Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thẻ tre thời gian][15]

——CHƯƠNG —15—



Nếu như muốn nói sau khi kết thúc tốt nghiệp du lịch Ngụy Anh Lạc có thay đổi gì, Phó Dung Âm trước tiên phải than thở một hơi dài.

Quá dính người.

Dính người cứ như là trong nháy mắt đả thông hai mạch nhâm đốc vậy.

(*) hai mạch nhâm đốc: theo các tiểu thuyết võ hiệp tương truyền, đả thông hai mạch này võ công sẽ tăng tiến vượt bậc, thoát thai hoán cốt.

Ngụy Anh Lạc tựa hồ đã ý thức được rằng nghĩ quá nhiều sẽ dễ dàng khiến bản thân sợ đầu sợ đuôi, quá khiếp đảm sẽ khiến bản thân uổng phí mất rất nhiều cơ hội, vì vậy sau khi giác ngộ nàng vừa nhây lỳ lại vừa hung hãn, cuối cùng cũng đã biến thành Ngụy tỷ không sợ hãi ngay cả trong chuyện tình cảm.

Giờ thì chỉ khổ Phó Dung Âm, ở trong mắt Phó Hằng, tỷ tỷ hắn không chỉ phải ban ngày ở nhà xuất bản làm việc chăm chỉ, khuya về nhà còn phải ứng phó Ngụy Anh Lạc đáng ghét kia, thật sự là quá cực khổ.

Dĩ nhiên nếu như tỷ tỷ thân ái của hắn đừng có cười cưng chiều như vậy, hắn sẽ càng có thể cảm nhận được khó khăn của tỷ tỷ hơn.

Nhưng góc độ của người đứng xem dẫu sao cũng quá mức chủ quan, nếu như muốn nghị luận xem người trong cuộc Phó Dung Âm đến tột cùng là cảm giác thế nào đối với biến hóa của Ngụy Anh Lạc, trừ bản thân Phó Dung Âm ra thì không có ai biết.

Thời gian huấn luyện quân sự của mấy trường đại học ở Đế Đô đại đa số đều gần nhau, mà sinh viên đại học năm nhất bắt đầu quân huấn cũng đồng nghĩa với việc các sinh viên lớp trên tựu trường.

Ngụy Anh Ninh đối với việc Ngụy Anh Lạc một lần nữa trở thành học muội cùng trường bày tỏ vô cùng vui vẻ, tuy rằng khoa viện hai bên khác nhau trăm lẻ tám ngàn dặm, một người là tân sinh một người vừa vặn năm nay trở thành nghiên cứu sinh, nhưng điều này không cách nào phủ nhận việc Ngụy Anh Lạc đã dựa vào thành tích xuất sắc thi vào ngôi trường mà bản thân luôn lấy làm tự hào.

Ngay sau đó nàng bày tỏ cảm ơn Phó Dung Âm —— em mình mình biết, tuy rằng trong rất nhiều chuyện đều hăng hái ngoan cố, đầu óc cũng rất cơ trí, nhưng lại khó tìm thấy mục tiêu, mà sự tồn tại của Phó Dung Âm chính là lý do để Ngụy Anh Lạc tìm thấy mục tiêu khiến bản thân trở nên càng ưu tú hơn.

Phó Dung Âm dĩ nhiên là có chút ngượng ngùng thoái thác, trực tiếp khen Ngụy Anh Lạc đến nở gan nở ruột.

Đúng như Ngụy Anh Lạc tưởng tượng, Phó Dung Âm và tỷ tỷ nàng ở chung với nhau rất hòa hợp, dẫu sao hai người cũng đều là tính tình ôn hòa hiếm có.

Chị em Phó gia cùng Ngụy Anh Lạc đi Đế Đô, mới vừa xuống sân bay được chốc lát, Phó Hằng đã phải đáng thương rưng rưng cùng hai nàng mỗi người một ngã, trong lúc chia tay nhận được quan tâm thân thiết hiếm có từ Ngụy Anh Lạc.

"Phó Hằng a, phải chiếu cố bản thân thật tốt, đừng để cho chị cậu bận tâm. Còn nữa, không có việc gì chớ chạy đến Đế Đại, học tập cho giỏi a!"

Phó Hằng phẫn hận rời khỏi.

So với Ngụy Anh Lạc mới vào đại học, Phó Dung Âm đối với Hoa Đại quen thuộc hơn rất nhiều, trở về ký túc sửa soạn đồ đạc xong, liền dẫn Ngụy Anh Lạc đi báo dánh.

Phó Dung Âm được xưng tụng tài mạo song toàn ở học viện văn học Đế Đại có mặt ở học viện kiến trúc của trường đại học hàng xóm, song đối với sinh viên học viện kiến trúc mà đặc biệt là tân sinh viên hiển nhiên không có danh tiếng gì, trên đường đi Phó Dung Âm thậm chí nhận được sự thăm hỏi của học trưởng lớp trên ở viện kiến trúc "Hai vị học muội, cần chúng ta dẫn hai người đi báo danh không?".

Ngụy Anh Lạc dĩ nhiên là hung tợn cự tuyệt, người được mệnh danh ác khuyển của trường Diên Hy dù đến Hoa Đại cũng tuyệt không trở nên dễ bảo, nhất là đối mặt với nam nam nữ nữ ngấp nghé Dung Âm.

Sau khi báo danh thì nhận được đồng phục quân sự, là màu xanh lá cây rằn ri cùng với ba lô bình nước đồng màu vân vân, nhìn qua có vẻ so với tập quân sự thời trung học càng thêm nghiêm cẩn.

Mặc dù thời gian cũng không dài—— chẳng qua là nửa tháng mà thôi.

Phó Dung Âm nghe vậy, không nhịn được nhìn nàng cười một tiếng, trong thanh âm lộ ra mấy phần ranh mãnh: "Vậy đến lúc đó khổ sở mệt mỏi cùng đừng tới ôm chị khóc."

Ngụy Anh Lạc nghiêm túc suy tư, hỏi: "Vậy chỉ ôm mà không khóc có được không?"

Đại đa số tân sinh viên ở đây đều là lần đầu tiên tới trường học xa lạ, bất luận năng lực tự lo liệu sinh hoạt có mạnh hay không, đã từng ở ký túc trường học hay chưa, cũng phần lớn sẽ có phụ huynh đi cùng.

Mà cha mẹ Ngụy Anh Lạc hiển nhiên không nhờ vả được, tỷ tỷ người duy nhất nàng có thể gọi là phụ huynh thì trước đó cũng đã bị thầy kêu đi làm hạng mục, nàng vốn định tự lực cánh sinh, không ngờ Phó Dung Âm lại cực lực yêu cầu cùng nàng đi sửa soạn ký túc xá.

Đối với việc này, Ngụy Anh Lạc kỳ thực có chút ngại ngùng. Nếu như là tỷ tỷ vào chỗ ở của mình thì cũng không có gì, nhưng nếu như là bạn gái... Ngụy Anh Lạc nghĩ tới thứ không nên nghĩ, mặt đỏ tới mang tai.

Các nàng đến sớm, nhà trọ cũng không có ai, cho đến khi bạn cùng phòng tới, Phó Dung Âm đã cùng Ngụy Anh Lạc đem đồ đạc đại khái sửa soạn xong hết, nhưng vì có chuyện nên đi trước.

Người bạn cùng phòng vẫn nhìn hai nàng im lặng không lên tiếng lúc này mới mở miệng: "Chị em cậu tình cảm thật tốt."

Ngụy Anh Lạc cười một tiếng, cũng không tận lực giải thích cái gì.

Ngày tiếp theo chính là đi tập quân sự.

Đế Đô đầu tháng chín mặt trời chói chang treo cao, chiếu vào sân điền kinh, hơi nóng bốc lên cảm giác như ngay cả đường chạy cao su cũng có thể tan chảy. Vừa hoàn thành lớp mười hai khắc khổ trong phòng học không có thời gian rèn luyện, nhóm sinh viên tài năng "sống trong nhung lụa" còn chưa kịp đi cảm thụ cuộc sống đại học tuyệt vời trong miệng thầy cô giáo, liền đã bị mang tới bãi tập, đối diện huấn luyện viên nghiêm khắc.

Trường Diên Hy cấp 2 và cấp 3 cũng có tập quân sự ở năm đầu nhập học, nhưng so với đại học lại tỏ ra có chút chẳng đâu vào đâu, Ngụy Anh Lạc tự nhận bản thân không phải loại nữ sinh nhu nhu nhược nhược, nhưng cũng bị phơi nắng phát héo.

Hầu như đen đi cả mấy tầng.

Nàng vốn trời sinh trắng nõn, bị đen một cái liền sẽ có hơi rõ ràng hơn người bình thường, nhưng lại ngại than thở với Phó Dung Âm, chỉ có thể mỗi ngày ở trong điện thoại làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Em không sao, rất khỏe mạnh."

Cửa trường học hai người chỉ cách nhau một con đường, nhưng một quân huấn đi sớm về trễ, một có vẻ bận rộn chuyện hội học sinh chào đón người mới, cứ thế trôi qua một tuần không hề thấy mặt nhau.

Quân huấn ngày thứ tám, thứ hai tuần thứ hai.

Tuần thứ nhất tập quân sự ở Hoa đại là tiến hành với khoa viện riêng biệt, chờ đến tuần thứ hai sẽ lựa chọn ra đội hình ma trận vuông, đội trình diễn cùng đội phổ thông —— chính là cái gọi là đoàn diễu hành.

Bản thân Ngụy Anh Lạc không tính là cao, nhưng trong một đám thiếu nữ nhu nhược, khuôn mặt nghiêm túc nhỏ nhắn không sợ khổ làm ra động tác đặc biệt tiêu chuẩn, thật sự là quá có tình thần, rất không ngoài dự liệu được chọn vào đội ma trận vuông.

Việc cần làm của đội ma trận vuông chính là ở ngày bế mạc kết thục huấn luyện quân sự, di chuyển bước theo đội hình vuông, ngày hôm đó lãnh đạo các nơi đều sẽ đến xem, huấn luyện dĩ nhiên so với đội phổ thông hà khắc hơn nhiều lắm.

Ngụy Anh Lạc biết vậy chẳng làm, chỉ đành phải nhận mệnh.

May là tuy nghiêm khắc, nhưng mấy ngày trước học sinh cảm nắng rất nhiều, khiến cho tổng huấn luyện viên thiết diện vô tư cũng ý thức được mùa hè năm nay mặt trời hơi quá độc, liền nghiêm túc thực hành phương thức kết hợp làm và nghỉ, giữa giờ huấn luyện dành chút thời gian cho mọi người nghỉ ngơi, hoặc là dạy bọn họ hát mấy bài quân ca ngoại trừ lớn tiếng rống ra chẳng có giai điệu gì, hoặc là đánh vài bộ quân quyền trợ hứng cho mọi người, hoặc là chơi vài trò chơi, để cho đám học sinh trời nam đất bắc không quen biết nhau này kéo gần chút khoảng cách.

Ngụy Anh Lạc không thích nổi tiếng, lúc xem biểu diễn cũng cố tính không chen chúc hàng trước, tìm một vị trí tương đối mát mẻ thoải mái, uống một hớp nước ngồi xuống ngẩn người.

Đối với nàng cái này mới gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chỉ là lần nghỉ ngơi dưỡng sức này bị một trận động tĩnh cắt đứt.

Hoa Đại giống với phần lớn trường đại học, đều có đài báo riêng của trường, hơn nữa tổ chức thập phần không tệ, mà chuyện lớn như tân sinh viên huấn luyện quân sự, đài báo trường hiển nhiên sẽ không mắt lạnh đứng nhìn, khắp nơi quanh bãi thao luyện đều là các tiểu ký giả sau khi được phê chuẩn gánh đồ đoàn đến cố gắng chụp lấy phong thái của tân sinh viên.

Chuyện này cũng không có gì, chỉ là lỗ tai Ngụy Anh Lạc vẫn coi như còn sử dụng tốt, nhất là đối với ba chữ "Phó Dung Âm" nhạy cảm hết sức, đương lúc nàng từ trong miệng một tiểu ký giả đi theo đội ma trận vuông bọn họ quay chụp hồi lâu, nghe được cái tên này, liền vô ý thức quay đầu lại.

Đập vào mắt chính là hai ký giả ngồi trong bãi tập tán dóc.

Ngụy Anh Lạc chấn kinh đến mức bày tỏ không hiểu nổi bạn gái nhà mình nữa rồi, sức ảnh hưởng bay từ Đế Đại đến Hoa Đại hơn nữa còn có thể xuất hiện trong buổi tán gẫu của nhân viên làm việc của đài trường, trong lúc nhất thời Ngụy Anh Lạc không biết nên tự hào hay nên ghen.

Nàng vừa định quay đầu, lại thấy một ký giả trong đó chỉ chỉ về phía trước cách đó không xa, Ngụy Anh Lạc không nhịn được nhìn theo hướng ngón tay nàng.

Ặc, tấm lưng kia sao mà quen mắt đến không tưởng tượng nổi như vậy?

Phó Dung Âm xuất hiện ở Hoa Đại hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Cùng lắm có thể bỏ thêm chút yếu tố con người, nhưng Phó Dung Âm nàng đảm bảo là ngoài ý muốn.

Với tư cách tài nữ nổi danh khoa văn, tính cách lại hòa nhã, ngay từ năm thứ hai đài báo đại học Đế Đô đã mời nàng làm phó chủ bút của Đế Đại tân báo. Tuy rằng hai trường luôn tranh giành thứ hạng danh tiếng, nhưng đại đa số tình huống vẫn là giao lưu dưới danh nghĩa hàng xóm thân thiết, hiển nhiên quan hệ giữa đài báo hai trường cũng rất tốt.

Vì vậy một trong những chủ bút hiện tại của Đế đại tân báo - Phó Dung Âm Phó học tỷ vừa nghe nói cần ký giả đi tìm hiểu chú ý một chút về động tĩnh quân huấn của bên hàng xóm, liền nghĩa bất dung từ lấy việc công làm việc tư nhận phần công việc vốn không thuộc về nàng này.

Trưởng đài chấn kinh lại nói không ra cự tuyệt, phê chuẩn.

Nàng cũng không nói chuyện này với Ngụy Anh Lạc, kết quả chính là mờ mịt lạc phương hướng trong một mảng lớn đầy tân sinh viên mặc đồng phục đội mũ chụp.

Anh Lạc đâu?

Ánh mắt không sánh bằng Ngụy Anh Lạc, Phó Dung Âm bất đắc dĩ đành phải tìm người phụ trách bên Hoa đài, lễ phép mà không mất lúng túng hướng hắn đưa ra thắc mắc "Đội ngũ ngành kiến trúc ở nơi nào".

Kết cục đương nhiên là chờ nàng đến chỗ đội ngũ kiến trúc, nhìn chung quanh vẫn như cũ không tìm thấy Ngụy Anh Lạc nhà nàng.

Đã là năm thứ ba đại học, hơn nữa lại không muốn hồi tưởng lại thời kỳ quân huấn năm thứ nhất cho lắm, Phó Dung Âm học tỷ trong lúc nhất thời cũng không ý thức được Anh Lạc nhà nàng có thể đã bị bắt đi ma trận vuông.

Chỉ đành phải cùng người phụ trách đài hàng xóm nói chuyện phiếm bàn luận đông tây một chút, nhân tiện dùng cặp mắt cận thị cố gắng tìm con sói con nào đó.

Lúc này sói con đang nhìn nàng.

Phụ trách tin tức tân sinh viên quân huấn của Hoa đài lần này chính là một nam sinh, xuất thân ban xã hội, dáng dấp nho nhã lịch sự, Ngụy Anh Lạc từng nghe rất nhiều nữ sinh trong đợt quân huấn này so sánh nhan sắc phái nam trên sân tập, trong đó một phần lớn cho rằng tướng mạo vị học trưởng phụ trách này anh tuấn nhất.

Đối với việc này Ngụy Anh Lạc khịt mũi coi thường, bày tỏ huấn luyện viên còn đẹp trai hơn tên mặt trắng này nhiều.

Lúc này thấy tên mặt trắng cùng Phó Dung Âm đứng chung một chỗ, Ngụy Anh Lạc hơi cảm thấy không sảng khoái lắm.

Ngược lại cũng không phải ghen, nàng có đầy đủ lòng tin với Phó Dung Âm, cho dù Phó Dung Âm thật sự không thích nàng mà thích người khác đi nữa, cũng sẽ không vừa ý loại này.

Dẫu sao, chưa cần nhắc đến người bạn nhỏ Phó Hằng em trai Dung Âm, kẻ được xưng hot boy trường Diên Hy không biết đẹp mắt hơn hắn bao nhiêu lần, ngay cả tên pháo hôi Hồng Lịch từng theo đuổi Dung Âm thôi, tướng mạo so với hắn cũng đã chỉ hơn chứ không kém.

Dung Âm lại không mù.

Chỉ là Ngụy Anh Lạc thấy ánh mắt Phó Dung Âm nhấp nháy, tựa hồ là tìm nàng lại tìm không được, bộ dáng có chút phiền não, mà tên mặt trắng kia hình như cũng không cảm nhận được Phó Dung Âm không kiên nhẫn, vẫn đứng tại chỗ khen khen nói nói.

Nếu không phải nàng nhìn thấy bạn gái nhà mình ngay lúc huấn luyện viên kêu tập họp, Ngụy Anh Lạc thế nào cũng phải tự mình đi tới trước mặt nàng —— tuy rằng bộ dáng Phó Dung Âm ra sức tìm người nhưng lại hết lần này tới lần khác tìm không được như vậy quả thật có chút đáng yêu.

Lúc huấn luyện trong đầu Ngụy Anh Lạc đều là "Mặt trời gắt như vậy Dung Âm phơi nắng bị ốm làm sao bây giờ" "Nếu cảm nắng ta có được chạy tới hay không" "Đợi lát nữa mua cho Dung Âm ly nước dưa hấu giải nhiệt" cùng với "Tại sao ta đầu tiên nghĩ đến lại là nước dưa hấu mà không phải ô mai chua" vân vân, khó có được chính là, vậy mà vẫn theo kịp khẩu lệnh huấn luyện viên.

Còn Phó Dung Âm thì không phức tạp như Ngụy Anh Lạc, trong đầu nàng đều là "Anh Lạc ở đâu", cùng với "Ta là ai ta đang ở đâu".

Đợi đến khi huấn luyện viên rốt cuộc chịu hô câu giải tán, Ngụy Anh Lạc thở phào nhẹ nhõm, lanh tay lẹ mắt nắm ba lô nhỏ xanh lá trong góc xó cùng bình nước hướng thẳng đến chỗ Phó Dung Âm.

Phó Dung Âm lúc này rốt cuộc cũng tìm được sói con của nàng —— kỳ thực ban đầu không nhận ra, nhưng mà tốt xấu gì ngũ quan vẫn nguyên vẹn, lúc nhìn về phía Ngụy Anh Lạc mắt vẫn sẽ sáng lên.

Ngụy Anh Lạc không đợi Dung Âm đến cho nàng một cái ôm ôm hôn hôn giơ cao cao hoặc là nàng cho Dung Âm một cái ôm ôm hôn hôn giơ cao cao, liền đã nghe thấy Phó Dung Âm không nhịn được nói một câu: "Anh Lạc, em làm sao đen thành như vậy?"

Ngụy Anh Lạc bưng kín mặt.

Tức giận a.

Cả cái đội ma trận vuông đều biết bạn Ngụy Anh Lạc không ừ không hử kia quan hệ mật thiết với một học tỷ cực kỳ xinh đẹp.

Thậm chí có kẻ lớn gan định thông qua Ngụy Anh Lạc tới tìm hiểu xem Phó Dung Âm có bạn trai hay chưa.

Ngụy Anh Lạc trầm mặc, bạn học nam than thở.

Môn học trong học kỳ này của Phó Dung Âm không coi là nhiều, nói đúng hơn là Phó đại lão vẫn luôn cảm thấy không khí học tập của viện mình rất ung dung, nàng không chỉ có thời gian chọn mấy môn tự chọn mình hứng thú, mà còn dư dả thời giờ để bận rộn công việc khoa viện, sót lại bao nhiêu thời gian nàng càng nguyện ý trôi qua ở thư viện hơn.

Cho nên sau khi Ngụy Anh Lạc biết giữa việc đọc sách trong máy điều hòa thư viện và đến thao trường nhìn nàng, Phó Dung Âm lại lựa chọn điều sau, nàng hết sức cảm động.

Hơn nữa để bày tỏ tự trách vì để bạn gái ngàn dặm xa xôi đi băng qua đường chạy tới hỏi thăm sức khỏe mình, Ngụy Anh Lạc hứa sau khi kết thúc quân huấn nhất định sẽ rút ra nhiều thời gian rảnh đến Đế Đại tìm nàng.

Vì vậy Ngụy Anh Lạc soái khí đi hết diễu hành, mang theo sự luyến tiếc tưởng tượng mãi không ra để từ giã huấn luyện viên nghiêm khắc. Kết quả sau khi chọn xong môn học trên hệ thống, nhìn chằm chằm chương trình học bắt buộc, trong lúc nhất thời đầu não đều vang vọng lời nói xạo "Vào đại học liền sẽ ung dung" của thầy chủ nhiệm.

Môn thiết kế, môn kiến trúc cơ, kiến trúc sử, thậm chí là môn mỹ thuật, cái gì cần có đều có, từ môn xã hội cho đến tự nhiên thậm chí còn có cả nghệ thuật, Ngụy Anh Lạc nhớ lại lời đón chào sinh viên mới mà một vị học trưởng lớp trên từng nói —— Các bạn có từng thấy cảnh mặt trời mọc ở Đế Đô bao giờ chưa? Không sao, về sau ngày ngày thấy.

Ngụy Anh Lạc cũng không muốn ngắm nhìn mặt trời mọc ở Đế Đô cho lắm, chỉ lặng lẽ gửi chương trình học cho Phó Dung Âm.

[ Cẩn Ngôn Thận Hành]: [hình]

[ Cẩn Ngôn Thận Hành]: QAQ

(*) cẩn ngôn thận hành là thận trọng lời nói việc làm

Đối diện rất nhanh trả lời.

[ Dung Âm của ta ]: Ha ha ha ha ha.

Lại tức giận rồi, dỗ không được đâu nha.

Phó Dung Âm tựa hồ càng ngày càng lầy.

Sự thay đổi này phát sinh sau khi Ngụy Anh Lạc tới Đế Đô.

Nàng của ngày xưa nếu nhìn thấy chương trình học làm người ta sợ hãi như vậy, chắc chắn sẽ trước thương tiếc sau an ủi rồi chụt chụt chụt, kết quả hiện tại biến thành ha ha ha.

Sau chuyện này Phó Dung Âm bày tỏ, nàng là lấy lầy trị nhây, Ngụy Anh Lạc không cách nào phản bác.

Dĩ nhiên lầy thì cứ lầy, tóm lại cũng chỉ cách một con đường, sau khi Ngụy Anh Lạc nhập học mỗi ngày bận rộn học tập vẽ thiết kế làm mô hình, người vốn lắm công việc bận trong bận ngoài như Phó Dung Âm ngược lại còn có thể tìm ra chút thời gian đến xem nàng.

Viện kiến trúc vốn áp lực học tập lớn, Ngụy Anh Lạc cảm thấy nếu đã lựa chọn thì hãy vì tương lai mà cố gắng làm được tốt nhất, vì vậy mỗi ngày lịch trình tràn đầy, càng ngày càng gầy gò.

Thi thoảng Phó Hằng còn tìm một buổi cuối tuần, đặc biệt chạy tới gặp mặt các nàng, sau khi thấy được Ngụy Anh Lạc, rất là chấn kinh, thiếu niên thuần khiết dưới sự lôi kéo của một đám đồng bào không thuần khiết cho lắm ở Y Đại, tựa hồ đã hiểu được không ít thứ mà đơn thuần như hắn không nên tiếp thu, trong nháy mắt nhìn tỷ tỷ sắc mặt rất tốt của hắn, lại liếc qua kẻ họ Ngụy nào đó rõ ràng hiển lộ suy nhược: "Tiết chế a, tẩu tử!"

Ngụy Anh Lạc lười cùng hắn nói nhảm, hung ác nói: "Tiết chế cái đầu ngươi!"

Dứt lời lại cảm thấy có chỗ nào sai sai, chỉ là sắp đến hạn nộp bài đầu óc không kịp phản ứng, không phản bác vấn đề xưng hô của hắn.

Phó Hằng cho rằng đã nhìn thấu hết thảy lộ ra nụ cười vi diệu.

Chính thức nhập học đã hơn một tháng, sau khi kết thúc bài tập thiết kế đầu tiên, Ngụy Anh Lạc nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi.

Ngụy Anh Lạc kỳ thực không thích tổ chức sinh nhật, nhưng sau khi Phó Dung Âm bày tỏ "Dù sao cũng là lễ trưởng thành", liền vui tươi hớn hở gật đầu một cái.

Ngụy Anh Lạc không phải người thích kết bạn, cũng không phải người dễ dàng tương giao, nhập học đã một thời gian cũng không quá quen thuộc với bạn cùng phòng, vốn không tính mời bạn cùng phòng tham gia lễ trưởng thành, lại bị một câu "xã hội nhân tình" nhẹ nhàng đúng dịp của Phó Dung Âm đánh trở về.

Hoa Đại dù sao cũng là trường hàng đầu quốc nội, bao nhiêu người đổ xô vào, là trường nổi tiếng mà trăm vạn hùng binh trải qua bao thử thách khát vọng thi đậu, trừ nhắm hướng tài nguyên giáo dục ưu tú ra, không phải còn vì để chôn nền tảng phát triển mạng giao thiệp sau này của bản thân sao.

Đây là hiện thực phũ phàng, nhưng lại là tồn tại khách quan.

Ngụy Anh Lạc thông minh, biết mưu lợi, nhưng vấn đề ân huệ lại lạnh nhạt, Phó Dung Âm liền nguyện ý dạy nàng. Ngụy Anh Lạc cũng là một học sinh không tệ, tuy rằng có lúc như hòn đá cứng không muốn lui bước, nhưng loại chuyện này lại rất nghe lời.

Trước sinh nhật mấy ngày, nàng đơn độc tìm thời gian, hẹn ba người bạn cùng phòng sau giờ học đến một nhà ăn phụ cận, tuy còn mang theo mấy phần xấu hổ cùng cẩn trọng, nhưng ở trên bàn cơm so với ngày thường cũng thả lỏng hơn chút, cũng nguyện ý chia sẻ một ít chuyện lý thú nghe được trong cuộc sống, một phần cũng là nhờ học cùng khoa viện, vừa thảo luận đến việc ngoại hiệu 'Phật đầu môi chót lưỡi' là của giáo viên nào, đối thoại liền lập tức nhiều lên, một bữa cơm tính ra cũng kéo gần không ít khoảng cách.

Mấy ngày sau, Ngụy Anh Lạc lục tục nhận được quà từ ba người bạn cùng phòng, tuy không quý giá, nhưng lại chú tâm.

Đều là học sinh cấp 3 khắc khổ học tập mới thi lên đại học, cái tuổi này vốn cũng không có gì lục đục hay nghi kỵ nhau, Ngụy Anh Lạc tuy không cho rằng có thể đến mức bằng hữu tâm giao như Minh Ngọc, nhưng duy trì quan hệ ôn hòa như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

Ngày chính thức sinh nhật, yêu cầu thế giới hai người của Ngụy Anh Lạc bị bác bỏ. Cũng không có nhiều người đến, đều là người Ngụy Anh Lạc thân cận —— trừ cái vị Tô Tĩnh Hảo cười híp mắt kia.

Ngụy Anh Lạc đã sớm biết Tô Tĩnh Hảo làm ra bộ dáng mưu đồ gây rối Phó Dung Âm chính là vì chơi ác muốn thấy mình xù lông, tuy nói vẫn không thích, nhưng cũng tự nhận là ta đây thành thục không so đo với nàng.

Cũng bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, có cơ hội để nghỉ ngơi, nên bữa cơm kéo dài đến mười giờ rưỡi mới kết thúc, thời gian này Ngụy Anh Lạc cảm nhận được quẫn bách hiếm có nhiều năm qua —— lấy ra bánh ngọt thì hấp dẫn nhân viên phục vụ nhà hàng chú ý, phục vụ viên nhiệt tình đổi nhạc nền thành bài hát mừng sinh nhật, bị buộc đội lên vương miện giấy Ngụy Anh Lạc đỏ mặt tiếp nhận nghe khúc ca sinh nhật sau đó nhận lời chúc phúc trong ánh mắt những người xa lạ tò mò quan sát bọn họ.

Lần sau nhất định tìm nhà hàng có phòng ăn riêng!

Kết thúc tụ họp, Phó Hằng đi trước một bước để đuổi cho kịp chuyến xe cuối, Tô Tĩnh Hảo cuối cùng cũng có chút bộ dáng năm tháng tĩnh hảo, nói mình có chuyện rồi từ giã, mà Ngụy Anh Ninh thì cũng có thể từ cái mặt đen như than của Ngụy Anh Lạc nhìn ra ý tưởng của nàng, lấy lý do làm luận văn trở về trường trước.

Ngụy Anh Lạc đáng thương rưng rưng nhìn Phó Dung Âm, suýt nữa lắc cái đuôi, Phó Dung Âm không nhịn được cười: "Đi thôi, thế giới hai người."

Cảnh đêm Đế Đô rất đẹp, trong thành phố bận rộn này, tiết tấu sinh hoạt nhanh vùn vụt, cho dù đến đêm khuya, quang cảnh cũng không tỏ vẻ quá mức quạnh quẽ.

So với Diên Thành nơi trải qua suốt cuộc sống trung học, thành phố này đối với Ngụy Anh Lạc mà nói càng xa lạ hơn, nhưng giờ phút này lại khiến Ngụy Anh Lạc hiếm có dâng lên mấy phần quy túc.

Cha mẹ ở Dương Thành, thanh xuân ở Diên Thành, song Ngụy Anh Lạc lại mê man không biết đường về. Mà ở vùng đất Đế Đô vừa gia nhập chưa được mấy tháng này, nàng lại có cảm giác thuộc về.

Lòng có nơi quy túc, tâm mới có chốn trở về.

Hai người ra khỏi nhà hàng, thuận tiện lấy lý do tiêu cơm tản bộ ở công viên phụ cận, công viên mười một giờ đèn đường vẫn sáng ngời, tùy ý nhìn liền có thể thấy được du khách, bọn họ có thể là một mình tới du lịch, có thể là một nhà hạnh phúc, lại có thể giống như các nàng, một đôi tình lữ yêu nhau.

Ngụy Anh Lạc không nhịn được cong môi.

Nhưng lại trong lúc nhất thời cảm thấy hối tiếc, không nhịn được nhíu mày một cái.

Phó Dung Âm nghiêng đầu nhìn qua vừa lúc thấy được chính là vẻ mặt sầu khổ như vậy của Ngụy Anh Lạc, nàng không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Thấy Phó Dung Âm nhíu mày, làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, Ngụy Anh Lạc mới thở dài: "Em chính là cảm thấy đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc chúng ta ở đây dù không bị chia cách hai nơi, nhưng vẫn cần phải tưởng nhớ."

Phó Dung Âm nghe lời này của nàng, có vẻ không hiểu, nhưng lại đột nhiên tỉnh ngộ: "Anh Lạc, em không cần có bất kỳ áp lực nào."

Ngụy Anh Lạc cắn cắn môi, xì hơi: "Là em quá không chính chắn."

"Tình cảm không phải là nhân nhượng, em nghĩ chị đến Hoa Đại tìm em là đang bỏ ra thời gian tinh lực đi nhân nhượng em sao?"

Ngụy Anh Lạc bị đâm trúng tâm tư, ánh mắt nhấp nháy ho nhẹ một tiếng.

Phó Dung Âm lắc đầu một cái, không nhịn được nói: "Nếu như chị không muốn, đó mới là nhân nhượng, nhưng chị cam tâm tình nguyện."

Một câu "cam tâm tình nguyện" làm Ngụy Anh Lạc không nhịn được cong môi: "Em đã nói em không chính chắn mà, rất hay nghĩ nhiều. Em đương nhiên biết Dung Âm sẽ không để ý những thứ này."

"Em chính là muốn chị khen em, nói thích em. Lần trước chị nói em đen em còn nhớ đó, hiện tại trắng hơn chút rồi."

Nàng chỉ chỉ mình, ở phòng học làm ổ hơn một tháng quả thật so với hồi quân huấn trắng hơn không ít.

Phó Dung Âm nhẹ nhàng hừ một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng một cái: "Chị thấy là em muốn thành tinh rồi!"

Tình tiết lúc nãy thiếu chút nữa biến thành "tỷ tỷ tri kỷ dẫn dắt thiếu nữ lạc đường", bởi vì những lời này mà hồi phục phong cách bình thường, hai người ở công viên dạo một hồi, kịp trở về trường trước mười hai giờ.

Chia tay ở cửa Hoa Đại, hai người đã ước định sẽ không bày đặt kiểu cách, không ai tiễn ai, chỉ là đến lúc Ngụy Anh Lạc lặng lẽ rón rén quay đầu chuẩn bị làm cái đuôi nhỏ, lại nhìn thấy Phó Dung Âm bước rập khuôn theo sau lưng.

Phó Dung Âm bị phát hiện không có một chút lúng túng nào.

Tình cảm của bọn họ, nhìn thì như Ngụy Anh Lạc không chính chắn vừa gặp đã yêu, Phó Dung Âm ban đầu nghiêng về thưởng thức, nhưng thời gian dần trôi, một bên dè dặt thương yêu, một bên rộng rãi bao dung, đã trở nên không cần hình dung bằng lời.

Không náo động, không tê tâm liệt phế, không thề non hẹn biển, lại đủ ấm áp, vậy thôi cũng đã có thể tiếp tục trân trọng rồi.

Trong lòng Ngụy Anh Lạc tựa hồ suy nghĩ ngàn vạn, lại không muốn nghĩ nhiều, nàng chậm rãi đi lên trước, nghiêm túc ôn nhu ôm người yêu, ở trên môi nàng in lên một nụ hôn điềm đạm.

Trong mắt là nét mặt tươi cười của Phó Dung Âm, Ngụy Anh Lạc cũng mỉm cười giống như nàng, ngữ khí bình tĩnh như thường lệ.

"Hôn chúc ngủ ngon."

Phó Dung Âm gật đầu một cái.

"Hôn chúc ngủ ngon."

┬┴┬┴┤炎END炎├┬┴┬┴

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc trong hôn ngủ ngon đi. Có viết tiếp cũng chỉ là nước chảy, sẽ không quá kích thích, nói chung cho dù có come out, Ngụy Anh Lạc trưởng thành không thèm để ý cha mẹ chỉ để ý tỷ tỷ kia cũng sẽ không có chút áp lực nào, mà vị ba ba nhìn thấu hết thảy cùng vị ma ma cởi mở năng lực tiếp nhận không thấp của Dung Âm cũng sẽ không phải trở ngại.

Dù sao cũng chỉ là một thiên điềm văn mà thôi. Tạm biệt.

Ed: Câu chuyện nhẹ nhàng lại rất ấm áp đúng hong ^^

P.s: Mở hố mới 'Trường Xuân Công Lược' ~~~ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro