Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lên trời xuống đất có người ở bên

Khí trời tốt đẹp kéo dài từ hôm qua, thành Vĩnh Hưng hôm nay lại tiếp tục một ngày trời trong nắng ấm. Nước Vĩnh An cũng không phải ngày ngày đều lâm triều, chỉ khi có chuyện trọng đại cần phải báo, mới sẽ trước thời hạn báo với quốc chủ, sau khi quốc chủ định ngày, quan viên mới tới hoàng cung. Cho nên, Xuân Hòa thường ngày chính là đọc sách viết chữ, luyện kiếm gì đó.

Trong thư phòng, Xuân Hòa ở trên giấy Tuyên Thành hạ xuống một nét cuối cùng, giương mắt nhìn về phía Triển Luyện hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Đã đến trưa, chủ thượng muốn dùng thiện rồi sao?"

Xuân Hòa đặt bút trong tay xuống sau đó đứng dậy, chuyện hôm qua đáp ứng Vương phi vẫn còn nhớ.

"Đi thôi, đến Nhược Lan Điện."

Triển Luyện gật đầu một cái, hai người cùng ra khỏi thư phòng.

Đi tới bên ngoài cửa điện, Xuân Hòa đang muốn đẩy cửa vào liền nghe từ trong sân truyền tới một tiếng thét kinh hãi, thanh âm này là... Vương phi. Vội vã đẩy cửa vào, liền thấy Vương phi mặt đầy thống khổ té xuống đất, đứng bên cạnh chính là... Tĩnh Hảo! Không kịp nghĩ nhiều, Xuân Hòa sải bước đi tới bên cạnh Vương phi ôm lấy nàng. "Có bị thương không?" Lo lắng hỏi.

Người trong ngực thấy rõ người tới, nước mắt ủy khuất cuối cùng không nhịn được trào ra. "Vương thượng... Tĩnh Hảo tỷ tỷ nàng..." Giấu đầu hở đuôi đem hết thảy trước mắt đẩy tới trên người Tô Tĩnh Hảo bị dọa cho sững sờ, trốn vào trong người Xuân Hòa, khẽ khóc thút thít.

Tĩnh Hảo bị điểm tên đến, mặt luống cuống nhìn Phó Hằng. "Phó Hằng, ta không phải cố ý, Vương phi vừa rồi nói có chút khó chịu muốn trở về phòng nằm, ta đang định đỡ nàng, không ngờ nàng lại ngã xuống, Phó Hằng ngươi tin tưởng ta." Tô Tĩnh Hảo cuống cuồng giải thích, không muốn Phó Hằng hiểu lầm.

Xuân Hòa chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, ôm lấy người trong ngực, đưa về tẩm điện.

"Không sao, ta đã cho Triển Luyện đi gọi quốc y." An ủi người trên giường, lau đi lệ trên mặt nàng. Nhĩ Tình ừ nhẹ một tiếng, vương thượng vẫn là quan tâm nàng.

Xuân Hòa phụng bồi Vương phi cho đến khi quốc y chạy tới mới bước ra ngoài sân, Tĩnh Hảo lại đã sớm không còn bóng dáng...


Từ Thừa Càn Các đột nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi, trong mùa đông sáng sớm nghe có vẻ đặc biệt chói tai. Trân Nhi hai tay run rẩy nhìn bức thư trên tay. Thị vệ bị thanh âm hấp dẫn chạy tới căng thẳng nhìn Trân Nhi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Nhanh đi báo cáo thành chủ, đại tiểu thư, đại tiểu thư bỏ nhà ra đi rồi!"

Thấy những thị vệ kia vẫn đần độn ngẩn ra, Trân Nhi tức giận hướng về phía bọn họ hét. Thị vệ thấy vậy, vội vàng lui ra ngoài, Trân Nhi đứng ở cửa, nhìn tất cả thị vệ đều đã rời đi, đem cửa đóng chặt lại.

"Đại tiểu thư, có thể ra được rồi."

Nhỏ giọng gọi người kỳ thực vẫn luôn núp sau tủ quần áo, Trân Nhi bước nhanh tới giúp nàng dời tủ quần áo đi.

"Diễn thật kém!"

Thục Thận ghét bỏ nói, bất quá kết quả coi như không tệ. Ý tưởng muốn bỏ nhà ra đi đã ấp ủ trong lòng nàng rất lâu, chỉ là thị vệ trong sân quá cản trở, tuy rằng không ngăn cản mình, nhưng bản thân đi đến đâu cũng đi theo, căn bản không cho nàng cơ hội rời khỏi, cho nên đêm qua nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một chiêu như vậy.

"Đại tiểu thư dạy phải."

"Được rồi, còn không mau lên, chờ em trai ta mang binh vào thành, chúng ta liền khỏi đi."

Trân Nhi gật đầu một cái, cầm bọc quần áo đi theo sau lưng Thục Thận lén lén lút lút đến chỗ xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong ở hậu viện.

Thân phận Trân Nhi mặc dù chỉ là nha hoàn của đại tiểu thư, nhưng mà trừ mấy vị chủ tử trong phủ, nô tài khác cũng đều phải nghe nàng. Cho nên rất dễ dàng che giấu được ánh mắt của những người khác, tự đánh xe ngựa, nói là đi tìm tiểu thư để rời khỏi cửa lớn phủ nha.


Mạch Vân Cung của buổi sáng sớm, làm người ta cảm giác như đưa thân vào biển mây. Hôm nay trời sáng sủa thanh lãng, đệ tử mới đều là những đứa trẻ khoảng tầm mười tuổi, bởi vì hôm qua Hải Lam an bài, hiện tại đã bắt đầu khóa buổi sáng đầu tiên của bọn họ.

Thừa Văn Hiên là địa phương Hải Lam phái người thu dọn trước đó để đón các đệ tử mới vào học tập, với tư cách như tiền bối, hắn rất vui lòng làm những chuyện này, hôm nay cũng dậy sớm chạy theo xem những hài tử này học hành ra sao. Chỉ là giương mắt nhìn lên, lại phát hiện có người dậy so với hắn còn sớm hơn, là cung chủ đại nhân của bọn họ, đi theo bên cạnh chính là? "Chẳng lẽ là tiểu đồ đệ cung chủ mới thu?" Trong lòng nghĩ, liền đi tới bên cạnh các nàng.

"Cung chủ, chào buổi sáng."

Hành lễ xong, quan sát Tiểu Ngôn bên cạnh nàng.

Dung Âm nhìn về phía Hải Lam, trong lòng sáng tỏ, đem Tiểu Ngôn từ phía sau mình kéo đến trước người. "Nàng tên Tiểu Ngôn."

"Tiểu Ngôn sư muội, chào buổi sáng."

Tiểu Ngôn hướng về phía Hải Lam gật đầu một cái, lại lùi về sau lưng Dung Âm. Hôm nay Tiểu Ngôn mặc xiêm áo San Kỳ đưa, đổi thành thân phận khác, để cho Hải Lam nhìn thêm mấy lần, tiểu sư muội này, lớn lên đúng là không tệ, có điều tính tình thật cẩn trọng, về sau sợ là có hơi khó sống chung với nhau, đang thầm nghĩ, Dung Âm đã một mình đi vào lớp.

Hôm nay người giảng bài chính là Hoằng Lịch, Dung Âm muốn dặn dò hắn vài chuyện.

Hoằng Lịch thấy rõ người tới, buông sách trong tay ra đón. Vốn dĩ bởi vì ở trấn Văn Đức nghe được người nọ đã có đứa nhỏ mà trong lòng khó chịu, đi tới Mạch Vân Cung này mới biết chân tướng, trong lòng vui vẻ tiếp sau lại một trận phiền muộn, nàng là chủ nhân Mạch Vân Cung, bản thân làm sao trèo cao nổi?

"Cung chủ."

"Tiên sinh đã quen chưa?"

"Ở đây rất tốt."

"Vậy thì tốt, nếu có nhu cầu gì, tìm Hải Lam đi làm là được."

"Cảm ơn."

"Các đệ tử cứ sau một tháng sẽ có một lần thi, cho nên mong tiên sinh tốn chút tâm tư."

"Nhất định sẽ dốc sức."

Dứt lời, Dung Âm hướng về phía Hoằng Lịch gật đầu một cái, xoay người lại tìm tiểu đồ đệ của nàng.

"Ngôn Nhi, chúng ta đi."

Rất tự nhiên dắt tay nàng, không để ý tới Hải Lam đứng bên cạnh, nàng hôm nay dự định mang Tiểu Ngôn đi tắm mình trong biển mây trên núi này.

Một đường tuy rằng chỉ có Dung Âm thi thoảng nói mấy câu, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của nàng.

"Ngôn Nhi, nếu trước ngực khó chịu nhất định phải nói cho vi sư."

Dừng lại, nhắc nhở người bên cạnh, đường này tuy không tính là gập ghềnh, nhưng vẫn phải đi lên, cho nên lo lắng Tiểu Ngôn bệnh nặng mới khỏi mệt mỏi.

Tiểu Ngôn gật đầu một cái, mặc cho nàng dắt mình đi.

"Ngôn Nhi trước kia đã không thể mở miệng nói chuyện sao?"

Thấy nàng lắc đầu, Dung Âm mặt hiện vui mừng, trong lòng suy đoán, có lẽ bởi vì lần này bị trọng thương mới dẫn đến cổ họng không thể phát âm.

"Vi sư nhất định sẽ chữa khỏi ngươi."

Sợ nàng thương tâm, lại một lần nữa hứa.

Tiểu Ngôn dùng khẩu hình nói một chữ được, để cho Dung Âm lại vui vẻ một hồi.

"Lạnh không?"

Kéo một cái tay khác của tiểu đồ đệ đặt trong lòng bàn tay, có hơi băng lạnh.

Tiểu Ngôn lắc đầu một cái, tỏ ý mình vô ngại.

Dung Âm biết, đồ đệ này của nàng nếu muốn sớm khôi phục, thì phải vận động vừa phải, cho nên nàng mới ở trong trời đông sáng sớm mang Tiểu Ngôn bước bộ ở Mạch Vân Cung.

Trong lòng nghĩ đến chuyện Tiểu Ngôn, trước mặt lại truyền tới thanh âm một nam một nữ, để cho các nàng ngừng chân.

Dung Âm đối với giọng nữ quen đến không thể quen thuộc hơn nữa, là San Kỳ. Một thanh âm khác..... Trong lòng suy đoán, chân mày hơi nhíu lên, nàng sao lại quên mất, Phó Thanh vẫn còn ở nơi này, bản thân đã rời khỏi cái nhà kia nhiều năm, nàng không muốn cùng Phú Sát gia có lui tới nữa, chỉ là thế tử đổ bệnh nàng lại không đành lòng, cho nên Phó Thanh tới nơi này tuy rằng ở trong kế hoạch, nhưng cùng Phó Thanh gặp mặt, lại là nàng chưa từng nghĩ đến.

"San Kỳ cô nương, đây là ngọc bội hôm đó cô cho tại hạ, hiện tại trả lại nguyên vật." Phó Thanh nói.

San Kỳ ngược lại quên mất chuyện này, nhận lấy ngọc bội Phó Thanh đưa tới liền dự định rời khỏi.

"San Kỳ, Minh Ngọc sư tỷ nói thế tử hiện đã không còn đáng ngại..."

Đoạn thoại đứt đoạn làm cho San Kỳ xoay người lại nhìn về phía hắn, không biết hắn muốn nói gì.

"Ngày mai tôi phải mang thế tử trở về..."

"Ừ."

"Tôi, về sau còn có thể đến tìm cô không?"

"Tìm ta làm gì?" San Kỳ không hiểu nhìn Phó Thanh, bọn họ chẳng qua là vội vàng gặp mặt hai lần mà thôi, lại không thâm giao gì.

"À, là tại hạ đường đột, cáo từ."

Phó Thanh mới sơ khai tình đậu hết lần này tới lần khác gặp phải San Kỳ lòng đã thuộc về người khác, kết quả đã sớm định trước. Tựa như trốn tránh nhanh chóng rời khỏi, bỏ lỡ câu cuối cùng của San Kỳ "Hoan nghênh ngươi trở lại Mạch Vân Cung lần sau."

Bên này hai thầy trò Dung Âm luôn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tiểu Ngôn nhìn sư phụ nhíu mày, siết chặt tay đang nắm cùng một chỗ, Dung Âm cuối cùng hoàn hồn.

"Ngôn Nhi?"

Không biết nàng có ý gì.

Tiểu Ngôn lại giơ tay lên vuốt hàng lông mày đẹp của nàng. Biết ý tưởng của Tiểu Ngôn, Dung Âm ôn nhu cười một tiếng, đứa nhỏ này là đang quan tâm mình.

"Sư phụ không sao."

Cầm lấy bàn tay kia, tiếp tục mang nàng đi dạo trong biển mây sáng sớm...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

(*) Tổng hợp địa danh trong truyện (cho đỡ loạn)

Bối cảnh kiếp sau - Nước Vĩnh An: 

- Vĩnh Hưng Thành: kinh đô, nơi Phó Hằng (Xuân Hòa) ở. Trấn Văn Đức nơi gặp Hoằng Lịch cũng thuộc thành này.

- Xuân Thành: Mạch Vân Cung, nơi Dung Âm ở

- Lỗ Dương Thành: Huy Phát Na Lạp gia, nơi Thục Thận ở

- Ngoài ra còn có Tô gia sẽ ở một tòa thành khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro