nhát. Và tôi không hề phóng đại! Tôi là một trong những người đầu tiên để em ấy mở lòng. Tôi không bao giờ quên rằng Riley thích ngắm hoàng hôn. Và tôi sẽ không bao giờ quên được.

Tôi dừng lại trước cửa phòng Riley, và nghe thấy tiếng nức nở nhỏ. Do dự, tôi gõ cửa phòng em.

"Riley?" Tôi hỏi, đủ lớn để em ấy nghe thấy.

"Biến đi!" Riley thốt lên.

"Không-g!" Tôi đã hét lên.

"Đi đi và đụ người khác đi, đồ khốn nạn khốn kiếp!" Em ấy gầm gừ.

Tôi đá tung cánh cửa của Riley và gầm gừ. "Em gọi tôi là gì?" Giọng tôi đầy sát khí.

Riley ngay lập tức ngồi dậy và hét lên, "Tôi đã gọi chị là một đồ khốn nạn."

Tôi nhìn và đè em ấy lên giường. Cơn thịnh nộ của tôi gần như tiêu hao tôi. Em ấy gọi tôi là đồ khốn nạn. Riley không bao giờ làm thế! Em ấy bị sao vậy? Tôi xé toạc quần áo của em ấy và dùng miệng tấn công vào cổ em ấy.

"D-dừng lại...," Riley thút thít. Em cựa quậy bên dưới tôi và khóc thút thít. "Làm ơn, dừng lại."

Tôi dừng lại và ngồi dậy, nhìn những vết nước mắt mới vươn và cũ trên khuôn mặt xinh đẹp của em ấy. Lòng bàn tay tôi đặt lên má em và lau đi nước mắt. Tôi đã làm em ấy khóc ...

"Em yêu, tôi xin lỗi," tôi nhẹ giọng xin lỗi.

Riley tiếp tục nức nở.

"Riley yêu dấu, tôi xin lỗi. Xin đừng khóc. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để em hạnh phúc, vì vậy đừng khóc," tôi cầu xin.

Riley nhìn tôi, vẫn nức nở và đè tôi xuống giường, úp mặt vào ngực tôi. Riley đã khóc. Khóc nhiều hơn bao giờ hết. Nhiều hơn lúc cha mẹ của chúng tôi mất đi.

Chưa bao giờ tôi thấy em khóc nhiều như thế này... Tôi là người chị, người yêu như nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro