Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Đạo tặc hái hoa

Đi được vài ngày đường, lương khô hầu như không còn, cũng đã đến Dịch Châu. Dịch Châu so với Thần Dương Thành thì bình thường hơn , bất quá nơi này yên tĩnh so ra thật là tốt đẹp. Phố xá ngay ngắn có trật tự, chính là nơi nơi đều dán lệnh truy nã, truy nã là hái hoa tặc, người bị hại đều là thân mặc áo trắng, dấu hiệu nhận dạng là, mười bảy mười tám tuổi, hơn nữa đều là bị hiếp xong rồi giết, giết xong lại hiếp. Phạm Tư Vực nhìn chỉ cảm thấy buồn cười, đem bộ giáng người bị hại mô tả chi tiết như thế mà không đề cập đến diện mạo tên biến thái kia! Làm cho Đản Đản chú ý chính là diện mạo của người bị hại thật giống Phạm Tư Vực. Đản Đản đem Phạm Tư Vực kéo về dịch y quán , lúc này lấy ra khối ngọc cổ, chủ y quán liền càng bình dị gần gũi hơn , an bài cho các nàng chỗ ở, hứa hẹn có thể ở lại vô thời hạn, một ngày bao cơm ba bữa. Ai! Cùng là chịu ơn của sư phụ, nhưng sao hai chỗ lại khác nhau đến thế

Sắp xếp xong hành lý, Đản Đản liền lôi kéo Phạm Tư Vực tiệm bán tơ lụa, nói bóng nói gió muốn cho Phạm Tư Vực đổi bộ quần áo. Phạm Tư Vực tự nhiên biết ý đồ của hắn, trong lòng lại cảm thấy thật vui vẻ

“Ngươi đang sợ ta bị tên đạo tặc hái hoa kia hại sao?” Phạm Tư Vực hỏi. Xác thực chính là như thế, từ lúc các nàng tiến vào Dịch Châu, trên đường người đi đường đều nhìn Phạm Tư Vực cũng tỏ vẻ tự đáy lòng lo lắng.

“Hì hì! Đản Đản cũng là vì lo lắng tiểu mỹ nhân thôi!” Đản Đản ngượng ngùng nói.

“Không cần ngươi giả làm người tốt, bổn cô nương thật ra đang hy vọng hắn đến đây! Làm cho hắn lãnh giáo võ công của ta!” Phạm Tư Vực tự tin nói,“Còn có, về sau đừng có kêu ta tiểu mỹ nhân gì gì đó, nghe không được tự nhiên .”

“Thế ta phải gọi ngươi là gì? Đản đản còn chưa biết tên ngươi gì đâu?” Đản Đản hỏi.

“Ta gọi là gì ngươi không cần biết, về sau gọi ta là tiểu thư!” Phạm Tư Vực nói.

“Ta cũng không phải người hầu của nhà ngươi, mắc gì phải gọi ngươi là tiểu thư? Nói đi, ngươi phải nói cho ta biết ngươi tên gì! Nếu lại quan sai bắt, ta đây cũng có thể nói ra tên của ngươi a!” Đản Đản phản bác.

Nhớ tới ở Thần Dương Thành đêm đó, quả thật nên nói cho đại đầu đất, bằng không ai có thể tin tưởng chúng ta là một nhóm. Phạm Tư Vực thở dài:“Ta gọi là Phạm Tư Vực, nhưng ngươi không được gọi đến tục danh của ta!”

“Ta đây không gọi ngươi là tiểu thư!” Đản Đản đăng cái mũi liền lên mặt.

“Gọi ta tỷ tỷ là tốt rồi, dù sao ta cũng lớn tuổi hơn ngươi!” Phạm Tư Vực thỏa hiệp.

“Kia tỷ tỷ so với Đản Đản lớn hơn bao nhiêu tuổi a?” Đản Đản lại bắt đầu nghịch ngợm.

“Bí mật!” Phạm Tư Vực nói. Dứt lời, liền mang theo Đản Đản càn rỡ đi chợ mua lương khô cùng đồ dùng. Dọc theo đường đi, Đản Đản giống con chó nhỏ dường như bám lấy Phạm Tư Vực làm trung tâm, làm cho Phạm Tư Vực thật sự có ý tưỡng muốn trói hắn lại, bằng không chính mình còn phải phân tâm nhìn hắn. Mua xong đồ đạc, đã là chạng vạng, ánh tịch dương chiếu sáng khuôn mặt cười trắng nõn của Phạm Tư Vực, mặc dù đội cái khăn che mặt, nhưng càng tăng thêm vẻ đẹp tiên nữ của nàng, Đản Đản nhìn đến si ngốc ,

“Bẹp!”

 Một chút không lưu ý đã bị một cục đá dưới chân làm cho té đo đường

“Ha ha! Lớn già đầu như vậy mà đi không biết nhìn đường!” Phạm Tư Vực dừng lại hồi đầu nhìn Đản Đản.

Đản Đản đứng lên, phủi phủi đất trên người, nghịch ngợm nói:“Hì hì! Tỷ tỷ cười rộ lên thật là đẹp mắt!”

“Đi! Miệng lưỡi trơn tru! Còn không đứng đắn ta liền cắt lưỡi của ngươi!” Phạm Tư Vực có chút ngượng ngùng .

“Ta đang khen mặt ngươi đẹp mà!” Đản Đản cợt nhả.

“Ngươi cái tiểu bại hoại!” Phạm Tư Vực giả bộ sinh khí, còn giơ lên bàn tay hù dọa Đản Đản. Đản Đản thấy thế, vẫn là một bộ bất cần đời vui cười chạy hướng y quán.

Ban đêm, từng nhà đều tắt đèn ngủ, ngã tư đường một mảnh yên tĩnh, quả nhiên ngay tại này một mảnh yên. Phạm Tư Vực nằm ở trên giường nhắm mắt giả bộ ngủ, sớm cảm thấy được có người võ nghệ cao cường, còn thổi vào mê hồn hương. Qua hồi lâu, cửa nhẹ nhàng mở, không cần phải nói, khẳng định là có người tiến vào, còn đi bước hướng đến Phạm Tư Vực! Thật đúng lúc, nghẹn khuất mấy ngày nay liền có chỗ trút giận. Người nọ vừa đến gần bên giường, Phạm Tư Vực đột nhiên mở mắt ra, hung hăng đá một cước thật mạnh vào người kia, cho dù không phải nội thương, cũng phải vài ngày mới khỏi.

“A!” Người nọ một tiếng thét chói tai. Như thế nào nghe giống âm thanh của Đản Đản! Phạm Tư Vực chạy nhanh đi đốt đèn, quả nhiên là Đản Đản. Đản Đản ôm bụng đau lăn lộn nằm trên mặt đất

“Sao lại là ngươi a!” Phạm Tư Vực bước lên phía trước thăm hỏi,“Hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến chỗ ta làm cái gì?”

Đản Đản đau chảy hết cả nước mắt, Phạm Tư Vực cho xoa xoa bụng của hắn mới cảm thấy tốt lên.“Ta vừa rồi mót qua nên đi nhà xí, lại thấy trên nóc nhà ngươi có người, sợ ngươi có việc nên mới chạy tới .” Đản Đản nói.

“Ta sao lại không biết trên nóc nhà có người! Đang chờ hắn đến đây! Ngươi lại chạy vào ! Thật sự là càng giúp càng hỏng!” Phạm Tư Vực đau lòng vừa giận hỏa.

Lúc này Đản Đản ngửi ngửi xung quanh, đột nhiên trừng lớn hai mắt, thân thủ nhanh nhẹn che đi miệng mũi của Phạm Tư Vực.“Đây là Tây Vực mê hoa! Trăm ngàn đừng ngửi!” Nói xong chính mình liền hôn mê, Phạm Tư Vực vốn là dùng bế khí công, phỏng lúc thấy Đản Đản bị thương rất sốt ruột đã quên dùng, kêu Đản Đản vài tiếng cũng hôn mê.

Thời điểm tỉnh lại, hai người bị đưa ra ngoại ô, Đản Đản dựa vào cách đó không xa, chính mình bị trói cả tay cân, trước mặt một thân áo xanh nam nhân đang đứng, nương theo ánh trăng vừa thấy, người này đúng là ông chủ tiệm tơ lụa

“Nguyên lai ngươi chính là đạo tặc hái hoa?” Phạm Tư Vực có chút kinh hoảng.

“Hắc hắc! Đúng là tại hạ!” Hái hoa đạo tặc mị mị cười nói,“Ban ngày nghe cô nương nói muốn bắt ta, sợ tới mức tại hạ phải cho cô nương dùng mê hồn hương. Thật đúng là hay! Võ công thế kia thế nào lại bị trúng thuốc đây!”

“Kia xem ra là vinh hạnh của ta , đáng giá cho ngài dùng lượng nhiều như thế!” Phạm Tư Vực vừa nói, một bên tranh thủ cởi trói.“Ta xem này hương không đồng nhất bàn, có thể làm cho người ta toàn thân vô lực, ngay cả nội công đều sử không được.”

“Cô nương nói đúng! Đây là Tây Vực mê hoa! Ha ha! Chúng ta đừng lãng phí thời gian ! Thả lỏng đi, tại hạ nhất định ôn nhu đối đãi cô nương!” Hái hoa tặc sắc mị mị chậm rãi hướng Phạm Tư Vực tới gần.

Phạm Tư Vực giãy giũa khỏi dây thừng, nút thắt thật là có trình độ, cởi lâu như vậy còn không mở! Nếu khi cởi ra trước khi hắn khinh bạc chính mình thật đúng là phiền phức ! Này đạo tặc hái hoa cũng không phải thiện nam tín nữ gì, sớm nhìn ra Phạm Tư Vực cố gắng dây thừng , vì thế nói:“Cô nương cũng đừng phí công, tại hạ hệ dùng chính là cường đạo khấu! Cởi không ra !” Nhìn tay tên đạo tặc hướng chính mình, Phạm Tư Vực thật là có điểm hoảng. Mắt thấy tên đạo tặc hái hoa sẽ đụng vào người mình , nhưng đột nhiên dừng lại, nguyên lai là Đản Đản tỉnh, đi lại đây bắt được chân tên đạo tặc

“Ta tuyệt đối không cho ngươi chạm vào tiểu mỹ nhân của ta!” Đản Đản suy yếu nói.

“Ân?” Hái hoa tặc cũng bị dưới chân nhân hoảng sợ, không nghĩ tới tới tên một điểm võ công cũng không có này lại dám đến đây cản hắn.

“Không biết sống chết! Ngươi đừng sốt ruột! Ngươi là kẻ chết thay! Mau buông ra! Bằng không hiện tại sẽ giết ngươi! Cái tên không biết sống chết!” Hái hoa tặc mặt lộ vẻ hung hăng

“Không buông! Chính là không buông! Đánh chết cũng không buông!” Đản Đản nói. Nói xong đã bị hái hoa tặc đạp mấy đá thẳng đến hộc máu

“Đản Đản! Mau buông ra! Hắn sẽ giết ngươi!” Phạm Tư Vực lòng nóng như lửa đốt. Nhưng Đản Đản chính là không buông tay, ánh mắt khép hờ, bộ dáng bắt cần đời, mặc cho hái hoa tặc chà đạp, Phạm Tư Vực đau lòng nước mắt chảy ròng.

“Thật đúng là tình chàng ý thiếp a!” Hái hoa tặc cảm thấy mệt, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này thật cứng đầu! Lúc này Phạm Tư Vực cũng không kêu Đản Đản buông tay nữa , mà là chuyên tâm cởi dây thừng. Ngay tại lúc tên đạo tặc đang chuẩn bị một chưởng đánh chết Đản Đản, Phạm Tư Vực đã cởi được trói đánh một chưởng làm tên đạo tặc hôn mê. Chế phục được tên đạo tặc, Phạm Tư Vực vội vàng nâng Đản Đản dậy, nước mắt giống như nước Hoàng Hà thi nhau chảy xuống không ngừng. Sờ đến hơi thở, Đản Đản chính là ngất đi thôi, nếu thật sự đã chết, tâm của mình khẳng định là tan nát! Việc này không nên chậm trễ, mang theo Đản Đản cùng hái hoa tặc, một cước dùng “Mã đạp phi yến” Trở về y quán, người trong y quán báo quan, đạo tặc hái hoa bị bắt, công lao thuộc về y quán, người y quán cũng tự nhiên tận tâm cứu trị Đản Đản.

“U a!” Chờ ở ngoài phòng Phạm Tư Vực vừa nghe thầy thuốc thét to, lập tức vọt đi vào, kết quả trước mắt cảnh tượng rất làm người ta chấn động, lừa dối thật là lừa dối – Đản Đản chính là một nữ tử! Nhóm đại phu cho là người ta bất đắc dĩ, cũng liền lập tức trị liệu , thiên hạ này nữ phẫn nam trang không ít, cũng không phải lần đầu tiên gặp. Qua một trận, cứu trị thành công, uống xong thuốc, thoa xong dược, đem Đản Đản dàn xếp tốt, mọi người kéo Phạm Tư Vực đi ra báo cáo tình hình thương tích.

“Cô nương đừng lo lắng, tiểu ca …… Không phải, tiểu muội chính là bị ngoại thương, không chịu nửa điểm nội thương, vết bầm trên thân thể tu dưỡng mấy ngày có thể mất đi, thỉnh cô nương yên tâm!” Đại phu báo cáo xong liền để Phạm Tư Vực một người ở lại

Phạm Tư Vực lúc này tâm tình rất phức tạp, tâm thần hoảng hốt, giống như đầu bị sét đánh mấy trăm lần. Bị lừa gạt thật khổ sở a! Mấy ngày kế tiếp, Phạm Tư Vực tận tâm hết sức chiếu cố Đản Đản, tuy rằng nghiêm mặt, nhưng săn sóc tỉ mỉ, trên người vết bầm cũng rất nhanh tiêu biến! Trừ bỏ còn có mấy chỗ dấu vết, cái khác đều như trước giống nhau, hành động cũng như thế. Vì thế, liền quyết định tiếp tục đi . Rời đi y quán, từ y quán mang đi rất nhiều dược liệu, Đản Đản cùng Phạm Tư Vực một đường rời khỏi Dịch Châu, hướng đường tới Kiến An

“Ngươi là nữ tử, vì cái gì không nói sớm cho ta biết?” Đây là lần đầu tiên sau mấy ngày qua Phạm Tư Vực chủ động cùng Đản Đản nói chuyện.

“Ngươi như thế nào cũng cho rằng ta là nữ tử? người Vạn Hoa Cung cũng nói như vậy!” Đản Đản nói.

“Ngươi vốn chính là nữ tử, còn phải chờ người khác nói sao?” Phạm Tư Vực nói.

“Ta không tin đâu! Sư phụ nói ta chính là nam hài, còn kêu ta cưới vợ sinh con!” Đản Đản nói.

“Sư phụ của ngươi là đang dối gạt ngươi a!” Phạm Tư Vực nói.

“Sư phụ của ta mới không gạt ta! Nàng nói Đản Đản trưởng thành, sẽ có rất nhiều người nói Đản Đản là nữ tử, nhưng không sao cả, bởi vì Đản Đản chính là nam hài, có năng lực cưới vợ sinh con!” Đản Đản nói.

“Thiên hạ còn có việc lạ đến thế sao! Một cái nữ tử còn có thể cưới vợ sinh con?” Phạm Tư Vực cảm thấy bất khả tư nghị.

“Sư phụ nói có thể chính là có thể, Đản Đản sẽ tin sư phụ!” Đản Đản nói.

“Vậy ngươi không tin ta sao?” Phạm Tư Vực hỏi.

“Đương nhiên tin!” Đản Đản cười nói.

“Vậy ngươi tin sự phụ hơn hay là tin ta hơn?” Phạm Tư Vực hỏi.

“Ân……” Đản Đản khó khăn, cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này. “Không biết!”

“Ha ha!” Phạm Tư Vực cười lớn,“Như thế nào! Ngươi đối với sư phụ mình hoài nghi sao ?”

“Mới không phải a! Ta cho tới bây giờ vẫn không hoài nghi sư phụ!” Đản Đản nhăn mày, “Chính là…… Chính là ta tin tưỡng lời nói của Phạm Tư Vực ……”

“Ôi! Như thế nào như vậy vài ngày liền dám gọi thẳng tục danh của ta?” Phạm Tư Vực nói, nhưng cũng không sinh khí.

“Tên không phải là để người ta kêu thôi sao! Nếu không cho người ta kêu thì còn đặt tên làm gì?” Đản Đản nói.

“Tên của nữ nhân chỉ có thể để người trong yếu gọi !” Phạm Tư Vực nói.

“Ai? Ta đây có tính tính là người trọng yếu của ngươi không?” Đản Đản lại tới nghịch ngợm.

“Ngươi! Không biết xấu hổ!” Phạm Tư Vực đỏ mặt , dùng ngón trỏ chỉ vào đầu Đản Đản liền không để ý nàng .

Đản Đản gặp Phạm Tư Vực không để ý tới nàng, liền bắt đầu ca hát, một đường khoái khoái lạc lạc đi về phía Kiến An,từ này về sau, Đản Đản liền vẫn gọi tiểu mỹ nhân là “Phạm Tư Vực” .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: