Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Không muốn học thêu thùa

"Anh Lạc a, ngươi tử tế cùng dì nói một chút gần đây ngươi xảy ra chuyện gì. Thế đạo này người xấu rất nhiều, chúng ta không thể thấy người ta nói gì cũng đều tin." Hồ Tịch Nhi thương tiếc đem Ngụy Anh Lạc ôm vào trong lòng.

Ngụy Anh Lạc cảm thấy Hồ di hiểu lầm to, bụng đúng lúc phát ra tiếng rột rột, nàng ngước lên gương mặt nhỏ ngây thơ, "Hồ di, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói không?"

Nếu thật sự giải thích những kỳ ngộ trong khoảng thời gian này của nàng, vài ba lời nói rõ ràng thế nào được.

Hơn nữa, mớ thịt giòn kia quá thơm. Nàng đói thảm rồi.

"Mèo tham ăn, ngươi chờ ta làm thêm một đĩa đậu hũ ma bà cùng thịt xào đậu nành, chúng ta lập tức dọn cơm. Vị ân nhân cứu mạng kia của ngươi tửu lượng như thế nào?"

Hồ di hướng Ngụy Anh Lạc nháy mắt, nhỏ giọng hỏi.

Nàng ở đây có rượu thuốc vô cùng ngấm, người bình thường dính một chút rất nhanh gục. Là nàng thường ngày dự trữ sẵn, chuẩn bị ứng đối du côn lường gạt hoặc là dùng lúc nguy cơ.

Nam nhân bên ngoài kia, tuy rằng mang một bộ mặt em bé thành thực, nhưng vóc người uy vũ hùng tráng. Không chừng là một kẻ xấu biết người biết mặt không biết lòng.

Nàng phải thừa dịp hiện tại Anh Lạc vẫn còn ở bên cạnh, trước đánh ngã nam nhân kia, chờ xác định Anh Lạc không bị uy hiếp, nàng mới xem có nên đem người này đưa đến quan phủ hay không.

"... Hồ di, ngài thật đừng suy nghĩ quá nhiều. Nếu hắn uống say, sẽ trở ngại chuyện của ta a." Ngụy Anh Lạc không biết làm sao, xoa xoa ấn đường, cười khổ giải thích.

Nàng biết, bản thân nếu như không nói rõ ràng, Hồ di khẳng định lại hoảng loạn đoán mò, dứt khoát nhân lúc này nói rõ quan hệ lợi hại trong đó.

"Hắn là sư phụ ta phái tới bảo vệ ta."

"Ngươi thật bái một hòa thượng làm sư phụ?"

"Ừ. Sư phụ ta ngài cũng đã nghe nói qua."

"Người nào?" Hồ Tịch Nhi ở trong đầu lục soát, tổ tiên nàng đều tin đạo giáo, đối cao tăng phật môn biết rất ít. Thật có thể để cho nàng biết, chỉ có một vị.

Trong mắt lộ ra kinh hãi, Hồ Tịch Nhi sợ run ngẩn ra, "Anh Lạc, chẳng lẽ là thánh tăng Pháp Từ?"

"Ừ, " Sư phụ quả nhiên là một hòa thượng rất có cảm giác tồn tại ở Đại Thanh. Ngụy Anh Lạc nhất thời không biết nên đắc ý hay nên khóc. Thịt giọt thịt xốp cái gì, nhất định phải rất nhiều năm đều không thể đụng vào.

"Hắn không phải trước nay không thu tục gia đệ tử sao? Huống chi, ngươi còn là một bé gái." Phật môn thanh tịnh, tuy rằng cũng có nữ tín đồ, nhưng trước nay chưa từng nghe qua còn có thể thu nữ đồ đệ.

Hồ Tịch Nhi hoài nghi rằng, Tiểu Anh Lạc thuần chân ngây thơ bị một nhóm lường gạt có dự mưu theo dõi.

Nhưng nhóm người kia mưu đồ cái gì?

Nàng nghi ngờ sờ sờ đầu tóc đen nhánh bóng mượt của Anh Lạc, "Anh Lạc a, nghe dì, chuyện làm đồ đệ hòa thượng nghe đã thấy không đáng tin cậy. Cơm nước xong, dì đưa ngươi trở về. Ngươi cùng chị ngươi học một ít nữ hồng thêu thùa, so với cái gì cũng tốt hơn."

Ngụy Anh Ninh tỷ tỷ Ngụy Anh Lạc là người có phúc, dáng dấp đẹp mắt lại hiền huệ, tay nghề công phu thêu thùa xinh đẹp nổi tiếng đường hẻm này. Để cho Anh Ninh dẫn theo Anh Lạc, Anh Lạc về sau nhất định có thể tìm được nhà chồng tốt.

"Không, ta không muốn học thêu thùa." Ngụy Anh Lạc bướng bỉnh, "Cho dù tay nghề thêu đệ nhất thiên hạ thì thế nào, vẫn là phải sống trong phán xét của đám nam nhân, một đời không được tự do. Dựa vào cái gì nữ nhân cứ phải hiền lương thục đức."

"Anh Lạc, ngươi ——" Hồ Tịch Nhi giật giật môi, vội vàng che miệng Ngụy Anh Lạc.

Lời nói thoát ly đường lớn như vậy, nàng quả thực không cách nào tưởng tượng, là một tiểu cô nương tám tuổi nói ra.

Ngụy Anh Lạc gỡ ra tay ở ngoài miệng, nghiêm túc nói: "Hồ di, Anh Lạc tuy rằng thích ngài, nhưng không muốn cùng ngài vì chuyện này phát sinh không vui. Ngài từng nói với Anh Lạc, chỉ có thật tâm thích một chuyện, mới có thể làm xong chuyện ấy. Anh Lạc hiện tại nói cho ngài, ta ghét thêu thùa. Học nó chẳng qua là muốn để cho cha có thể thấy ta cố gắng, cũng có thể thích ta như thích tỷ tỷ mà thôi. Nhưng bây giờ, ta cảm thấy không cần thiết. Hắn và rất nhiều người, đều không đáng giá được ta cùng tỷ tỷ thích."

"Anh Lạc!" Hồ Tịch Nhi lắc đầu, thương tiếc: "Dì biết ngươi ở Ngụy gia chịu ủy khuất, thế nhưng đó là cha ngươi. Ngươi không cần nói lời châm lòng người như vậy."

"... Cha ta hắn muốn đem chị ta đưa vào cung làm người hầu." Nhắm hai mắt, Ngụy Anh Lạc thoáng qua tàn khốc dưới đáy mắt, "Hắn một chút cũng không biết thương yêu luyến tiếc chị ta, trong đầu chỉ biết ích lợi gia tộc."

"Cái này..." Hồ Tịch Nhi mắt ửng đỏ, ai thán, "Ngụy Thanh Thái đáng chết này, trong nhà cũng không phải không nuôi nổi khuê nữ, đem Anh Ninh đưa đến thâm cung ăn thịt người làm cái gì?"

Thời điểm nàng trẻ tuổi, bởi vì nhà nghèo, hai người em trai không có tiền lập gia đình, liền bị cha mẹ kéo vào cung làm cung nữ.

Đoạn thời gian kia, nàng ngày ngày quỳ gối trước người khác làm cho đầu gối sưng đỏ không nói, còn phải được bữa sớm lo bữa tối, không biết bản thân sẽ bởi vì câu nào đắc tội với người mà rơi đầu.

Tiền tích trữ mỗi một tháng, đều nhờ người gửi về nhà, để cho Đại đệ Nhị đệ có tiền cưới vợ.

Nhưng ủy khuất, lại chỉ có thể tự một mình chịu đựng.

Thật vất vả đến hai mươi mấy tuổi được thả ra ngoài cung, nàng đã qua tuổi gả chồng. Cũng không muốn gả, nhưng cha nương nàng lại thấy tiền sáng mắt, sau lưng nàng đem nàng hứa hôn cho một tên đồ tể. Còn vì để cho nàng có thể cùng tên đồ tể kia động phòng, hạ thuốc mê nàng.

Nếu không phải người tỷ muội của nàng, cũng chính là mẹ Ngụy Anh Lạc trượng nghĩa, đem nàng cứu đi để cho nàng rời khỏi nơi thương tâm kia, lại còn cho nàng lộ phí trốn ra ngoài, nàng cũng sẽ không ở trên đường chạy trốn gặp phải người yêu thật lòng.

Hai người cùng nắm tay nhau hồi kinh, đối mặt với tên đồ tể cùng đôi cha mẹ chán ghét...

Suy nghĩ xa xôi, vận mệnh của Ngụy Anh Ninh cùng bản thân trùng hợp một chỗ, trong lòng Hồ Tịch Nhi vừa đau vừa chát.

Bản thân là một trưởng bối, nếu như không thể bảo vệ con gái của bạn thân, nàng sống có ý nghĩa gì.

Nói liền làm, Hồ Tịch Nhi xốc lên dao phay trên tấm thớt, hung dữ nói: "Lão cha kia của ngươi hôm nay ở nhà không? Dì thay các ngươi tìm lại công đạo."

------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro