Kim Lăng (hạ)
Ta tìm được tên của người trong miệng a bà, vui vẻ nhảy lên, thu thập túi xách liền chạy đi tìm a bà.
"A bà, a bà, " Ta vừa hô vừa gõ cửa nhà bà.
"Tiểu nha đầu, gào gào thét thét cái gì, " A bà chậm rãi mở cửa quở trách ta, trên tay cầm nước ấm vừa rót đưa cho ta, "Vào đi, uống chậm một chút, chớ để sặc".
Ta cũng không để ý đến chuyện uống nước, ngồi xuống nói với bà, ta biết người bà nói tên gì.
A bà ngẩn ra, nghiêng người về trước, hỏi ta.
"Vậy ngươi nói xem, nàng tên gì?"
"Phó Dung Âm."
A bà cười, trong miệng lẩm bẩm, "Đã bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm rồi."
Ta thấy vẻ mặt a bà có chút hoảng hốt, miệng giống như ma nhập luống cuống lẩm bẩm câu nói này, ta chỉ có thể ngồi trên ghế chờ a bà hoàn hồn lại.
Ước chừng qua mấy phút, a bà ngẩng đầu hướng ta cười một tiếng, "Nha đầu, cảm ơn ngươi a."
Ta có chút thụ sủng nhược kinh, không biết mình làm cái gì, vội vàng nói a bà khách khí rồi, có gì mà cám ơn.
"Nếu không từ trong miệng ngươi nghe được cái tên này lần nữa, ta còn tưởng rằng mình già đến hồ đồ rồi, ảo tưởng một tràng mộng đẹp thời tuổi trẻ."
Khi đó ta không hiểu a bà nói có ý gì, chỉ cảm thấy lời mà a bà nói lúc này làm trong lòng ta hết sức khó chịu.
Lại qua mấy năm, ta tốt nghiệp, đi thành phố khác công tác, ngày lễ ngày tết mới trở về nhà một chuyến, thuận đường đi xem a bà một chút, kéo tay nàng bồi nàng trò chuyện.
Ngày a bà đi, ba ta gọi điện thoại cho ta, ông nói a bà nhiều năm như vậy chỉ sống một mình, đã sớm xem ta như cháu gái ruột để đối đãi.
Biết thân thể mình sắp không xong, liền sớm viết di chúc đi công chứng, để hết đồ đạc lại cho ta.
Ta từ nơi khác chạy về, làm tang lễ cho a bà.
Cầm giấy chứng nhận của a bà ta mới biết, hóa ra a bà tên là Ngụy Anh Lạc.
Đồ vật mà a bà để lại cho ta, trừ căn nhà cùng tiền để dành, còn có chuỗi đeo tay chưa bao giờ rời thân kia.
Ta nhận lấy chuỗi đeo tay, học bộ dáng a bà chơi ở trong tay, đầu ngón tay đảo qua mấy viên hạt châu nhìn bóng loáng, hơi có cảm giác thô thô ráp ráp.
Ta nắm chuỗi hạt đặt ở dưới đèn cẩn thận nhìn một chút mới chú ý thấy, trên hạt châu có mấy chữ nhỏ do người khắc lên, là chữ nhỏ có khắc ba chữ Phó Dung Âm.
Chủ nhân của chuỗi hạt này là nàng sao, trong lòng ta bỗng dưng thoáng qua chua xót không thể diễn tả.
Ta rất muốn hỏi người này một chút, năm đó xảy ra cái gì, a bà có phải vì đợi nàng nên mới cả đời không chịu đi đâu không.
Nhưng mà biển người mờ mịt, ngay cả a bà bỏ cả đời đều không tìm thấy, ta đi đâu mới có thể tìm được người.
Thời gian lại qua một hai năm, bưu cục gọi điện thoại hỏi ta có nhận biết một người tên Ngụy Anh Lạc hay không, nói là có túi đồ từ Đài Loan gửi tới, địa chỉ là chỗ a bà từng ở, nhưng bây giờ chủ nhà là ta.
Ta nghe xong vội vàng xác nhận, mơ hồ cảm thấy túi đồ này có liên quan với chủ nhân chuỗi đeo tay.
Sau khi cầm túi đồ về nhà, ta vội vội vàng vàng mở ra, lại không ngờ trên tay không chú ý sức lực, thư trắng rơi rải rác đầy đất.
Ta mở ra phong thư gần nhất mới biết, người mà a bà tâm tâm niệm niệm để trong lòng cả đời, hóa ra sớm đã trước cả a bà, đi đến thế giới cực lạc.
Nàng đi quá vội vàng không kịp giao phó cho hậu nhân, những bức thư này sau khi nàng qua đời nhiều năm, người nhà di dời khỏi nhà cũ mới phát hiện giấu ở trong rương, nói là nếu như thư có may mắn đến được tay người cần đọc, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của tổ mẫu bọn họ.
Ta lắc đầu một cái, có chút khó chịu, chung quy hai người vẫn là hữu duyên vô phận mà thôi.
Thời điểm sáng sớm sau khi ta xem xong phong thư cuối cùng nàng viết ở thời điểm vài năm trước khi mất, đứng dậy lên sân thượng đốt điếu thuốc, sau đó run rẩy hít sâu một hơi, nhả ra khói mù.
Tê dại hút xong nửa gói thuốc lá, ta cuối cùng không nhịn được đứng ở sân thượng khóc lên, người mà a bà chờ đợi cả đời kia, hóa ra cũng tâm tâm niệm niệm muốn trở lại tìm người.
Năm đó Phó gia từ Nam Kinh chạy ra ngoài thành, trên đường đụng phải đội du kích, a bà vì để bảo vệ Phó gia cố ý muốn giả trang làm bộ dáng Phó Dung Âm dẫn dụ đội du kích.
Trước khi chia tay, Phó Dung Âm lấy chuỗi đeo tay mang theo từ nhỏ đưa cho a bà, bảo bà mang trong người, nói chờ ổn định sẽ tới đón bà đi cùng.
Nhưng từ biệt một lần liền mấy chục năm, ai có thể ngờ tới chứ.
Phó Dung Âm ở bên trong phong thư gần nhất viết,
"Chuỗi đeo tay ta để lại cho ngươi kia, ngươi tuyệt đối chớ có ném."
"Đến một ngày hai ta đầu tóc bạc phơ, không thấy rõ bộ dáng của nhau, ta còn phải dựa vào chuỗi đeo tay kia để nhận ra ngươi."
"Anh Lạc, ngươi đợi ta thêm một chút."
————————
Năm ta nhận được tin là 2007, a bà qua đời đã hai năm, bà cụ Phó gia cũng đã qua đời được sáu bảy năm.
Năm sau Đài Loan cùng Đại Lục nối thông đường hàng không và đường biển.
————END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro