Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Không phát bệnh cũ, tâm sinh ngăn cách

Buổi sáng luyện chữ, buổi trưa dùng cơm, xong xuôi Tiểu Ngôn không có chuyện gì làm, được sư phụ cho phép liền một mình rời Trường Xuân Các. Dung Âm cũng không biết Tiểu Ngôn muốn đi đâu, nhưng chỉ cần không ra khỏi Mạch Vân Cung, thì cũng không có gì cần lo lắng, nàng đứng lên khỏi bàn đọc sách, vào trong phòng phủ thêm áo khoác, bước ra bên ngoài. Dung Âm vẫn luôn lật sách tìm thuốc cho cổ họng của Tiểu Ngôn, kỳ thực nàng đã sớm tìm ra mấy vị, lại bởi vì sợ dược tính không hợp bệnh trạng, cho nên vẫn không đưa Tiểu Ngôn uống, cũng không nói cho Tiểu Ngôn. Chỉ là chuyện này không thể kéo dài được nữa, kéo dài càng lâu, đối với Tiểu Ngôn càng bất lợi.

Tiểu Ngôn ở Mạch Vân Cung đi lang thang vu vơ, không được bao lâu liền thấy có chút nhàm chán, ngày thường cùng sư phụ ra ngoài còn cảm thấy thú vị, "Được rồi, vẫn là trở về tìm sư phụ thôi." Trong lòng nghĩ vậy liền dự định quay trở về.

"Đứng lại!"

Một giọng nói truyền tới, Tiểu Ngôn dừng chân, quay đầu."Đây không phải là San Kỳ sao?" Thầm nghĩ.

"Một mình ngươi đi dạo lung tung làm gì vậy?" San Kỳ từ dưới đất đứng dậy, ban nãy mình luôn ngồi đây, tiểu sư muội này lại không nhìn mình đến một lần. Hỏi xong lại cảm thấy không ổn, nhớ ra Tiểu Ngôn căn bản không thể nói chuyện.

"Đi dạo sao?"

Tiểu Ngôn gật đầu.

Vừa nói San Kỳ vừa đi tới bên cạnh Tiểu Ngôn."Bên trong Mạch Vân Cung ngươi khẳng định đã quen rồi, sư tỷ hôm nay tâm tình tốt, mang ngươi đi một nơi rất hay thấy thế nào?" Tiểu Ngôn có chút khó xử nhìn San Kỳ, không biết nàng muốn mang mình đi đâu, nếu lát nữa sư phụ tìm không thấy mình, chẳng phải sẽ lo lắng sao? San Kỳ lại tựa như nhìn thấu tâm tư nàng, ghét bỏ nói: "Sao nhát gan vậy? Sợ cung chủ đến thế sao?" Phép khích tướng này rất ngu, nhưng Tiểu Ngôn còn ngu hơn, nghe San Kỳ nói, liền ra vẻ "Ta còn lâu mới sợ" nhìn về người trước mặt.

San Kỳ trong lòng cười trộm, liền mang Tiểu Ngôn đi đến chóp đỉnh Mạch Vân Cung.

Mạch Vân Cung tọa lạc tại sườn núi Vân Sơn, đỉnh cung có một cánh cửa đơn sơ, ra khỏi cửa cung đi tầm hai trăm thước, có một dòng suối nhỏ, dòng suối nhỏ này cũng không chảy xuyên qua Mạch Vân Cung, mà là chảy qua bên sườn Mạch Vân Cung, hơn nữa ngọn nguồn dòng suối này chính là ở chỗ bên ngoài cách đỉnh cung hai trăm thước đó.

Hai người đi xấp xỉ một giờ, cuối cùng tới được nguồn suối này. Phong cảnh trước mặt để cho Tiểu Ngôn mắt sáng lên, nhiệt độ ở vị trí chóp đỉnh so với trong cung còn lạnh hơn mấy phần, cho nên chung quanh còn có cả tàn tuyết sót lại, đọng ở trên nhánh cây, trang trí ra một đạo tuyết cảnh tịnh lệ.

Chỗ đầu nguồn là vách đá thẳng đứng, cỏ dại mọc ra từ kẽ đá trên vách, dòng nước kia bắt đầu từ trên cao chót vót chảy xuống chỗ thấp, hình thành một thác nước đổ dọc.

Thấy Tiểu Ngôn ngây ngô nhìn, San Kỳ đắc ý mở miệng: "Thế nào? Sư tỷ không lừa ngươi chứ."

Tiểu Ngôn xoay người hướng về San Kỳ gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ lần sau mang sư phụ cùng đi, chỉ là câu nói kế tiếp của San Kỳ trong nháy mắt bỏ đi ý niệm này. "Kỳ thực nơi này là cấm địa Mạch Vân Cung, mỗi lần ta đều là lén tới, cho nên ngươi cũng đừng nói với cung chủ, nếu không hai ta nhất định sẽ bị giam vào phòng tối." Tiểu Ngôn bị San Kỳ hù, sao mình lại bốc trúng một người sư tỷ như vậy? Có chút khiếp đảm kéo kéo San Kỳ, tỏ ý cần phải trở về. San Kỳ lại ghét bỏ nhìn nàng một cái, tiểu sư muội này thật đúng là nhát gan, chỉ cần nàng không nói, mình không nói, ai biết bọn họ tới nơi này chứ.

"Tiểu Ngôn, kỳ thực người mà ta muốn mang tới đây nhất là Đại sư tỷ, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi."

Người mới vừa rồi mặt còn đắc ý, đột nhiên đổi thương cảm, để cho Tiểu Ngôn quan tâm nhìn về phía nàng. Nàng nhớ San Kỳ từng nói với mình "Đại sư tỷ là của nàng, không cho phép tranh với nàng." Giờ phút này thấy nàng nhắc tới Minh Ngọc, lại biến thành bộ dáng tịch mịch, để cho Tiểu Ngôn lần đầu tiên tự hỏi. Kết quả rút ra được là San Kỳ cùng Minh Ngọc tỷ muội tình thâm, cho nên San Kỳ rất thích Minh Ngọc.

An ủi vỗ vỗ vai nàng, San Kỳ giương mắt nhìn, không nhịn được than thở trong lòng.

"Xin lỗi, không nên cùng ngươi nói những thứ này."

Tiểu Ngôn lắc đầu, tỏ ý không sao. Chỉ chỉ đường trở về, nghĩ nói với San Kỳ cần phải trở về. San Kỳ gật đầu một cái, tuy rằng đoạn thời gian này sẽ không có ai tìm mình, bất quá người bên cạnh thì chưa chắc, cung chủ bảo bối đồ đệ này vô cùng, còn kém không buộc lên trên người, đi đến chỗ nào cũng cho nàng đi theo. Ngay sau đó gật đầu một cái, hai người mới cùng nhau trở lại đường về.

San Kỳ ở lối rẽ cùng Tiểu Ngôn cáo biệt, chạy thẳng tới Ức Tích Các. Bình phục hô hấp mới đẩy cửa vào.

"Đại sư tỷ." Thanh âm vang dội, đã sớm không còn sầu thương ban nãy.

Minh Ngọc chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại cúi đầu bận bịu châm tuyến trong tay.

"Sư tỷ thêu cái gì vậy?" San Kỳ đã thành quen thái độ của người này, tự mình xích lại gần nàng.

"Khăn tay."

"Cho ta sao?" San Kỳ vô sỉ mặt dày nói đùa, tuy rằng biết rõ nàng không thể nào đưa cho bản thân, nhưng lại luôn ôm một chút hy vọng. Giống như bản thân yêu nàng, biết rõ không được đáp lại nhưng vẫn như cũ đem mình vùi lấp vào chỗ sâu.

Minh Ngọc không trả lời, thoáng giương đôi mắt không tiêu cự nhìn chăm chú phía trước, tựa như đang nhớ lại điều gì.

"Sư tỷ?"

"Không sao." Nói xong, tầm mắt lại trở về châm tuyến trên tay. Trong phòng khôi phục lại an tĩnh như khi San Kỳ chưa tới. Một lát sau, Minh Ngọc mới cảm thấy có chút kỳ quái, San Kỳ này hôm nay sao an tĩnh như thế? Nghĩ tới đây, lại ngước mắt nhìn lên, bởi vì San Kỳ mỗi lần tới đều ngồi cùng một vị trí, cho nên nàng rất nhanh nhìn đến được vị trí của người kia, chỉ là đối phương nhìn chằm chằm mình làm cái gì?

"Ngươi rảnh rỗi quá thì có thể nhìn ít sách thuốc." Hảo tâm nhắc nhở.

"Ờ." Đáp ứng, lại không có động tác nào.

Minh Ngọc rất muốn coi thường ánh mắt kia, tiếc rằng không cách nào tập trung tinh lực.

"Lại muốn đi thủ cửa cung sao?"

Tuy rằng vẫn giọng nói nhàn nhạt, bất quá San Kỳ lại biết, đây là điềm báo Minh Ngọc tức giận.

"Sư tỷ, muội cái gì cũng không làm a?" Vô tội mở miệng.

Sắc mặt Minh Ngọc đột nhiên đen đi một phần, San Kỳ thấy vậy thầm nói không tốt, vội vàng đứng lên chuẩn bị chạy ra bên ngoài, lại ngoài ý muốn nghĩ tới một chuyện làm nàng vui vẻ: "Sư tỷ, tỷ có phát hiện không, có phải đã mấy ngày nay tỷ không ho khan?" Cái này ngược lại là nói thật, bản thân mỗi ngày đều tới đây, trước kia sư tỷ thi thoảng sẽ khó chịu ho khan một trận, chỉ là mấy ngày qua, nàng phát hiện sư tỷ không có chút khác thường nào.

Lời của San Kỳ cũng làm Minh Ngọc sinh nghi, nếu nàng không đề cập tới, bản thân cũng không chú ý. Cho dù chứng bệnh kia đột nhiên chuyển biến tốt, mấy ngày không ho khan, nhưng bản thân lại bị người áo đen kia cho ăn viên thuốc không rõ nguồn gốc, từ trong lời nói của người áo đen cũng có thể nghe ra thuốc này tuyệt không phải hay ho gì. Nhưng hiện tại lại ngược lại, không chỉ triệu chứng trước kia biến mất, mà ngay cả chuyện mình cho rằng sẽ phát sinh cũng chưa bao giờ xuất hiện, chỉ cảm thấy khó chịu vào đêm ăn thuốc, sau đó không có gì xảy ra nữa.

"Sư tỷ?" Không biết Minh Ngọc đang suy nghĩ gì, bất quá xem ra mình có thể ở lại.

Minh Ngọc buông xuống châm tuyến trong tay đứng dậy: "Theo ta đi tìm cung chủ."

San Kỳ cầu còn không được, tung tăng đi theo Minh Ngọc.

Sau khi cùng San Kỳ tách ra, Tiểu Ngôn có tật giật mình trở lại Trường Xuân Các, phát hiện sư phụ không ở đây, trong lòng thở phào một cái. Len lén chạy vào phòng mình, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi không bao lâu liền truyền tới một tràng gõ cửa, hù cho tay đang chuẩn bị cầm bút run một cái, lật đật đi mở.

Nhìn sư phụ ngoài cửa, Tiểu Ngôn có chút chột dạ lui ra để sư phụ tiến vào. Chút tâm tư nhỏ này không tránh được mắt Dung Âm, nhưng cũng không hỏi nàng làm sao. Bởi vì có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho nàng.

Từ ống tay áo lấy ra viên thuốc đưa đến trước mặt Tiểu Ngôn, tay khẽ run. Tiểu Ngôn không hiểu nhìn sư phụ, không biết đây là cái gì.

"Đây là thuốc sư phụ phối cho cổ họng của ngươi."

Dung Âm nói xong, trong mắt Tiểu Ngôn lại đảo qua một tia tâm tình nàng xem không hiểu.

"Nhưng mà sư phụ không biết có tác dụng hay không, Ngôn Nhi có nguyện ý uống?" Trong lời nói hiện ra hết lo lắng, thân là người đứng đầu Mạch Vân Cung, nàng lần đầu tiên không tự tin với thuốc mà mình phối hợp.

Tiểu Ngôn lại không trả lời, trực tiếp từ trong tay nàng cầm lên viên thuốc kia, lúc Dung Âm chưa kịp phản ứng đã liền nuốt vào trong bụng.

"Ngôn Nhi!" Bản thân còn do dự bất quyết, Tiểu Ngôn đã lại trực tiếp nuốt thuốc vào, cái này không thể nghi ngờ là khiến cho Dung Âm ngoài lo lắng ra phần lớn là cảm động, đồ đệ của nàng tín nhiệm nàng như vậy.

Tiểu Ngôn đưa lên một ý cười an ủi, muốn bảo sư phụ không cần lo lắng, Dung Âm rất hưởng thụ.

Không qua một khắc đồng hồ, Dung Âm mở miệng hỏi nàng có cảm giác khác thường hay không, thấy nàng lắc đầu, rốt cục cũng an tâm chút.

"Cảm ơn." Không có giấy bút, chỉ vạch một nét vào lòng bàn tay sư phụ.

Dung Âm lại cầm bàn tay mảnh khảnh kia, kéo lại gần ôm lấy Tiểu Ngôn. "Không cần nói cảm ơn sư phụ, Ngôn Nhi là đồ đệ ta, sư phụ về tình về lý đều nên đối tốt với Ngôn Nhi."

Bò vào trong ngực sư phụ, đầu đặt lên vai nàng, do dự đưa tay ra ôm lại đối phương, chỉ là ở nơi thị giác Dung Âm không nhìn thấy, trong mắt Tiểu Ngôn lóe lên một tâm tình làm người xem không hiểu...

"Cung chủ!"

Thanh âm kêu la om sòm này, trừ San Kỳ không còn ai khác, để cho hai thầy trò ôm nhau tách ra. "Ngôn Nhi, đi mở cửa." Tiểu Ngôn gật đầu một cái, đã khôi phục thành học trò ngoan trong lòng Dung Âm.

"Tiểu Ngôn?"

San Kỳ vốn dĩ vừa bị Minh Ngọc trừng không dám lớn tiếng ồn ào, nhìn thấy Tiểu Ngôn, nàng liền lại theo bản năng mở miệng.

Tiểu Ngôn chỉ chỉ phòng, tỏ ý sư phụ ở bên trong.

Minh Ngọc và San Kỳ sáng tỏ, cất bước đi vào.

"Cung chủ." Minh Ngọc hành lễ kêu.

"Ngồi đi."

Minh Ngọc cũng không từ chối, trực tiếp ngồi đến bên cạnh Dung Âm.

"Đệ tử muốn xin cung chủ bắt mạch cho đệ tử." Nhàn nhạt mở miệng.

Nhìn Minh Ngọc, Dung Âm trong lòng hoảng hốt, mấy ngày nay bận bịu chuyện Ngôn Nhi, bản thân ngược lại sơ sót Minh Ngọc. Không nói gì, ngón tay nhỏ nhắn trực tiếp dò mạch đập. San Kỳ khẩn trương nhìn cung chủ, thấy nàng đầu tiên là mặt ngưng trọng sau đó lại lộ ra mấy phần vui mừng, liền có chút gấp gáp hỏi: "Cung chủ, Đại sư tỷ ra sao?" Lại bị Minh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn một cái.

Dung Âm không xác định thu hồi tay, lần này sắc mặt lại vui mừng thêm mấy phần.

"Minh Ngọc, mấy ngày nay có còn khó chịu?"

Minh Ngọc cau mày nói: "Không có. Ngay cả triệu chứng ho khan hàng năm cũng mất."

"Có ăn qua thuốc gì không?"

Minh Ngọc nghi hoặc, song vẫn quyết định không đề tới chuyện đêm đó. "Không hề."

"Tuy rằng ta vẫn hơi nghi ngờ, nhưng lại có thể xác định, bệnh cũ của ngươi đã hoàn toàn khỏi rồi!" Có chút không che giấu được hưng phấn, Dung Âm vui vẻ nói.

San Kỳ cũng đầy mặt không thể tin, mở miệng như xác định: "Cung chủ, người nói là thật sao?!"

"Ừ."

Hai người đều rất cao hứng, duy chỉ có Minh Ngọc rơi vào trầm tư, lòng nghĩ: Chẳng lẽ bởi vì thuốc mà người áo đen kia cho mình vừa vặn dung hợp với chứng bệnh? Nhưng lại cảm thấy không thể nào, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?

"Minh Ngọc, chuyện này ta cũng cảm thấy không đơn giản, cho nên trước quan sát một đoạn thời gian, chúng ta định luận lại sau."

Minh Ngọc đồng ý gật đầu một cái, tạ ơn sau đó cáo lui.

Đợi sau khi hai người rời đi, Dung Âm mới nhớ ra Tiểu Ngôn.

"Ngôn Nhi?"

Luôn luôn đứng ở một bên Tiểu Ngôn nghe sư phụ kêu mình, mặt tươi cười đến gần. Nghẹo đầu, chờ sư phụ nói.

"Ngôn Nhi có lời gì muốn nói với sư phụ sao?"

Bị hỏi, trong mắt Tiểu Ngôn lóe lên vẻ khẩn trương. Hướng về sư phụ khoát tay lia lịa, không ngờ cử động này ngược lại làm Dung Âm càng sinh nghi.

"Không muốn nói?"

Lại vội vàng lắc đầu một cái. Rất sợ sư phụ hiểu lầm, nhanh đi lấy giấy bút.

"Tiểu Ngôn hôm nay tự tiện xông vào cấm địa, xin sư phụ trách phạt."

Dung Âm nhìn hàng chữ này, chân mày nhíu chặt, nhưng trong lòng theo bản năng giải thích cho nàng, có thể là vô tình đi tới ngoài cửa cấm địa, nghĩ bụng Tiểu Ngôn cũng không thể nào chân chính tiến vào bên trong cấm địa, chỉ là Ngôn Nhi sao biết nơi đó là cấm địa, đoán chừng là có người mang nàng theo, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có San Kỳ nha đầu này, ngày mai phải nhắc nhở San Kỳ mới được. Nghĩ đến đây, cho Tiểu Ngôn một nụ cười an tâm.

"Không sao, về sau đừng tới gần là được."

Tiểu Ngôn cẩn thận gật đầu một cái,

"Sư phụ tốt nhất, Tiểu Ngôn thích nhất sư phụ!" Vội vàng ở trên giấy Tuyên Thành viết xuống một hàng chữ, Dung Âm thấy xong, khóe miệng không thể kiềm chế hiện lên một nụ cười.

"Sư phụ, Ngôn Nhi có thể hỏi người một vấn đề hay không?" Viết xong, có chút do dự đem giấy Tuyên Thành đưa tới trước mặt Dung Âm, Dung Âm cũng có chút hiếu kỳ Ngôn Nhi có vấn đề gì muốn hỏi mình.

"Ngươi hỏi đi, "

"Sư phụ không được tức giận."

"Được."

"Sư phụ tại sao không gả chồng? Là bởi vì không có người mình thích sao?"

Dung Âm kiểu gì cũng không nghĩ ra Ngôn Nhi sẽ hỏi một vấn đề như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng bởi vì Ngôn Nhi tròn mắt mong đợi, làm nàng không trốn tránh.

"Bởi vì... sư phụ đang đợi một người, một người mà sư phụ cũng không biết liệu có thực sự tồn tại hay không."

"Sư phụ rất thích hắn sao?"

"Sư phụ cũng không biết, chỉ là từ khi có ký ức, hắn đã ở trong lòng sư phụ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi ngay cả dáng dấp hắn ra sao sư phụ cũng chưa từng thấy qua." Theo lời nói, tâm tình dần dần đổi thấp, Tiểu Ngôn đứng ở một bên đem biến hóa của nàng nhìn vào trong mắt, động tác viết chữ trên tay cũng dừng lại. Tới gần bên cạnh sư phụ kéo kéo ống tay áo nàng, trong lòng trách cứ bản thân, tại sao phải hỏi vấn đề như vậy, lôi ra chuyện thương tâm của sư phụ!

Dung Âm lại đáp trở về một nụ cười an tâm, "Không sao, Ngôn Nhi không cần lo lắng." Tiểu Ngôn lại không tin, dứt khoát ăn vạ bên cạnh sư phụ, không muốn rời khỏi nửa bước.

Cảm thụ được động tác của người bên cạnh, Dung Âm cũng không lên tiếng nữa, nắm lấy tay Tiểu Ngôn, có mấy lời lưu lại trong lòng, không nói ra. Hết thảy nàng nói với Tiểu Ngôn đều là thật, chỉ là nàng không nói cho Ngôn Nhi biết, từ sau khi Ngôn Nhi xuất hiện, khoảng trống trong lòng hơn hai mươi năm đã được lấp đầy, mà người nàng luôn luôn tìm kiếm, dường như đã tới bên cạnh nàng.

"Ngôn Nhi, có nguyện luôn luôn bồi bên cạnh sư phụ?"

Vốn cho rằng đối phương sẽ không chút do dự gật đầu, Tiểu Ngôn lại bất ngờ ngoài dự đoán không có động tác, chỉ ngẩn người nhìn nàng. Nơi mềm yếu nhất trong lòng giống bị thứ gì đâm đau nhói, là không muốn sao? Nàng không dám tưởng tượng nếu có một ngày Tiểu Ngôn thật sự rời khỏi mình, mình sẽ như thế nào...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro