Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10



Mari-Anne's POV

Vừa ngân nga tôi vừa lau bếp

"Mari-Anne, cô có thể đi mua hàng tạp hóa cho chúng tôi được không?" Aradia hỏi tôi khi cô đang ngồi thư giản và ăn cereal. Mới 8 giờ sáng. Không phải quá sớm để đi mua sắm chứ?

"Không, không bao giờ, Mari-Anne, đừng nói lại nữa," Aradia nói với giọng nghiêm nghị nhưng thoải mái.

"Được rồi," tôi thở dài trong thất bại. Tôi không nên suy nghĩ lung tung nữa.

"Ừ. Cô nên thế," cô ấy cười.

Mặt tôi nóng lên và tôi quay lưng lại với cô ấy.

"Ồ và nên có ai đi cùng bạn. Bất cứ ai cũng được," Aradia nói khi cô ấy nhét thức ăn vào mặt mình. Lúc nào cô ấy cũng húp sữa như một con chó. ~ × ~

"Tại sao?" Tôi hỏi.

"Nguy hiểm. Tôi không thể để người giúp việc của Anastasia mất tích, được không?"

"Ổn thôi." Tôi lẩm bẩm rồi bước lên lầu và gõ nhẹ vào cửa phòng Riley. Riley và Anastasia đã ngủ từ lâu, họ thường thức trước hoặc trong bữa sáng.

"Cô chủ, tôi vào đây," tôi trầm giọng và chậm rãi mở cửa. Tôi thò đầu qua cánh cửa đang mở và nhìn vào. Những gì tôi thấy đã làm tôi ngạc nhiên. Một nụ cười đã nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn Anastasia ôm Riley vào ngực cô ấy gần hơn.

Thật là một cặp đôi dễ thương!

Tôi cười nhẹ và di chuyển đầu của mình về phía trước khi đóng cửa một cách lặng lẽ. Có lẽ Charlotte sẽ đi với tôi. Lặng lẽ, tôi đi ra sân sau. Tôi nhận thấy rằng Charlotte thích ở sân sau, chăm sóc khu vườn, bãi cỏ, hoặc động vật. Vừa mở cửa sau, tôi cảm thấy làn gió mát lạnh phả vào mặt.

Trời lạnh kinh khủng! Cái quái gì thế?

Bàn tay ấm áp của tôi đưa lên mặt và bàn tay ngay lập tức sưởi ấm má tôi. Tôi đoán Charlotte chắc hẳn đã để ý đến tôi vì cô ấy đang tiến về phía tôi.

"Đây này," cô ấy thì thầm khi choàng áo len quanh vai tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy ấm áp và tôi mỉm cười với cô ấy. Charlotte lúc nào cũng đáng yêu như vậy.

"C-Cảm ơn," tôi lắp bắp. "Ừm, cô có muốn cùng tôi đi tiệm tạp hóa không?"

Charlotte nghĩ về điều đó một lúc, rồi cười khúc khích "chắc chắn rồi."

Một nụ cười gần như nở ra trên khuôn mặt tôi, nhưng tôi cắn chặt môi dưới. Bằng cách nào đó, cô ấy khiến tôi cảm thấy thật nữ tính và rạo rực trong lòng. Nó rất kì lạ. Cảm xúc này là sao?

Truyenwiki1.com là hàng nhái nha bà con. Tui chỉ đăng trên Wattpad thôi

"Nào, hãy đi trước khi Aradia nổi giận với chúng ta," cô ấy đề nghị.

Tôi ngơ ngác gật đầu rồi đi theo cô ấy vào nhà để xe. Charlotte lấy chìa khóa chiếc xe sang trọng mà những người hầu có thể lái, trong đó, tôi, Charlotte, Hannah, Roy và Yuna. Yuna là đầu bếp của ngôi nhà.

Cô ấy mở cửa xe cho tôi như một quý ông.

"Ladies first," Charlotte nói.

"Cô cũng là một quý cô mà," tôi nghịch ngợm trả lời.

"Không quan trọng. Người hầu trước tiên," cô ấy trả lời.

"Ngu ngốc" tôi cười khúc khích và ngồi vào ghế phụ xe. Charlotte mỉm cười và đóng cửa lại khi tôi đã hoàn toàn vào trong xe. Xe chạy chầm chậm khi tôi đợi cô ấy ngồi vào ghế lái. Khi đã ngồi vào ghế lái, Charlotte không lãng phí thời gian đã mở ga ra và lùi vào đường bắt đầu lái xe.

Cả chuyến xe im ắng và khó xử. Đôi mắt của cô ấy không bao giờ rời khỏi con đường và tôi ngáp một cách chán nản. Đường đi cũng không quá dài, chỉ khoảng 30 phút đã tới nơi. Khi Charlotte đỗ xe, tôi mở khóa cửa và lao ra ngoài, ngay lập tức tôi co dãn tay chân đau nhức. Charlotte hẳn cũng đã nhảy ra ngoài vì cô ấy đã khóa cửa xe sau khi chúng được đóng lại.

"Đi thôi!" Tôi mừng rỡ thốt lên, nắm lấy tay cô ấy và chạy vào chợ. Đó là một cái chợ trời. Thật vui.

Chỉ mới ba phút thôi mà tôi đã mua vô số thức ăn rồi. Và ý tôi là vô số thức ăn. Đủ để thỏa mãn một cô nàng mập mạp, béo ục ịch. Một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi nhìn thấy Charlotte. Mồ hôi lấm tấm trên trán và cô ấy trông như thể sắp chết.

Chà, ai bảo cô ấy mặc áo khoác vào tháng Tư? May mắn cho tôi, tôi đã để quên chiếc áo len trên xe.

"Này cô nàng xinh đẹp," một tên leo lẻo chào tôi. "Muốn đi chơi vui không?"

"Thật ghê tởm. Không," tôi trả lời và cố gắng tránh anh ta. Charlotte thì đang chú tâm nhìn xem một quả mít.

Khỉ thật, Charlotte!

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phía anh ấy. Anh ta nồng nặc mùi rượu. "Nào em yêu, hãy rủ bạn của em theo và vui chơi một chút đi nào," anh ta lẩm bẩm.

"Không! Cút đi!" Tôi hét lên khi vùng vẫy và đánh vào ngực hắn ta.

"Đồ khốn. Tốt hơn hết là mày nên dừng lại!" Hắn gầm gừ và lấy một con dao trong túi ra. Tôi cố sức vặn vẹo.

"Đi ra!" Tôi đã khóc.

"Không cho đến khi chúng ta vui vẻ," Hắn ta lại nói nhỏ.

Hắn ta bắt đầu kéo cổ tay tôi, kéo tôi về phía nào đó.

Ôi không, Charlotte làm ơn cứu tôi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro