Chương 15: Lựa chọn nàng, hay là hắn?
"Cha!"
Ngụy Anh Ninh cuối cùng không đành lòng, vịn tay Ngụy Anh Lạc đứng lên, liền muốn đi đỡ Ngụy Thanh Thái.
"Tỷ, ngươi chờ một lát." Ngụy Anh Lạc đè lại Ngụy Anh Ninh, thấp giọng nói: "Nói cho ta biết rốt cuộc làm sao? Người kia tại sao muốn đánh ngươi."
Sói con Ngụy Anh Lạc, hung dữ thù dai.
Hành vi muốn đánh chết tỷ muội các nàng ban nãy của cha nàng Ngụy Thanh Thái, đã hoàn toàn làm nàng tổn thương. Nàng đối Ngụy Thanh Thái ngay cả cha đều không gọi, chỉ hời hợt dùng "người kia" để ám chỉ.
"Anh Lạc, " Ngụy Anh Ninh cúi đầu cười khổ, "Chuyện này là ta không đúng." Thì thầm bên tai Ngụy Anh Lạc, vừa xấu hổ vừa buồn bã nói cho Ngụy Anh Lạc chuyện đã xảy ra.
Nàng đêm qua bởi vì Từ đại ca, nghĩ ngợi cả buổi tối, cơ hồ một đêm không ngủ.
Trời chưa sáng liền dậy, mượn cơ hội đi đầu hẻm mua bánh rán, gõ cửa nhà Từ đại ca, nghĩ hỏi rõ hắn rốt cuộc ý gì, có phải cũng có ý với nàng.
Thời điểm gõ cửa, lại bị Nhị bá nhìn thấy.
Nhị bá không nghe nàng giải thích, trực tiếp quở trách nàng bại hoại môn phong, nói nàng không biết xấu hổ không có chút đoan trang dè đặt nữ tử Ngụy gia nên có.
Còn đem chuyện nói cho cha.
Nên mới chọc cha mất mặt, muốn giáo huấn nàng...
"Anh Lạc, nói cho cùng là ta không cân nhắc chu toàn." Ngụy Anh Ninh than thở, "Cha là bởi vì vậy mới giận dữ..."
"Đủ rồi! Tỷ tỷ ngươi chớ tự trách. Chuyện này ngươi không có làm khác người." Tay nhỏ che miệng Ngụy Anh Ninh, Ngụy Anh Lạc liếc mắt một cái về phía Ngụy Thanh Thái bị tráng hán dọa sợ không dám nói lời nào, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét.
"Không nói đến việc nam chưa cưới, nữ chưa gả. Các ngươi chỉ là đơn thuần thích nhau, lại không có hẹn nhau bỏ trốn hay trực tiếp tự định chung thân. Người kia không hỏi rõ ràng một tiếng, đã chạy qua cầm roi đánh ngươi để kiếm chút thể diện ở chỗ thúc bá Ngụy gia. Nhà như vậy, chúng ta không cần lưu lại nữa, chúng ta đi."
Nàng còn tưởng tỷ tỷ làm chuyện gì tội ác tày trời, mới bị cha nàng Ngụy Thanh Thái đại nghĩa diệt thân như vậy.
Không ngờ, chỉ là bởi vì đám thúc bá bêu xấu.
Một sự tình nho nhỏ vu cơ không căn cứ, đã muốn đòi mệnh tỷ muội bọn họ.
Cái nhà này tuyệt không thể nán lại nữa.
Nếu không đến lúc đó cho dù nàng ngăn được tỷ tỷ vào cung, tỷ tỷ vẫn sẽ bị cha tùy ý gả cho một hương thân làm tiểu thiếp, cả đời không nhìn thấy được mặt trời.
"Tráng sĩ, có thể đến gần đây nói chuyện hay không?" Ngụy Anh Lạc cất giọng.
Ngụy Anh Lạc không nhận ra được địch ý trên người tráng hán này. Người này võ nghệ cao cường, lại trong lúc nguy nan kịp thời xuất thủ, giải cứu nàng và tỷ tỷ. Trong lòng nàng vào trước là chủ đối hắn có chút hảo cảm.
Người này, có phải là sư phụ giúp nàng tìm trợ thủ? Sư phụ nếu đã thần thông quảng đại, nhất định cũng tính ra được kiếp nạn nho nhỏ lần này của nàng.
Hoặc là, là nàng?!
Trong tròng mắt có thể thấy được vẻ mừng rỡ, Ngụy Anh Lạc đè nén xuống khóe miệng đang không ức chế được giơ lên, cười nói: "Có phải vị tỷ tỷ kia để cho ngài đến tìm ta?"
Nếu thật là nàng, nàng liên tiếp hai lần cứu tính mệnh mình, bản thân có phải nên hảo hảo báo đáp?
Một đời hứa hẹn quá khinh bạc, hai kiếp bầu bạn, hoặc đời đời đi theo có được không?!
Ai ngờ tráng hán không hề xoay người, đúng mực trả lời: "Ta chẳng qua chỉ là gia nô của chủ tử, không đáng để ý. Chủ tử lại có lệnh, muốn ta âm thầm bảo hộ ngài an toàn, cho đến khi ngài lên núi. Nhưng hôm nay ta đã phá giới, bởi vì chuyện khẩn cấp, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt người khác bị ngài phát hiện. Tiểu thư, ngài vẫn là đừng nhìn ta, ngài nhắm mắt một cái, ta biến cho ngài xem ảo thuật."
"..."
"Khụ... Ta không phải là một người trông mặt bắt hình dong." Ngụy Anh Lạc nắm tay dáng vẻ nghiêm trang. "Ngươi cũng đừng xem ta là con nít, dùng ảo thuật lừa gạt ta, chờ lát nữa vèo một cái bay mất dạng. Ngươi chỉ cần nói cho ta, chủ ngươi có phải là tiểu tỷ tỷ ta gặp hôm qua?"
Tráng sĩ không lên tiếng.
Ngụy Anh Lạc chậm rãi đi tới, "Ngươi chỉ cần trộm nói cho ta, để trong lòng ta có chút tính toán thôi. Rốt cuộc là sư phụ ta, hay là tiểu tỷ tỷ nhớ đến ta?"
Muốn biết là một chuyện, cố ý để cho người cha hờ của nàng biết nàng có người hậu thuẫn lại là một chuyện khác.
Cho dù là phe nào, cha nàng cũng phải tự cân nhắc phân lượng của mình, có chọc nổi hay không.
"Cô nương thông minh như vậy, không cần tiểu nhân giải thích nghi hoặc." Tráng sĩ lưu lại một bóng lưng rất lẫm liệt, "Có duyên gặp lại!"
Lần này, hắn là bay ngay trước mặt Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc giật khóe miệng một cái. Lại đem mặt chuyển hướng về phía Ngụy Thanh Thái đang kêu thảm tùy cho Ngụy Anh Ninh đỡ lên. Đi tới, hắng giọng một cái, lượm một nhánh cây đưa cho hắn, "Còn đánh nổi không?"
"Nghịch, nghịch nữ." Nhìn Ngụy Anh Lạc mặt nhỏ cười tủm tỉm, Ngụy Thanh Thái một tay nắm gậy, một tay vịn cái eo già. Vừa muốn đánh, vừa sợ mình lại bị đánh một lần. Nhất thời vạn phần xoắn xuýt.
Liếc một cái về phía chân trời nghĩ mà sợ.
Được rồi, hắn sợ rồi sợ rồi.
Cuối cùng, hắn thở dài một cái, bẻ gãy cành cây, cũng không thèm nhìn tới Ngụy Anh Lạc nữa, ngoắc Ngụy Anh Ninh: "Anh Ninh, đỡ cha đi gian nhà chính, lấy tới thuốc rượu cho ta. Đau chết ta."
"Cha, Anh Lạc còn nhỏ, ngài đừng giận cá chém thớt nó. Nó bởi vì quá lo lắng con, nên mới nói bậy." Ngụy Anh Ninh chịu đựng đau đớn sau lưng, khập khễnh đi đỡ Ngụy Thanh Thái.
"Im miệng, ta dạy dỗ không được nó chẳng lẽ ta dạy dỗ không được ngươi sao? Ngươi ở nhà cấm túc một năm, đàng hoàng chờ sang năm vào cung cho ta. Nó có bản lãnh, tự mình cút ra ngoài, ở bên ngoài sống hay chết, đều không quan hệ với ta." Nghĩ đến Đại ca cùng Nhị ca chế giễu, Ngụy Thanh Thái xoa xoa ấn đường, hung hăng khoét mắt nhìn Ngụy Anh Lạc.
Nếu đã không thể trực tiếp đánh, vậy hắn xử lý lạnh nhạt, đuổi nghịch nữ này ra ngoài chết đói được chưa.
"Cha...!" Ngụy Anh Ninh nóng lòng, hướng Anh Lạc nháy mắt, "Muội muội, ngươi cùng cha nhận sai, tỷ tỷ làm bánh ngọt ngươi thích nhất cho ngươi."
"Tỷ, ngươi thấy rồi đó. Hắn nói, có ta không có hắn, có hắn không có ta. Hắn sang năm còn muốn đưa ngươi vào cung, ngươi biết để cho ngươi vào cung là để cho ngươi làm gì không?"
Ngụy Anh Lạc ngẩng lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không sợ hãi, cố gắng bảo trì trấn định, nhưng bả vai run rẩy vẫn là bán đứng khẩn trương trong lòng.
"Tỷ tỷ, cùng ta đi, hay là ở với hắn?"
---------
Tác giả có lời muốn nói:
—— tiểu kịch trường sau này ——
Sau khi lên núi học tập chuyên sâu.
Pháp Từ thần long thấy đầu không thấy đuôi đột nhiên xuất hiện ở võ trường.
Pháp Từ: "Anh Lạc a, nếu như muốn chấm điểm cho thầy, mười điểm cao nhất, ngươi sẽ chấm mấy điểm?"
Ngụy Anh Lạc đứng trung bình tấn đã không còn vững, hữu khí vô lực nói: "Sư phụ, ba canh giờ rồi, có thể cho ta nghỉ ngơi không?" Nàng thật muốn cho lão lừa trọc này đánh âm điểm. Tại sao đệ tử khác, mỗi ngày chỉ đứng trung bình tấn nửa giờ, nàng lại phải lâu như vậy???
Pháp Từ vẻ mặt mong đợi: "Ngươi nói trước, nói cho thầy hài lòng, thầy cho ngươi đi nghỉ."
"Mười điểm." Anh Lạc trả lời ngay tức khắc, "Nhất định phải chấm mười điểm. Sư phụ yêu thích ta, Anh Lạc cảm kích rơi nước mắt."
Pháp Từ híp mắt: "Người xuất gia không nói dối, đây là lời trong lòng ngươi sao?"
"..." Lão lừa trọc đột nhiên biến sắc mặt, Ngụy Anh Lạc khổ sở cắn chặt hàm răng: "Vâng!" Chờ nàng học thành, nàng nhất định sẽ đem mấy lượt rút gân mà thứ trung bình tấn này ban cho, tặng lại hết cho lão già.
Éo, chân sắp gãy rồi...
"Vậy được, đây đều là chính miệng ngươi nói, ngươi một chút cũng không khổ, ngươi không muốn rời khỏi thầy."
Ngụy Anh Lạc: "...?"
Núp sau cây cột vốn định đi đón Anh Lạc về cung ở một đoạn thời gian, Hoàng Hậu thở dài: (buồn quá) "Hóa ra Anh Lạc càng thích Pháp Từ hơn, một chút cũng không nhớ đến ta ~ "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro