
[Tiểu Thuyết DHCL][9] Trở về không thấy, hận không thể chết
Chương 110
Đông, đông, đông ——
Ngụy Anh Lạc dừng lại bước chân, nhìn về phương hướng tiếng chuông vang lên, chẳng biết tại sao, trái tim đập loạn không ngừng.
Tay nàng xách theo một cái hộp, là lễ vật từ nhà mang đến, mấy thứ đồ ăn vặt dân gian, còn có mấy thứ đồ chơi con nít mua được trên đường, cũng không phải đồ vật gì hiếm có, chỉ có thể bày tỏ tâm ý. (còn cầm quà về cho vợ con ( ಥ ʖ̯ ಥ))
Đồ vật là Ngụy Thanh Thái chuẩn bị cho, hắn luôn cảm thấy thân là nô tài, trừ làm việc đắc lực, còn phải thi thoảng tặng lễ cho cấp trên, như vậy mới có thể tiếp tục kéo dài tình cảm.
Ngụy Anh Lạc như cũ đối hắn không lạnh không nóng, nàng không thể quên được chuyện hồi còn bé, không thể quên được mình và tỷ tỷ bởi vì hắn mà chịu khổ, nhất là không thể quên được hắn hời hợt tha thứ chân hung.
Nể mặt Hoàng Hậu, nàng mới về nhà một chuyến, vốn nghĩ ngay trong đêm trở về cung, nào ngờ Ngụy Thanh Thái hạ thấp tư thái, hướng bóng lưng nàng rời đi kêu một câu: "Ngụy Anh Lạc, con có thể hận ta, cả đời không tha thứ ta, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, lưu lại, cùng ta ăn xong bữa cơm giao thừa này, không được sao?"
Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
Hắn tóc bạc rồi, nếp nhăn trên mặt cũng càng thêm nhiều, rõ ràng thăng quan, lại không tìm được nửa điểm vui mừng trên người hắn, chỉ có một loại cảm giác cô độc của người già, cùng với khát vọng một nhà đoàn tụ.
Ngụy Anh Lạc cuối cùng thở dài, trở về bên cạnh bàn: "Tối nay ăn cái gì?"
Ăn cơm xong, đã qua thời điểm trở về cung, Ngụy Anh Lạc chỉ đành trụ lại nhà, đến sáng sớm hôm sau, mới bất đắc dĩ nhận lấy hộp quà Ngụy Thanh Thái cứng rắn nhét vào tay, chờ ở bên ngoài cửa cung.
Chờ một hồi, liền chờ được tiếng chuông không lành này.
"Đây là chuông báo tử." Thị vệ phụ trách mở cửa cung kinh ngạc nói, "Trong cung đã xảy ra chuyện gì? Vị quý nhân nào đi rồi?"
Một tên thị vệ từ trong cung lao ra, sắc mặt sợ hãi, nói: "Hoàng Hậu băng thệ! Hoàng Hậu băng thệ!"
Ngụy Anh Lạc sửng sốt một chút, quà mừng rời tay rơi xuống, nàng bỗng nhiên đẩy ra hai người, chạy thật nhanh về phía Trường Xuân Cung.
Xa xa nghe được một mảnh khóc than, tiến vào trong điện, liền thấy đầy rẫy bạch lăng, cung điện treo đầy từng dải từng dải, người hầu trong cung cũng tất cả đều đổi lại quần áo trắng, ngay cả hoa trâm trên đầu đều đổi thành bạch sắc. Ngụy Anh Lạc từ trong đó tìm được Minh Ngọc, bắt lấy bả vai đối phương hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Minh Ngọc khóc không thở được, nửa ngày nói không ra một câu đầy đủ, Ngụy Anh Lạc quả thực chờ không nổi, dứt khoát buông tay ra, vội vàng chạy hướng tẩm cung. Sau lưng, Minh Ngọc cuối cùng tìm về thanh âm, khàn khàn khóc nói: "Đừng nhìn, nương nương hiện tại —— "
Cửa điện két một tiếng mở ra, Ngụy Anh Lạc ngây ngẩn nhìn Hoàng Hậu trên giường.
Một tấm sàng gấm đắp lên người nàng, từ đầu đến chân.
Tí tách, tí tách, máu tươi dọc theo một góc chăn chảy xuống, trên đất ngưng tụ một vòng máu, Ngụy Anh Lạc nhìn vòng máu kia, tay chân lạnh như băng, chậm chạp không dám tiến lên, chậm chạp không có dũng khí vạch trần góc chăn kia...
"Trường Xuân Cung đột nhiên gặp hỏa hoạn, Thất a ca bất hạnh mất đi, nương nương đau đến không muốn sống, từ vọng lâu nhảy xuống... Trước khi chết, nàng hỏi ngươi tại sao chưa trở lại?" Ngụy Anh Lạc nghe Minh Ngọc ở sau lưng nàng khóc lóc nói, "Anh Lạc, ngươi tại sao trễ mất một ngày, tại sao không trở lại trước hoàng hôn! Tại sao! Tại sao trễ như vậy mới trở về a! "
"Ta tại sao không sớm một chút trở lại..." Ngụy Anh Lạc tự lẩm bẩm, hết lần này tới lần khác, "Ta tại sao không sớm một chút trở lại..."
Nàng thất hồn lạc phách đứng ở mép giường, quên ăn, quên ngủ, quên thời gian chuyển động, quên mất hết thảy bên cạnh mình, tựa như hóa thành một con búp bê giấy dùng để tuẫn táng, trông giữ quan tài chủ nhân, ngày ngày tháng tháng, thẳng đến khi giấy hiện ố vàng, thân thể mục nát.
Thẳng đến khi giọng nói của Hoằng Lịch vang lên bên cạnh nàng, âm điệu vô cùng bình tĩnh: "Lập tức thay áo sơ trang cho Hoàng Hậu, trẫm muốn Hoàng Hậu đi được thể diện tôn nghiêm."
Hai thị nữ xuyên qua bên cạnh nàng, một người tay bưng hộp nữ trang, một người tay bưng hoa phục, chuẩn bị sơ trang ăn mặc lại từ đầu cho Hoàng Hậu đã chết, nào ngờ Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên khua tay lên, hất đổ hộp nữ trang bên cạnh.
Cái hộp rơi xuống đất, châu sai ngọc vòng bên trong đinh đinh đang đang rơi trên mặt đất.
Mọi người cả kinh hít một hơi khí lạnh, Ngụy Anh Lạc lại vô cùng bình tĩnh nói: "Hoàng Thượng, nô tài sẽ giúp nương nương làm sạch vết máu, nhưng nương nương đã lựa chọn vứt bỏ châu báu trang sức, những thứ đồ vật rườm ra này, liền miễn đi!"
Hoằng Lịch lạnh lùng nói: "Nàng là Hoàng Hậu, hiển nhiên không thể một thân áo trắng rời khỏi!"
Minh Ngọc vội kéo Ngụy Anh Lạc một cái, Ngụy Anh Lạc hất ra cánh tay nàng, nhìn chằm chằm Hoằng Lịch nói: "Hoàng Thượng, nương nương nếu để ý danh tiếng ngoài thân, cũng sẽ không từ nơi cao nhảy xuống, xin Hoàng Thượng khai ân, cho phép nương nương được đi không vướng bận!"
Hoằng Lịch: "Minh Ngọc, thay Hoàng Hậu sơ trang!"
Ngụy Anh Lạc: "Hoàng Thượng!"
Hoằng Lịch nhìn chằm chằm Hoàng Hậu bị gấm che phủ, như đang nói với Ngụy Anh Lạc, lại càng như đang nói với Hoàng Hậu: "Nàng vĩnh viễn đều là Hoàng Hậu của trẫm, không thể không vướng không bận, càng không thể tự do tự tại, đây là mệnh của nàng!"
Minh Ngọc sợ Ngụy Anh Lạc lần nữa chọc giận Hoằng Lịch, vội quỳ dưới đất, đem châu sai ngọc vòng tán loạn đầy đất toàn bộ nhặt trở về trong hộp, sau đó bưng hộp trang sức trở lại bên cạnh Hoàng Hậu, đang muốn lật ra chăn nệm sơ trang cho nàng, lại bị Ngụy Anh Lạc đè tay xuống.
"Hoàng Thượng nói hời hợt như vậy, là đang trách nương nương tự vẫn, mắc phải sai lầm lớn sao?" Ngụy Anh Lạc chăm chú nhìn về phía Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch dần dần có chút nổi giận, cũng không biết là oán Hoàng Hậu, hay là oán bản thân: "Thân là Hoàng Hậu, nhu nhược như vậy, vô dụng như vậy, trẫm tuyệt không tha thứ!"
"Hoàng Thượng!" Ngụy Anh Lạc cũng nổi giận, "Nương nương thể hàn như băng, xương đau khó nhịn, nhưng vẫn liều chết sinh hạ Thất a ca! Mọi người nói nàng là vì củng cố hậu vị, không phải! Nương nương biết rất rõ, Hoàng Thượng muốn đích tử thừa kế đại thống! Bởi vì Hoàng Thượng cần, cho nên nương nương hy sinh, cho dù trả giá bản thân tính mệnh! Kết quả thế nào? Đêm giao thừa, chịu đau tang tử, khoan tim thấu xương, đau đến không muốn sống! Hoàng Thượng, ngài mỗi ngày ngồi ở Dưỡng Tâm Điện, có nghe thấy nương nương tuyệt vọng kêu khóc hay không, nàng đang đợi ngài cứu nàng a!"
Minh Ngọc vội vàng kéo kéo cánh tay nàng: "Anh Lạc, đừng nói nữa!"
Đáng tiếc bởi vì Hoàng Hậu chết, Ngụy Anh Lạc đã dần dần mất hết lý trí, những lời chỉ có thể chôn trong lòng, hôm nay đều bị nàng nói ra miệng: "Hoàng Thượng, nương nương thật lòng yêu ngài, thật lòng đối đãi mọi người trong lục cung, nhưng nàng thật lòng, đổi lấy ngài khinh thường, đổi lấy phi tần âm mưu tính toán! Mọi người đều cười nương nương ngốc, không! Nàng một chút cũng không ngốc, nàng trời sinh thông minh, nhưng chính là không nhẫn tâm! Nàng không nhẫn tâm làm hại cùng vùi lấp nữ tử thâm cung, lại càng không nhẫn tâm thương tổn trái tim Hoàng Thượng a! Nhưng mà Hoàng Thượng, ngài tại sao không thể thương xót nàng một chút, yêu nàng một chút, tại sao lãnh khốc như vậy, chẳng lẽ tim ngài làm từ băng sao!"
Hoằng Lịch giận đến xanh cả mặt, chợt nhắm mắt lại nói: "Lý Ngọc!"
Lý Ngọc: "Có nô tài!"
Hoằng Lịch: "Ngụy Anh Lạc nhiều lần phạm điều cấm, đại nghịch bất đạo, ban cho tự vận, tuẫn táng theo Hoàng Hậu."
Minh Ngọc dưới chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống đất, không ngừng hướng hắn dập đầu: "Không được, Hoàng Thượng không được a, Anh Lạc, mau cầu Hoàng Thượng tha mạng, mau a! Mau!"
Ngụy Anh Lạc không quỳ.
Vì báo thù cho tỷ tỷ, vì để sống tạm bợ nơi Tử cấm thành ăn thịt người, nên nàng mới quỳ trước nhiều người như vậy, quỳ nhiều lần như vậy, hôm nay cuối cùng có thể không quỳ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cười như được thỏa mãn mong muốn: "Nô tài nguyện ý vĩnh viễn đi theo nương nương, tạ Hoàng Thượng ân điển."
Lý Ngọc khua tay lên, có thái giám tiến lên, đem Ngụy Anh Lạc giải đi.
"Anh Lạc, Anh Lạc!" Minh Ngọc khóc bò tới bên chân Hoằng Lịch, đùng đùng hướng hắn dập đầu, "Hoàng Thượng, nương nương thích Anh Lạc nhất, ngài không thể làm như vậy a!"
Hoằng Lịch cũng không thèm nhìn đến nàng, hắn thẳng tắp đứng ở mép giường, nhìn Hoàng Hậu trên giường, thanh âm bình tĩnh như một ao nước đọng: "Chính bởi vì cô ta là tỳ nữ Hoàng Hậu yêu mến nhất, trẫm mới để cô ta đi bầu bạn Hoàng Hậu."
Minh Ngọc sửng sốt.
Hai cung nữ đi qua bên cạnh nàng, trong tay mỗi người bưng hộp trang điểm cùng xiêm áo hoa lệ, Minh Ngọc quỳ dưới đất phát run, bỗng nhiên xông lên, lật úp cái hộp.
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, phía trước đã có Ngụy Anh Lạc tự tìm đường chết, vậy mà vẫn còn người dám bước theo gót nàng.
Hộp trang sức rơi xuống đất vang lên thanh âm, Hoằng Lịch từ từ quay mặt lại, lạnh lùng nhìn nàng.
Minh Ngọc bị hù sợ sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, từng câu từng chữ nói với Hoằng Lịch: "Nương nương sẽ không để cho Anh Lạc chết theo đâu, Hoàng Thượng, ngài một chút cũng không hiểu nương nương, một chút cũng không!"
"Ngươi ——" Hoằng Lịch giận dữ, đang muốn đem nàng cũng cùng đưa đi tuẫn táng, bỗng nhiên ánh mắt buông xuống, rơi trên mặt đất.
Một phong thư rơi vào giữa hai người.
Tựa hồ... là rơi ra cùng với châu báu trang sức, từ trong hộp trang điểm.
Hoằng Lịch trầm mặc hồi lâu, khom người nhặt lên lá thư dưới đất, mở ra nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.
------
Một khay gỗ đưa tới trước mặt Ngụy Anh Lạc.
Bên trong đặt ba vật, từ trái sang phải, theo thứ tự là chủy thủ, lụa trắng, hạc đỉnh hồng.
"Anh Lạc cô nương." Lão thái giám tay bưng mâm mặt mày hiền hậu, nói với nàng, "Đây là nể tình ngươi đối Hoàng Hậu một mảnh trung thành, mới có đãi ngộ này. Nếu đổi người khác, một sợi dây siết chết là xong rồi, tự ngươi chọn một loại đi."
Ngụy Anh Lạc khẽ mỉm cười, vô cùng tự nhiên thoải mái.
Nàng không chút do dự cầm lên chai thuốc bạch ngọc kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng, tựa hồ một người mệt mỏi tới cực điểm, cuối cùng tìm được một vị thuốc có thể để cho bản thân yên giấc ngàn thu.
Từ từ vặn ra chai thuốc, Ngụy Anh Lạc nhắm mắt, đem chai thuốc đưa tới bên mép.
Cũng không chờ hạc đỉnh hồng dính vào môi nàng, một cái tay bỗng nhiên từ bên cạnh chìa ra, đánh hất chai xuống.
Ngụy Anh Lạc mở mắt ra, thấy Lý Ngọc thở hồng hộc đứng ở bên cạnh, giống như vừa một mạch chạy tới, trán giăng đầy mồ hôi, hắn vất vả thở gấp, sau đó nói: "Ngụy Anh Lạc, Hoàng Thượng ân xá ngươi, ngươi không cần chết!"
Ngụy Anh Lạc lại không cảm kích, lạnh lùng nói: "Tại sao?"
Bộ dáng kia, tựa như ân xá đối nàng không phải là ân điển, mà là một loại hành hạ sống sờ sờ.
Tựa hồ đã sớm ngờ tới nàng sẽ là bộ dáng này, Lý Ngọc thở dài, đưa tới lá thư mà Hoằng Lịch bảo hắn mang đến, nói: "Đây là di chỉ Hoàng Hậu lưu lại."
Ngụy Anh Lạc ngẩn người, thật nhanh từ trong tay hắn đoạt lấy thư, sau đó không kịp chờ đợi mở ra, chỉ thấy trong thư viết.
"Hoàng Thượng, Dung Âm lần này đi, chính là vĩnh biệt, duy chỉ có tỳ nữ Anh Lạc, trung chính cương liệt, thà chết không sờn, không thích hợp lưu lại trong cung, xin Hoàng Thượng cho phép xuất cung, ban cho tự do. Mong tự bảo trọng, Phú Sát Dung Âm kính bái."
"Nương nương..." Ngụy Anh Lạc lệ nóng doanh tròng, một giọt lệ nóng vừa rớt xuống, liền bị nàng đưa tay tiếp lấy, tránh cho rơi lên giấy, nhuộm loang đồ vật cuối cùng nương nương để lại cho nàng.
"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát." Lý Ngọc ở bên cạnh nói, "Anh Lạc cô nương, Hoàng Thượng bảo ngươi lập tức lên đường, đến Trường Xuân Tiên Quán ở Viên Minh Viên trông giữ cung tượng của Hoàng Hậu nương nương, suốt đời không được về lại Tử cấm thành!"
-------
Trích chương 111:
Viên Minh Viên----
Ngụy Anh Lạc cả người quần áo xanh, tay cầm cây chổi, giống như cung nữ mới vừa tiến cung, nhìn non sông tươi đẹp trước mắt, đình đài lầu gác. Đối với cung nữ phi tử mà nói, bị đày đi nơi này như vào lãnh cung, nhưng đối với Ngụy Anh Lạc mà nói, là một đào hoa nguyên lánh đời.
Không cần lại dính vào hậu cung ngươi lường ta gạt, không cần thời khắc phòng bị người sau lưng thầm bắn mũi tên, tuy rằng ăn mặc chi tiêu đều đơn sơ chút, nhưng lại có chỗ tốt mà địa phương khác không có.
"Nương nương." Ngụy Anh Lạc đi vào Trường Xuân Tiên Quán, nhìn cung tượng trước mắt.
Bàn thờ đốt ba căn đàn hương, khói trắng lượn lờ, thổi qua gương mặt cung tượng.
Thợ mộc giỏi tay nghề, đem bộ mặt Hoàng Hậu điêu khắc trên ngọc thạch, thoạt nhìn lại, trông rất sống động, như từ trên đài cao nhìn xuống, ánh mắt nhu hòa, cười với Ngụy Anh Lạc tựa như bồ tát.
Ngụy Anh Lạc buông xuống cây chổi trong tay, cung cung kính kính quỳ xuống đệm cói hoàng sắc, chắp hai tay, nhắm mắt cầu nguyện, sau đó đùng đùng đùng, sau ba cái dập đầu thật vang, một lần nữa đứng dậy, cầm lên cây chổi đi ra ngoài.
So sánh với hoàng cung, Viên Minh Viên mới là nơi quy tụ của nàng.
Ở chỗ này, nàng có thể ngày đêm làm bạn với cung tượng của Hoàng Hậu nương nương, tưởng tượng nương nương vẫn còn ở bên cạnh nàng, tay nắm tay dạy nàng viết chữ...
Xoẹt xoẹt—— trong tay không có bút mực, Ngụy Anh Lạc dùng cây chổi ở trên đất phẩy từng nét từng nét viết chữ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro