Chương 16: Vệ Thất là sự tồn tại như thế nào
Hai kiếp làm người, tình thương của cha có lẽ là thứ mà Ngụy Anh Lạc vĩnh viễn không có được.
Nếu đã không có được, vậy thì không cần nữa...
'Ta một chút, nửa chút cũng không thèm khát loại cha như vậy.' Ngụy Anh Lạc tự nhủ, nàng không cho phép bản thân thật sự giống như đứa con nít tám tuổi, tham luyến tình yêu của cha mẹ chốn nhân gian.
Nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Tỷ tỷ, ngươi có theo ta đi hay không?" Ngụy Anh Lạc lặp lại một lần, ánh mắt ổn định, không chút nghiêng lệch nhìn Ngụy Anh Ninh mặt lộ vẻ khó xử.
"Anh Lạc, ngươi đừng làm tỷ tỷ khó xử." Ngụy Anh Ninh nhỏ giọng nói, giữa cha và muội muội, nàng quả thực khó lựa chọn.
"Ngươi không thể vì tỷ tỷ, cùng cha nhận sai, hảo hảo trở lại cùng nhau sao." Ngụy Anh Ninh giọng mang nức nở, nàng thật hoài niệm Anh Lạc trước kia, ngoan ngoãn ngọt ngào lại hiểu chuyện, cho dù chịu ấm ức, trước nay cũng sẽ không nói ra với cha những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
"Không thể." Ngụy Anh Lạc quật cường nói, "Tỷ, chuyện này ta không sai. Ngươi cũng không sai, chúng ta ai cũng không cần nhận sai."
"Anh Lạc, ngươi có biết, một nữ hài không có gia đình che chở, ở bên ngoài sẽ gặp phải cái dạng trắc trở gì hay không?" Ngụy Anh Ninh quả thực nghĩ không ra, muội muội mình sao lại cứng đầu như vậy.
"Cha dù sao cũng là người sinh chúng ta nuôi chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật muốn vứt bỏ cha bước vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa sao? Ngoan, cùng tỷ tỷ vào nhà, tỷ tỷ làm đồ ăn cho ngươi."
"Tỷ, cái nhà này, bởi vì có ngươi, nên mới là nhà của ta. Hắn trước nay đều không thích ta, ta cũng không thích hắn. Nếu như tỷ muốn ở lại cái nhà này, về sau sẽ bị hắn an bài gả cho người mình không thích, trôi qua một đời. Tỷ nguyện ý không?"
Ngụy Anh Lạc biết ý tưởng của Ngụy Anh Ninh, đại khái ở trong lòng tỷ tỷ, nàng vĩnh viễn là muội muội không hiểu chuyện cần tỷ tỷ an bài hết thảy.
Tỷ tỷ muốn bảo vệ nàng, cho nàng một cơ hội cùng cha bắt tay giảng hòa.
Nhưng cơ hội này, nàng không muốn.
Nàng không muốn lùi bước, để mặc tỷ tỷ bị người thao túng vận mệnh, chết một lần nữa.
"Tỷ hiện tại không muốn cùng ta đi phải không?" Ngụy Anh Lạc sâu hít hơi, bình tĩnh nói, "Vậy ta đi." Nàng sợ mình đợi tiếp nữa, sẽ cùng tỷ tỷ phát sinh tranh cãi.
Dứt khoát đi trước, ở bên ngoài tìm cái lữ quán ở lại một chút, nghĩ biện pháp dụ tỷ tỷ ra khỏi nhà.
"Anh Lạc..." Ngụy Anh Ninh vừa hổ thẹn, vừa sắp bị Ngụy Anh Lạc tức khóc.
"Một đứa trẻ như ngươi mới bao lớn, sao lại không chịu nghe lời vậy chứ. Hoàng thành lớn như thế, ngươi chạy đi đâu? Tỷ tỷ nuôi lớn ngươi dễ dàng sao, sao ngươi muốn ép ta như vậy..."
"Đúng. Đồ nhãi con vô ơn." Ngụy Thanh Thái vẻ mặt không kiên nhẫn, bổ sung một câu: "Để ta xem ngươi chạy đi đâu, đồ con nít lông tóc không đủ. Ngoan ngoãn cùng lão tử quỳ xuống nhận sai, lão tử là cha ngươi, vẫn chịu nổi một lạy của ngươi."
Ngụy Anh Lạc ha hả cười nhạt, thật sâu nhìn Ngụy Anh Ninh một cái, bước đi không quay đầu lại.
Đi ra cửa viện, nàng còn cố ý đem cửa đóng rầm một cái, đập thật mạnh.
Sau khi ra cửa, Ngụy Anh Lạc do dự một chút, đang suy nghĩ xem mình đi đâu thì thích hợp nhất.
Lại nghe được bên trái có động tĩnh.
Nhìn, hù.
Mấy lão già ăn mặc sĩ diện, trố mắt nhìn nhau, vừa thả xuống cái tay đang vịn trên tường.
"Còn chưa nhìn đủ sao."
Ngụy Anh Lạc ngoài cười trong không cười nhìn bọn họ một cái, ôn nhu nói: "Anh Lạc không phụ mọi người mong đợi, cuối cùng không có nhà để về rồi. Mấy vị thúc bá nếu đã nhân nghĩa, thích quản chuyện trong nhà người ta, vậy Anh Lạc sau này ăn ở áo quần đi lại đều dựa vào các thúc bá. Ta hôm nay về nhà ai ăn uống đây?"
Nàng vốn định ở trước mặt tỷ tỷ diễn làm cho bản thân thật thảm, để cho tỷ tỷ thương tiếc mình, cùng nàng đi trước.
Nhưng có ông cha cặn bã ở đây, nàng đầy bụng lửa giận cùng bực bội không cách nào ẩn nhẫn.
Nếu có thể hầu hạ bên gối cha mẹ, gia đình hòa thuận, phụ từ mẫu hiếu, ai nguyện ý tự mình gánh vác sinh nhai, đi làm pháo nổ chứ.
Hiện tại mấy con heo mập chỉ biết ra vẻ đạo mạo nói đạo lý lớn này rơi vào tay nàng, cũng đừng trách nàng không khách khí, tạm thời vung tay hả giận.
"Ai, ai muốn thu dưỡng ngươi cái đồ nghiệt... đồ vật như vậy." Tộc trưởng cũng chính là đại bá của Ngụy Anh Lạc, vốn muốn giống như Ngụy Thanh Thái mắng Ngụy Anh Lạc là nghiệt chướng.
Nhưng thấy nhãi con này khí định thần nhàn, bộ dáng ngoài cười trong không cười nhìn mình, còn có tròng mắt đột nhiên rét lạnh kia, trong nháy mắt sau lưng hắn ướt đẫm.
Đáng sợ, quá đáng sợ.
Ánh mắt của bé gái này, quả thực so với Vương lão tam chuyên tử hình tội phạm ở đầu chợ còn tàn bạo hơn.
Đây là ánh mắt của một đứa bé sao?
Ngụy gia tộc trường có nhãn lực, nhìn thấu được Ngụy Anh Lạc không dễ chọc.
Nhưng Ngụy lão nhị mắt kém, thấy đứa con nít này dựa vào miệng lưỡi bén nhọn, đem mặt mũi của ba đại lão gia cộng lại cũng gần một trăm mấy tuổi bọn họ hung hăng giẫm dưới lòng bàn chân, trong lòng rất tức tối.
Nhất thời giận dữ, hắn quên mất chuyện lão Tam ở trong viện bị người ném ra ngoài, không thèm đoái hoài đến tiền lệ bi thảm vừa mới nhìn thấy, tay chỉ Ngụy Anh Lạc chửi như tát nước.
"Ngươi đúng là đồ tang môn tinh, trước khắc chết mẹ ngươi, hiện tại lại muốn tức chết lão cha thúc bá ngươi. Ngươi sớm một chút cút đi! Rời khỏi Ngụy gia, chúng ta cũng không cần đồ xui xẻo nhà ngươi. Ta nói cho ngươi biết, đi ra ngoài cũng đừng trở lại, nếu không ta..."
"Ngươi cái gì?" Vệ Thất nghe không nổi nữa, từ góc xó nào đó ung dung bay xuống. Thần thông xuất hiện trước mặt Ngụy Anh Lạc, đem nàng bảo hộ ở sau lưng.
"Các ngươi đều không biết ngượng sao? Một đám ngu xuẩn cộng lại năm sáu trăm cân, lại muốn so đo tính toán với một đứa con nít. Ngươi có tin hay không, ta trong chớp mắt đánh cho các ngươi khóc ròng."
Hắn vặn cổ một cái, cố ý đem quả đấm to như bao cát ở trước mắt bọn họ giơ giơ, cười khoe hàm răng trắng, "Có muốn thử một chút hay không?"
Ức hiếp kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh là bệnh chung cả ba huynh đệ Ngụy gia.
Cho dù không phục, bọn họ cũng phải giữ chặt cái mông, không để cho mình ở trước mặt nam nhân hùng tráng kia, phóng ra dù chỉ một tiếng rắm.
Ai biết nam nhân thổ phỉ này, có bắt chẹt tiếng rắm mà bọn họ vô tình thả ra, cho rằng bọn họ dùng rắm để nói thay chữ 'Không' hay không.
Bọn họ thật đúng là đoán đúng rồi, Vệ Thất là một trong mười hai ẩn vệ mà gia tộc Phú Sát phân phối cho Phú Sát Dung Âm, tính tình bạo nhất.
Trị giá võ lực cao nhất, nhưng thổ phỉ mười phần, xem ra rất khó thân cận.
Phú Sát Dung Âm vốn dĩ định phái nữ ẩn vệ duy nhất —— Vệ Lung tới bảo vệ Anh Lạc, nhưng Vệ Lung bởi vì nàng lần này xuất cung thiếu chút nữa xảy ra chuyện, vô cùng tự trách. Bày tỏ tuyệt không rời khỏi nàng nửa bước.
Mà Vệ Thất thì chủ động xin đi, còn lấy lý do ba đứa em gái trong nhà mình đều do huynh trưởng là hắn một tay nuôi lớn, nói rằng với tư cách là người đã quen với việc nuôi dưỡng bé gái, muốn làm hảo hộ vệ của Anh Lạc.
Hắn vì để bắt lấy nhiệm vụ này, còn bảo đảm, nếu như Anh Lạc không tín nhiệm hắn, hắn cũng liền quy y xuất gia, phụng bồi Ngụy Anh Lạc ở Hương Sơn Tự tu hành.
Vệ Thất được gọi là Ô Mao Sư Vương, một đầu tóc sư tử đen nhánh, là thứ Vệ Thất bảo hộ nâng niu như bảo bối.
Nhưng hắn đều chịu vì Anh Lạc mà từ bỏ, không chỉ làm những người khác trong đám ẩn vệ kinh ngạc, Dung Âm cũng sinh lòng cảm động.
Nàng ngay trước mặt tán dương hắn trung thành đáng khen, gật đầu đáp ứng hắn, cũng hứa, chỉ cần Vệ Thất thay nàng hảo hảo che chở Anh Lạc tu hành không xảy ra chuyện, nàng sẽ tìm cho ba người em gái của Vệ Thất mỗi người một đoạn nhân duyên tốt...
Nhưng Dung Âm không biết, Vệ Thất hắn chịu bỏ qua cẩm tú tiền đồ đi theo Ngụy Anh Lạc, thật ra là bởi vì một mục đích khó mà mở miệng.
Đó chính là ——
Tác giả có lời muốn nói:
—— tiểu kịch trường sâu răng ——
Hoàng Hậu: (ánh mắt u oán) "Vệ Lung, bổn cung sao cứ cảm giác phái Vệ Thất đi chiếu cố Anh Lạc không đúng lắm?"
Vệ Lung: (cúi đầu, cung kính) "Chủ tử yên tâm, Vệ Thất trên phương diện nam nữ không dùng được. Anh Lạc tiểu thư sẽ không có gì trở ngại."
Hoàng Hậu: (mặt đỏ sặc) "Khụ... Bổn cung nào phải lo lắng cái này." Oán thầm: Anh Lạc thích chính là mỹ nhân dạng như bổn cung.
Vệ Lung: (nghi ngờ) "... Vậy ngài lo lắng là..."
Hoàng Hậu: (nghiêm trang) "Bổn cung là lo lắng, Vệ Thất tính cách tùy ý không câu nệ, khí chất cường đạo mười phần, liệu có đem Tiểu Anh Lạc hiền lành đơn thuần chạy lệch lên trời hay không."
Người nào đó từng vô tình thấy Ngụy Anh Lạc sửa trị người khác ôm trán ha hả, đưa mắt nhìn trời: "... Nương nương nói phải."
--------
Ed: 9h còn một ヾ( 'ー')シφ__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro